Trong phòng làm việc, Tần Miểu nhìn Viên Lai Lai mở một cai túi, lập tức ngửi thấy mùi vị lạ, rón ra rón rén đi tới, “Mua quần cho ông xã hả?”
Viên Lai Lai lập tức ôm lấy đống quần rồi nhét vào trong túi, “Vậy thì sao?”
Tần Miểu thở dài một hơi, “Người đàn ông của cậu có tiền như vậy, cậu lại muốn mua đồ ở trên mạng cho anh ấy dùng hả? Anh ấy có thể tùy tiện mặc khi đi khai trương thị trường sao!”
“Giá trên web đặc biệt rẻ, đồ mới hãng Septwolves chỉ có 99 đồng.” Viên Lai Lai hiến vật quý.
Tần Miểu vừa nghe đến 99 đồng lập tức đổi giọng nói, “Đưa địa chỉ cho tớ!”
Đến buổi tối Viên Lai Lai yên lặng nhét cái quần vào trong góc nhà, vẫn không đề cập tới chuyện này, nghĩ tới nên đưa quần cho người nào thì tốt nhỉ, dầu gì cũng tốn 99 đồng, trong lòng luôn luôn phiền não vì việc này, cho tới khi Hình Diễn nhìn ánh mắt của cô nàng càng ngày càng kỳ quái cũng không phát hiện ra.
Cơm nước xong cô ngồi ngẩn người trước TV, cũng không phát hiện được Hình Diễn ngồi ở bên cạnh mình.
“Hôm nay làm những việc gì vậy?”
Viên Lai Lai lấy lại tinh thần, “Không làm gì hết, đi làm thôi.”
Hình Diễn nhịn tận năm phút đồng hồ, rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Mua quần cho ai?”
“Ba em.”
“Vòng eo này ba em mặc có phải hơi nhỏ một chút không?”
“Phải…..”
“Mua cho ai?”
“Mua cho anh.” Viên Lai Lai rốt cuộc quyết định thẳng thắn, âm thanh nhỏ dần.
“Vậy tại sao muốn giấu đi?” vừa nói vừa lôi ra cái quần từ phía sau lưng, sau đó ánh mắt lơ đãng rơi vào trên nhãn hiệu, “Trăm con sói! Có loại nhãn hiệu này sao?”
Viên Lai Lai yên lặng nhìn hồi lâu, âm thầm nói: “Vốn là định mua Septwolves đấy. Anh xem, người ta tặng thêm mấy chục con sói đấy*, thật có lời.”
(*Edit: Septwolves là nhãn hiệu cao cấp, trong tiếng Trung là thất thất lang, thất là 7, thất lang là con sói, thất thất đọc ra thì thành 7 lần 7 là 49, Lai lai tham giá rẻ mua qua mạng online nên bị lừa, lấy phải đồ rỏm có nhãn hiệu là Trăm con sói. Đây là tác giả chơi chữ)
Cánh tay Hình Diễn nắm chiếc quần cứng đờ, Viên Lai Lai hỏi: “Anh sẽ mặc chứ?”
“Sau hãy nói.”
“Là có ý gì?”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh |||||
“Không có ý gì.”
Mặc dù lời này của anh không có bất kỳ hàm ý nào, nhưng đêm đó Viên Lai Lai vội ném cái quần vào máy giặt. Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, lúc ăn bữa sáng cô nhìn Hình Diễn cứ cảm thấy có cái gì không đúng, sau mới phát hiện ra anh đã mặc cái quần kia. Cô khe khẽ kích động, cho tới khi Hình Diễn đưa cô đến dưới lầu của công ty, cô không nhịn được hôn anh một cái rồi nhanh chóng bước xuống xe, trong lòng vẫn còn hò hét: Oh yes! Ông xã ngoan!
Hình Diễn nhìn phía sau lưng cô, lại nhìn tới cái quần, không nhịn được mà nở nụ cười.