Thú - Ngô Niệm

Chương 11



Khởi đầu sống cùng nhau

Hai con cá ở đây có thể ăn hai bữa cơm.

Tô Từ đem cái rọ bắt cá nhấc lên, xem con cá đang nhảy loạn xạ trong rọ vì rời khỏi nước, lại phát hiện chính mình tìm không thấy công cụ có thể đem chúng nó mang về sơn động, đành phải đem cái rọ đặt ở nơi xa dòng nước suối, sau đó đến một cái cây gần đó cắt lấy dây mây.

Sau khi cắt xuống dây mây, nàng cẩn thận dùng gậy gộc đánh một vòng xác định không sâu trùng linh tinh, sau đó Tô Từ mới xoay người, liền thấy lão hổ đang dùng một bàn chân đè lên cái rọ có cá, giống như là đang giúp nàng canh chừng con cá không cho nó nhảy ra khỏi rọ vậy.

Gặp nàng đi tới, liền quơ quơ đầu, lui hai bước nằm xuống ở bên cạnh. Nhìn nó làm một loạt động tác như thế, Tô Từ khẽ cười, lấy con cá đã không còn dưỡng khí từ trong rọ ra, mới dùng chủy thủ đánh vẩy cá, mổ bụng cá, rửa sạch các bộ phận bên trong bụng cá, cuối cùng dùng dây mây cột con cá lại (*không có đồ đựng nên phải cột lại xách mang về).

Cái này cũng là nhờ kinh nghiệm ở chung với bà nội mà thành, nhưng nàng thật sự chưa làm lần nào, sau khi đến thành phố, khi mua cá cũng được đựng trong túi nylon mang về.

Lần này, Tô Từ cũng là dựa vào một chút ký ức mơ hồ của mình mà làm, lúc đánh vẩy cá, có lúc chủy thủ cắt trúng tay, tay chân càng luống cuống, hành động càng vụng về làm không khí càng có mùi tanh của cá.

Phỏng chừng là đợi đến chịu không nổi và cảm thấy phiền, lão hổ ngâm mình trong nước suối đùa nghịch. Tô Từ nhìn thoáng qua một cái, liền lại trở lại ‘chiến đấu’ với con cá chết.

Cuối cùng cũng thu phục được con cá, Tô Từ cảm thấy giống như giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ liền thở ra nhẹ nhỏm, nàng lắc lắc tay quyết định đứng dậy đến bờ suối rửa tay, thuận tiện tẩy sạch sẽ máu cá dính trên người.

Lúc này lão hổ đang chơi đùa trong nước lại đột nhiên nhủi đầu xuống dòng suối chỉ cao tới đùi nó, lúc ngước đầu lên trong miệng nó còn ngậm một con cá, liền vung đầu quăng con cá đến bên cạnh Tô Từ, dọa đến Tô Từ một phen nhảy dựng lên.

Không đợi cho nàng kịp phản ứng, lại thêm một con cá bị quăng lên bờ. Sau đó bạch hổ mới nhủi đầu vào trong nước một lần nữa, trong miệng lại tiếp tục ngậm một con cá đi đến trước mặt Tô Từ, từ trong miệng nó chỉ ló ra đuôi cá đang run rẩy, cặp mắt lóe sáng không ngừng nhìn Tô Từ giống như đang khoe khoang nó có bao nhiêu lợi hại.

Lúc lão hổ chui vào nước lần thứ ba, Tô Từ mới nhìn rõ ràng mấy con cá trước đó bị lão hổ dùng bàn chân đè lại, sau đó nó chui đầu vào nước dùng miệng ngậm con cá mang lên.

Lão hổ đem con cá chết trong miệng nó để xuống bên cạnh Tô Từ, sau đó rung đùi đắc ý, lắc mình mấy cái rũ nước trên lông. Tô Từ đang đứng cạnh nó không kịp đề phòng, lập tức bị đầy trời ‘mưa phùn’ văng trúng.

“Ngươi là cố ý đi!” Trên tay tràn đầy mùi cá tanh, chỉ có thể nghiêng đầu dùng cánh tay lau nước dính trên mặt, Tô Từ nghiến răng nghiến lợi nhìn lão hổ đang hướng nàng vừa chà vừa lại đẩy, trong đôi mắt màu vàng của nó tràn đầy đắc ý.

Cuối cùng đương nhiên là nàng bại trận, ngồi xổm người xuống lại đem cá xử lý giống lúc nãy, sau đó dùng dây mây cột thành một xuyến treo trên đám cỏ, rồi xuống nước tắm rửa, giặt giũ một lần nữa, mới trở về sơn động.

……

Tuy rằng không biết rõ lão hổ này tại sao lại niêm (*theo sát không rời) nàng như vậy, nhưng có nó ở bên người nói chung cũng an toàn.

Tô Từ lại bắt đầu nghĩ về một số vấn đề quan trọng sắp tới, nhưng do năng lực có hạn nên cũng chưa biết làm sao nữa. Ví dụ nên làm thế nào vượt qua mùa đông sắp tới trong vài tháng nữa; ví dụ như quần áo cùng dày dép của nàng cũng không thể dùng được lâu dài, sẽ bị rách, bị mòn, lúc đó nàng biết mặc gì, mang gì bây giờ; ví dụ như nhóm người cũng bị lạc ở nơi này như nàng thì như thế nào; ví dụ như một loại gia vị rất rất quan trọng là muối thì phải làm sao để có….

Tuy rằng thành phần trong máu động vật có bao hàm muối (*máu thường có vị mặn), nhưng đối với một người ngay từ nhỏ đã có thói quen dùng muối ăn, hơn nữa lại thích ăn rau quả, ngũ cốc mà nói thì, không có muối là tuyệt đối không được.

Bất kể là vì muốn cho thân thể kiện khang hay là vì khẩu vị đi nữa, thì muối nhất định phải làm ra được.

Tô Từ vừa ép dã hành lá cho nước chảy lên trên thân cá, vừa nghĩ có cần phải lợi dụng địa vị vương giả (*hổ cũng được xem như vua của các động vật khác) của con hổ chưa thành thục này, dùng lực uy hiếp của nó đối với dã thú khác để tìm muối hoặc là có thứ gì có thể thay thế muối hay không.

Nghĩ đến muối, Tô Từ liền cảm thấy khẩu vị nhạt nhẽo trong miệng nàng như sắp được nếm mỹ vị, nàng liền nuốt nước miếng ‘ực’ một cái rõ to.

Lão hổ cũng đi xung quanh đống lửa, đôi mắt màu vàng phát sáng nhìn chằm chằm vào con cá trên đống lửa, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra liếm lấy, rõ ràng cho thấy đang chờ cá nướng chín.

Thấy tình cảnh đó trong bụng Tô Từ không khỏi cười thầm, đợi cá nướng chín sau đó trước cầm một con để bên miệng nó. Lão hổ lập tức mở miệng liền cắn, nhưng mới chỉ cắn một ngụm, tốc độ ăn liền chậm lại, mơ hồ có loại cảm giác rất ghét bỏ, nhưng vẫn chịu đựng tiếp tục ăn cho xong con cá.

Tô Từ nhíu mày, gặp nó ăn xong, lại đưa thêm một con cá qua cho nó, lần này lão hổ chỉ đưa mắt nhìn, liền quay đầu, dạo bước đi ra sơn động.

Xem nó rất nhanh đã biến mất ở trước mắt, đột nhiên Tô Từ có điểm lo lắng nó có thể hay không không trở về, nhưng rất nhanh lại cười nhạo chính mình, đem con cá bị lão hổ ghét bỏ tiếp tục nướng, thừa dịp còn nóng nhanh chóng ăn xong con cá.

Sau khi ăn xong thêm một con cá, Tô Từ liền thấy bạch hổ ngậm một con vật không biết là con gì trên cổ còn đang nhỏ máu hướng Tô Từ đi tới, đem con mồi để ở bên cạnh Tô Từ, chi trước còn dính máu của con vật kia kéo kéo Tô Từ một chút, thấp thấp rống trong cổ họng.

Tô Từ bị nó kéo đến thân thể lảo đảo, nhìn lại thân hình con vật không kém nàng bao nhiêu, sau đó lại nhìn về hướng đang nhàn nhã nằm bên cạnh, đôi mắt màu vàng vẫn nhìn nàng, Tô Từ cắn răng hỏi, “Ngươi muốn ta nướng nó?”

Lão hổ hồi đáp là đem con mồi đẩy về phía Tô Từ, đầu cọ cọ nàng.

……

Không lo thiếu thức ăn, không lo an toàn, mỗi ngày chỉ làm một chuyện vô cùng khó khăn và mệt nhọc, đó là nướng thịt cho lão hổ ăn.

Trong nửa tháng sống chung này, Tô Từ đã không còn lo lắng như trước kia nữa, nhưng lúc lão hổ ngâm con mồi tha đến trước mặt nàng, ưỡn mặt chà chà nàng muốn nàng nướng thịt cho nó, Tô Từ không thể nhẫn nhịn như trước nữa, nàng dùng chủy thủ cắt một miếng thịt lớn tại đùi con vật đã chết, sau đó cầm cây xuyên qua nướng chín, chia cho lão hổ hơn phân nửa, phần còn thừa, cái miệng nhỏ nhắn liền bắt đầu ăn.

Đối với Tô Từ thì miếng thịt được cho là lớn mà nàng đưa cho lão hổ, nó chỉ cắn hai ngụm đã sạch sẽ. Trong miệng không có thức ăn, lão hổ liền ghé vào bên cạnh Tô Từ, con ngươi màu vàng chỉ nhìn chằm chằm nàng, tại bên cạnh nàng hết rống lại chà chà nàng, nhưng Tô Từ không chút nào để ý, ăn xong liền rót nước rửa tay, sau đó đi vòng qua lão hổ tiến vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chi trước của lão hổ vẫn còn lôi kéo đùi, tay Tô Từ, nhưng thật sự một chút nàng cũng không để ý tới nó.

Tuy rằng nửa tháng không dài, nhưng muốn hiểu rõ một lão hổ có chỉ số IQ cao, lại đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn so với con người cũng chẳng hề khó, nửa tháng trước, bởi vì Tô Từ sợ nếu nàng từ chối không nướng thịt cho nó ăn nó có thể nổi giận mà ăn nàng, nên nàng phải thỏa hiệp nhượng chính mình cơ hồ mỗi ngày phải ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, nhưng bây giờ, nàng có tự tin thu phục lão hổ này.

Sức ăn của lão hổ lớn như vậy, nướng một chút thực vật cho nó no bụng cơ hồ nàng phải ngồi bên đống lửa hơn nửa ngày, hơn nữa sau khi nướng xong nàng mệt đến nổi tay cũng không nâng lên nổi, nó cũng không phải không thể ăn thịt sống, không thể cứ nuông chiều nướng thịt cho nó hoài như vậy được.

“Ta đi ngủ trước đây, ăn sớm ngủ sớm đi.” Tô Từ trải ra tấm bạt, xoay người nhìn lão hổ đáng thương tội nghiệp nằm xuống ở bên ngoài không thể vào phòng ngủ của nàng ngủ, nàng khoát khoát tay ý bảo đi ngủ. Nửa tháng chung sống, lão hổ đã thói quen trời vừa tối Tô Từ sẽ đi vào phòng ngủ, hướng nó phất tay, nó biết rõ từ lúc này Tô Từ sẽ không ra khỏi phòng ngủ cho đến sáng ngày mai, không khỏi gia tăng âm lượng rống lên một tiếng, phẫn nộ đi đến con mồi bị ném tại bên cạnh đống lửa cắn xé.

Tô Từ đứng tại chỗ tối hẹp, nhìn xem tình cảnh bên ngoài phòng ngủ một màn huyết tinh, đứng xem một lúc nàng thở dài một hơi, ngồi trở lại tấm bạt thượng, lấy ra laptop trong ba lô viết nhật ký.

Những ngày qua thật sự quá yên tĩnh, ta thực sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ quên chính mình họ gì.

Cùng con hổ có thể một ngụm liền nuốt chính mình chung sống, đôi khi nửa đêm vẫn bị bừng tỉnh lại, cho dù lão hổ này chưa từng thương tổn qua ta. Nhưng không phải có người đã nói không cùng một chủng tộc khó có thể ở chung sao.

Ta có thể tự mình hiểu lấy, những ngày chưa sống cùng lão hổ trước kia ta vẫn sống được bất quá là do vận khí tốt, không liên quan đến năng lực, chỉ là vận khí tốt không có gặp phải tình huống nguy hiếm đến chí mạng mà thôi.

Người chung quy là quần cư động vật, có lẽ ta nên đi tìm xem bọn hắn.

……

Hôm sau, vừa đi ra phòng ngủ, Tô Từ liền thấy lão hổ ghé vào cửa sơn động, phờ phạc rã rượi.

Bất quá nàng vừa bước ra, cái đuôi phía sau của nó liền nhanh chóng vẫy vẫy hai cái.

Tô Từ nhịn không được bật cười, lập tức ra bên ngoài lượm củi, hái mấy quả trái cây xem như bữa sáng, mới ôm một bó dây mây cùng một cây cỏ có tính dẻo dai, phơi nắng bên ngoài cửa sơn động, nàng quyết định thử làm đôi giày bằng rơm xem sao.

Đôi giày nàng đang mang đã bị ngâm nước mấy lần, lại mang đi ra ngoài mỗi ngày, đã sắp hư đến nơi rồi.

Nhưng giầy rơm cũng không phải dễ làm như vậy, mỗi lần mất sức chín trâu hai hổ, khi làm được ra dáng một đôi giày vừa mang vào đã rách tung tóe. Tô Từ có chút nhụt chí lại có chút tức giận than thở, quay đầu liền thấy lão hổ vui mừng khôn xiết rung đuôi, rõ ràng cho thấy nó đang cười nhạo nàng.

Tô Từ quá quen thuộc lão hổ, đây là loài động vật ngày ngủ đêm ra ngoài săn mồi, tuy rằng con bạch hổ này IQ rất cao, Tô Từ cũng không thấy nó có loại tập tính này, nhưng trời vừa tối, tinh lực của nó quả thật tương đối tốt.

Bạch hổ hôm nay cũng không giống như mọi hôm, cứ không có việc gì liền tới chà chà nàng, cả ngày cũng cùng một dạng như một tiểu hài tử (*trẻ nhỏ) bị Tô Từ không để ý, ủy khuất, đùa giỡn khó chịu. Đến năm, sáu giờ, phỏng chừng là bụng đã đói lã, lại thấy Tô Từ vẫn đang làm chuyện của chính nàng không để ý tới nó, lúc này nàng lại chạy ra ngoài. Đi được thật xa Tô Từ cũng có thể nghe thấy tiếng gầm như phát tiết tức tối trong bụng của lão hổ.

Hơn một giờ sau, bạch hổ ngậm con nai lớn trở về, xác con nai ném ở nơi nó bình thường nó hay nghỉ ngơi.

Tô Từ rốt cục nhịn không được cười to ra tiếng.

Bạch hổ đang cùng nàng giận dỗi nên nó nhịn xuống không ngậm con mồi tới chà nàng, hôm nay nó thật đáng yêu nga.

Tô Từ mím môi (*chị ấy đang cười mỉm đấy ạ) đốt lên đống lửa lớn, cầm chủy thủ đi đến trước mặt bạch hổ, duỗi tay cắt một bên chân xác con nai, nàng nghiên cứu từ chỗ nào hạ đao có thể hoàn chỉnh đem da nai lột bỏ.

Dù sao con nai này là bị lão hổ rất lưu loát chỉ cắn đứt cần cổ mang về, da lông của nó rất ít bị thương tổn, nếu như giống mấy lần trước nàng lột bỏ da của mấy con vật trước, nếu da bị cắt rách lỗ chổ không hoàn chỉnh thì thật xin lỗi con nai này.

Trong đầu Tô Từ nghĩ phải làm như thế nào, khóe mắt liếc thấy từ khi nàng động đao, bạch hổ thật hưng phấn vòng quanh nàng lượn vòng khóe miệng hơi hơi vểnh lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.