Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 32: Cây tre? Cây tre!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộng: Trong bản qt mình thấy dịch là cây trúc nhưng hỏi anh Gugồ thì ảnh dịch là cây tre, theo mình biết những vật dụng như ghế, bàn đều được làm bằng tre, cho nên mình sẽ sửa cây trúc thành cây tre nha mọi người!

chapter content

Lâm Thông Bảo ghé vào trên lưng lão hổ, nhéo nhéo mao, vừa rồi…. Mới vừa rồi, hắn cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn Viêm, hơn nữa còn là cách thức tiêu chuẩn nụ hôn dài! Lâm Thông Bảo bưng lấy gương mặt đỏ bừng của mình rên rỉ —- thật mất thể diện quá đi thôi! Thiếu chút nữa liền lau súng bóp cò ở trước mặt mọi người trình diễn một màn 18+ a!(ta chém, chém *xoẹt xoẹt*). Nhớ tới Hàn thanh giọng ho khan cùng biểu tình cười nhạo của Tử, Lâm Thông Bảo thiếu điều có một loại xúc động đi tìm chết.

Ngay tại Lâm Thông Bảo không ngừng rối rắm, mấy người họ rất nhanh đã đi đến nơi, Tử đáp xuống trước, hóa hình “Tới rồi, ở ngay phía trước.”

Vài cái thú nhân lần lượt hóa thành nhân hình, Lâm Thông Bảo bò xuống lưng hổ, nhìn phía trước, đáng thương hắn thân hình nhỏ nhắn, thị lực càng không tốt bằng các thú nhân, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy toàn một mảnh cỏ cây xanh um tươi tốt, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cây tre đâu cả.

“Ta tại sao lại không nhìn thấy gì cả?” Lâm Thông Bảo hảo buồn bực.

“Đi về phía trước một đoạn thì sẽ thấy được ngay, ha ha, tiểu khả ái thiệt là nôn nóng.” Tử cười mỉm, làm cho Lâm Thông Bảo xem càng cảm thấy hắn giống một loài động vật giảo hoạt nào đó.(hồ ly ư *tưởng tượng*)

Viêm đi tới dùng tay phải ôm lấy Lâm Thông Bảo, tay trái hắn đã được Tử xử lý băng bó qua, không còn xuất huyết nữa. So sánh với miệng vết thương, hắn càng lo lắng cho Lâm Thông Bảo sẽ lại bị tập kích, dọc theo đường đi vẫn tăng mạnh cảnh giác, hiện tại tiếp đất, lại không chịu rời đi một bước, mà biện pháp tốt nhất chính là đem tiểu giống cái ôm vào trong ngực.

Mấy người đi được một đoạn, Tử đi phía trước mở đường đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nói “Hắc, đến rồi.”

“Làm sao? Làm sao?” Lâm Thông Bảo từ trong lòng thú nhân ngẩng đầu lên tìm kiếm, lại chỉ thấy từng phiến quái thạch màu nâu lân hình*  đứng sừng sửng! Tưởng bản thân tìm không cẩn thận, vì thế lại nhìn xung quanh đống quái thạch một lần nữa, nhưng vô luận nhìn như thế nào cũng chỉ thấy một đống đá tảng, như thế nào cũng tìm không ra một chút màu xanh lục. “Rốt cục ở nơi nào a? Ta như thế nào nhìn không thấy!”

Lân = vảy: có hình dạng tựa như vảy cá vậy.

“Ai ~ tiểu khả ái tại sao ngươi lại nhìn trên mặt đất chứ? Cây tre không mọc ở trên mặt đất, ngươi phải ngẩng đầu nhìn lên trời mới thấy!” Tử mỉm cười trả lời.

Nghe được câu này, Lâm Thông Bảo trong lòng “lộp bộp” một tiếng vang lên, nghĩ: cây tre mọc trên trời? Xong rồi, sẽ không phải là biến dị đấy chứ?

Bị những thứ biến dị ở thế giới này khiến cho Lâm Thông Bảo có chút buồn bực lại không xác định, hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị tiếp nhận thiên lôi, Lâm Thông Bảo ngẩng đầu vừa thấy, phốc! Đó là thần mã! Những thứ trên đỉnh đầu mấy tảng đá kỳ dị cư nhiên mọc ra rất nhiều cây tre xanh biếc đang lay động đầy sức sống! Cây tre bình thường đến không thể bình thường hơn!

Lâm Thông Bảo nhất thời có loại cảm giác bị chơi xỏ, ni mã! Không phải thực bình thường sao?

Lâm Thông Bảo 囧囧 quay đầu nhìn về phía Tử: ngươi không có nói dối ta chứ? Thiệt không có nói dối chứ? →_→

Tử nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lâm Thông Bảo ha ha cười lên: “Tiểu khả ái ngươi nhìn như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ…. Ngươi thật thích ta sao?!” Nói xong hai tay còn bụm hai má, một bộ dáng phi thường giật mình.

Lâm Thông Bảo càng thêm hắc tuyến — hỗn đản! Để thiên lôi đánh chết người này đi! Thiệt không biết xấu hổ!

Viêm buồn bực nhìn hai người hỗ động, buồn bực dùng ánh mắt giết người ra sức đông lạnh Tử, hé ra môi mỏng xinh đẹp mân thành một đường, quyết định sau khi về Bộ lạc nhất định phải hảo hảo “chiếu cố” Tử một chút, nhất là phương diện tình yêu!

Bởi vì quái thạch nhiều còn cao gần mười thước, mấy người quyết định đi lên xem một chút, Viêm ôm chặt Lâm Thông Bảo vào lòng, quái thạch mặc dù cao nhưng cũng không làm khó được thú nhân, Viêm cùng Hàn nương theo phong chi lực đi lên, còn Tử cùng Tạp Ân thì nương theo thạch bích mượn lực nhảy lên trên.

Nhưng khi tới mặt trên rồi, mấy người lại câm nín, không có chỗ nào có thể đứng a! Cũng may “quái thạch” rất lớn, cao khoảng chừng 10m, cây tre từng cây đứng sừng sửng trên đỉnh, Viêm cẩn thận đặt Lâm Thông Bảo xuống đất, còn chính hắn cơ hồ cùng cây tre ôm thành một đoàn, Hàn chỉ có thể tìm một “quái thạch” liền nhau khác đứng thẳng, bên kia Tạp Ân cùng Tử cũng lần lượt đi lên, hai cái thú nhân cao lớn lủi lên bên trái trên một cái “măng”, đừng nhìn Tạp Ân thân thể tráng kiện nhất trong số các thú nhân, nhưng thân  thủ của hắn lại không hề chậm chạp, còn Tử thì không cần phải nói, Lâm Thông Bảo có đôi khi cảm giác so với pháp sư, Tử thỉnh thoảng càng giống một thích khách hoa lệ hơn.

Lâm Thông Bảo sau khi đứng lại cẩn thận đánh giá cây tre trước mắt, đường kính lớn nhất ước chừng hơn 10cm, đường kính nhỏ nhất cũng chỉ khoảng 2cm, chi can cao ngất, thon dài, thoạt nhìn thật xanh biếc tươi mới, lá tre hẹp dài có hình ngọn giáo, trên mặt lá không mao, mặt trái ngược lại có lông tơ nho nhỏ —- quả nhiên là cây tre chính tông, hoàn toàn không biến chất!

Lâm Thông Bảo cực kỳ vui sướng, có tre thì có thể làm được rất nhiều thứ, hơn nữa hắn đã muốn làm một cái ghế nằm bằng tre lâu lắm rồi, tuy rằng gỗ cũng có thể làm, nhưng hắn vẫn thích làm từ cây tre hơn. Có cây tre thì nhất định có măng —- măng từ xưa còn được xưng là “Một trong những thứ ăn trân phẩm”, rất nhiều người nghĩ nó không có dinh dưỡng, kỳ thật ngược lại, giá trị dinh dưỡng của nó phi thường cao, có thể làm thuốc giúp thanh nhiệt tiêu đàm, ích khí cùng một số bệnh dạ dày, ngoài ra măng còn có đặc điểm làm giảm chất béo, lượng đường, tăng chất xơ cho cơ thể, dùng măng có thể giúp tăng cường hệ tiêu hóa, biếng ăn.

Lâm Thông Bảo nuốt nước miếng nghĩ: thịt xào nấm măng, thịt gà xào măng, canh măng nấu nấm hương, canh gà nấu măng, măng ngũ sắc xé sợi, salad măng tây dưa leo…. Đúng rồi, còn có măng ngâm chua! Thứ này tốt, có thể bảo tồn thời gian dài, hơn nữa vị chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp làm món khai vị, nghĩ đến gần đây Tiểu Lạc hay kén ăn, Lâm Thông Bảo quyết định lấy phần còn dư lại làm măng chua cho nó ăn.

Vì thế Lâm Thông Bảo chạy nhanh cúi đầu tìm măng, nhưng nhìn kỹ chung quanh, nào có cái gì gọi là măng a? Ỷ vào thân mình nhỏ nhắn, Lâm Thông Bảo cúi sát người xuống gốc cây tre tìm tới tìm lui, nhưng vẫn không tìm được một gốc cây măng nào. Ngay tại Lâm Thông Bảo trăm mối ngổn ngang vẫn không có cách giải thì Viêm lên tiếng: “Tiểu Bảo, ngươi đang tìm gì thế?” Hắn nhìn tiểu tử kia đã lâu rồi, thấy hắn đổi tới đổi lui nhưng không có thu hoạch gì, hắn cũng nghi ngờ.

“Ta đang tìm măng, chính là mầm non của cây tre, nhọn, có màu thổ hoàng sắc. Viêm ngươi đã từng gặp qua chưa?”

Viêm nghe Lâm Thông Bảo miêu tả, kết quả trên khuôn mặt tuấn mỹ lại xuất hiện một nét thoáng hiện sắc thái kỳ quái, sau một lúc lâu, hắn dùng ngón tay chỉ địa phương dưới chân bọn họ đang đứng, “Ngươi đang tìm cái này sao?”

Lâm Thông Bảo theo tay hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống! Hôn mê, nhìn từ phía dưới (nhìn ngang) là không thể nhìn thấy được, khả từ phía trên nhìn xuống lại nhìn thấy rất rõ ràng: tiêm (nhọn) thạch này thoạt nhìn quái mô quái dạng nhưng bộ dạng cùng măng giống nhau như đúc, một tầng một tầng hướng chồng lên trên, phía trên ngọn tiêm nha cũng chính là trên địa phương mà bọn họ đang đứng lại rậm rạp rễ tre xanh non mịn!

Lâm Thông Bảo buồn nực mà nhìn “măng” phía dưới, quả nhiên không nên tin tưởng cái thế giới quái đản này! Không phải nói mầm tre non mới gọi là măng sao? Như thế nào đến nơi này thì liền biến thành trên đầu măng mọc ra cây tre chứ? Hơn nữa còn là một mảng lớn nữa? Lâm Thông Bảo dùng chân giẫm xuống “quái thạch” ở chỗ mình đang đứng đạp mấy cái, vựng, thực cứng! Ngồi xổm người xuống nhìn kỹ, “măng” này thấy thế nào cũng rất giống tảng đá, vỏ ngoài vô cùng cứng rắn!

Tuy rằng xem ra giống như là măng, nhưng thứ này có thể ăn sao? Cho dù có thể ăn, răng của mình có thể nhai nổi nó sao? Lâm Thông Bảo cảm thấy trong đầu có vô số măng mỹ thực “vù vù” mà bay đi, cuối cùng hóa thành bọt biển toàn bộ vỡ hết…. (┬_┬)

Lâm Thông Bảo trong tâm lặng lẽ rơi lệ: Lâm Thông Bảo, cho dù không có măng, cho dù không làm được măng mỹ thực, ngươi vẫn còn có khoai sọ, khoai sọ mỹ thực khô khan a ~~(┬o┬)~

“Xuy xuy —-“

Ai? Ai đang cười?

“A ha ha —- mắc cười quá…” Tử một tay khoát lên trên vai Tạp Ân, một tay ôm bụng, cười đến cả người run rẩy, tựa vào trên vai Tạp Ân chống đỡ thân thể của mình. “Tạp Ân, ngươi có thấy không, ha ha ha… Biểu tình của tiểu khả ái kia —- giống như tiểu nha thú dạ dày ăn phải đồ thúi vậy.”

Tiểu nha thú —- ngoại hình giống chuột đồng* (giống con hamster ấy), lại hệt như con chuột cống thích đào lỗ, nhưng rất thích phơi nắng, một khi dạ dày ăn phải đồ thối tánh khí sẽ trở nên táo bạo không cho bất luận kẻ nào tới gần, sẽ đối với người tới nhe răng nhếch miệng, kêu gào, rồi đem cái bụng phình tới cực đại, cả người nó thoạt nhìn như cái nhung cầu mềm mại! Cho nên những phi thú nhân giống cái đều thích nuôi loại động vật này.

*Hamster iu dấu đê, đáng yêu wé đi

chapter content

Lâm Thông Bảo tức giận trừng mắt, lại còn nói hắn giống loài chuột! Làm sao giống!

Cẩn thận tưởng tượng, không đúng, người thứ nhất phát hiện ra cây tre chính là Tử cùng Tạp Ân bọn họ, nói cho hắn biết tìm được tre cũng là Tử. Mình nhớ rõ ràng trước khi nhóm bọn họ xuất phát mình đã miêu tả qua hình thái của cây tre cùng măng rồi, khả bọn họ sau khi trở về chỉ nói tìm được cây tre, lại không nói hình thái chúng nó lại chênh lệch to lớn như thế….

Tử không phải là cố ý đi? →_→

“Tại sao ngươi có thể nhìn ta như thế chứ ~ tiểu khả ái.” Tiếp thu tầm mắt hoài nghi nhìn đến, Tử hô to oan uổng, “Ngươi không phải là đang hoài nghi ta chứ?”

“Ách, không có” Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, lại nói “Ngày đó tại sao ngươi không nói cho ta biết bộ dạng của măng như vậy… Lớn như vậy?”

“Khụ, tiểu khả ái ngươi không phải không có hỏi ta sao?” Tử nhíu mày cười, hắn mới không nói cho tiểu khả ái là mình cố ý đâu, bằng không hắn làm sao có thể nhìn thấy biểu tình của tiểu khả ái tròn vo trông như tiểu nha thú chứ?

“Nhưng, nhưng… Được rồi, coi như ta không đúng.” Lâm Thông Bảo biết hắn không còn gì để nói, đối phó với loại người da mặt dày này, hắn thật sự không có biện pháp, trừ phi mình tiến hóa so với da mặt hắn càng dày hơn.

“Tiểu khả ái, ngươi đừng thất vọng, ta lại chưa nói không tìm được măng.” Tử nói, ngón tay thon dài tuyệt đẹp xoa lệ chí nơi khóe mắt: vui đùa đã qua, bọn họ nên làm chính sự….

“Di? Có măng?” Lâm Thông Bảo rướn cổ lên hướng Tử nhìn lại, sẽ không phải lại chọc hắn nữa chứ?

“Cẩn thận.” Viêm đưa tay kéo tay Lâm Thông Bảo đang sắp đi đến rìa rừng tre, hắn khả phải nắm thật chặt, không cho Lâm Thông Bảo ngã xuống. Đôi mắt màu vàng trừng qua, Tử chết tiệt, nói chuyện không thể không chỉ nói một nửa chứ?

“Ha ha, kỳ thật nơi này có một loại tiểu động vật.” Tử liếm liếm môi, càng tô điểm nét tinh xảo trên mặt hắn tăng thêm một nét thoáng hiện quyến rũ: “Những cây tre này cũng không phải là không phải có măng mọc, chính là vẫn bị động vật sinh sống ở trong này bứng mất rồi, những tiểu tử kia phi thường đáng yêu, nghe nói mỗi lần đều đến đây nhổ đi chồi non, thoáng cao một chút thì đều lưu lại không cần đến.”

“Di? Cái động vật gì có thể làm như vậy?” Lâm Thông Bảo tò mò, quay đầu hỏi Viêm vẫn trầm mặt: “Viêm, ngươi biết không?”

Viêm lắc đầu, chỉ vào cây tre nói: “Cũng không rõ ràng cho lắm, ta chỉ nghe nói chúng nó thích ăn loại thực vật xanh này.”

“Ha ha, chúng ta nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?” Tử đề nghị nói, lắc lắc ngón tay xinh đẹp: “Cam đoan cho ngươi vừa lòng.”

“Thứ kia ở nơi nào thế?” Lâm Thông Bảo lại đánh giá chung quanh, nơi này trừ bỏ mọc đầy “măng đá”, trên đỉnh cành tre lay động, thật đúng là không thấy có cái gì khác.

“Rắc rắc —— chi —–”

Đột nhiên chỗ măng đá Lâm Thông Bảo đang đứng truyền đến một trận thanh âm, ngay sau đó, bên chân Lâm Thông Bảo một khối vỏ măng từ bên trong mở ra….

—————–

Đây là một số món măng tưởng tượng của Tiểu Bảo nà

chapter content

Thịt (bò) xào nấm măng

chapter content

Thịt gà xào măng tươi

chapter content

Măng nấu nấm hương

Còn đây là cây măng

chapter content

Măng vỏ ngoài có dạng sắp xếp như vảy cá nhá ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.