Tới nay đã là ngày thứ mười từ khi mổ cho tới giờ Tiểu Lạc vẫn chưa được xuất viện bởi lẽ thân thể phục hồi quá chậm chạp. Phần lớn đều do mất ngủ, ăn uống không điều độ dẫn tới vết mổ lành lặn lâu.
Đối với Tiểu Lạc mà nói thời gian không ngắn không dài đủ để mọi thứ xảy ra không có điểm dừng, khiến cô trở tay không kịp. Hơn hết mọi việc đều do cô gây ra nên chỉ có thể chịu đựng mà không hề dám oán thán nửa câu.
“Tôi có thể vào không?”
Tiểu Lạc ngồi trên giường chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong điện thoại. Vừa hay có một giọng nói ở cửa vọng vào cô theo quán tính ngước lên nhìn liền thấy bác sĩ Hạ đừng ở cửa.
Cô liền nở nụ cười nhẹ “Mời vào”
Bác sĩ Hạ, bạn học cấp ba của cô, dạo gần đây cậu ta mới chuyển tới bệnh viện này. Tình cờ gặp cô còn không nhận ra cho đến khi thấy tên đầy đủ của cậu thì mọi chuyện mới vỡ lẽ. Ngày tháng cấp ba bạn bè trong lớp chơi với nhau khá thân, cậu ta học lớp bên cạnh nên không thân cho lắm bây giờ lột xác hoàn toàn quả nhiên nhận ra không dễ..
“Dạo này trông cậu khá hơn rồi nhỉ”
Bác sĩ Hạ kéo ghế lại ngồi cạnh giường, hai tay đặt đầu gối ánh mắt vừa nhìn cô vừa cảm thán một câu. Tiểu Lạc tắt điện thoại cười cười.
“Cũng tốt. Nghe nói người khác sau ba bốn ngày có thể xuất viện mà mình tận mười ngày chưa thể xuất viện. Cậu nói xem có khi nào càng ở đây càng có bệnh không”
Nghe cô nói xong cậu ta chỉ cười ha ha, khuôn mặt cậu ta lúc cười nhìn duyên cực kì. Với thân hình cao to và nụ cười toả nắng này không khỏi khiến bọn con gái say nắng. Còn cô không có khả năng cho lắm
“Cứ tình hình này thì có thể xuất viện được rồi” bác sĩ Hạ nói một câu khiến cô vui hẳn lên. Nhưng đến câu tiếp theo thì….”Nhưng mà cứ ở lại thêm vài ngày đi”
Tiểu Lạc đưa tay đỡ trán. Ai chẳng biết cô muốn xuất viện lắm rồi, mấy ngày nay anh cũng có đến nhưng chỉ thỉnh thoảng. Hạ Miên cũng tới nhưng cô ấy còn đi làm, người ngày đến đều và đúng giờ chỉ có quản gia đưa cơm. Còn lại chẳng còn ai đến khiến cô chán muốn chết đi.. Aii
“Hạ Toàn, câu là bác sĩ mà cho tôi xuất viện đi. Tôi không muốn ở đây thêm nữa” Tiểu Lạc mang ra bộ mặt vô cùng đáng thương nhìn cậu ta. Chỉ cần bác sĩ cho phép xuất viện thì cô được tự do rồi. Nhưng vẫn là vô ích
“Không được” Bác sĩ Hạ cũng kiên quyết không kém “Tôi nói này cậu vẫn cố chấp như xưa nhỉ. Nhớ lúc lớp cậu cử cậu đi diễn văn nghệ ấy. Cậu sống chết không chịu đi cho đến khi uống nước lọc mà cứ cho là uống phải dung dịch thí nghiệm trong giờ hóa học. Để rồi.. ha.. ha Tôi nhớ lúc đó ai bị say nước lọc sống chết nói hâm mộ thầy dạy Lí nhỉ”
Nghĩ lại ngày xưa Tiểu Lạc không khỏi nghiến răng. Quá khứ huy hoàng đó tốt nhất đừng nên đào bới lên, đào lên chính là sỉ nhục sự nhẫn nại của cô mà.
“Xì cậu có tin tôi đạp cậu bay ra ngoài không hả” Cô trợn mắt nhìn cậu ta.
Bác sĩ Hạ không những không sợ mà còn dùng uy lực của mình áp đảo lại đối phương “Cậu thử đi, tôi sẽ cho cậu ở đến tháng sau”
Tiểu Lạc bất quá lại bày ra vẻ mặt không hiểu chuyện, tiến lại gần cậu ta cười hì hì “Hạ, bác sĩ Hạ tôi biết cậu là người tốt mà. Hi.. Cậu đừng để bụng tôi chỉ đùa thôi. Cậu cho tôi xuất viện đi nha..cậu là người tốt mà tôi sẽ rất cảm kích cậu rất nhiều. Cho tôi xuất viện đi ” nói xong thấy thiếu thiếu gì đó còn bổ sung thêm câu “Yêu cậu nhất luôn”
Bác sĩ Hạ nhất thời im lặng.
Vừa hay phía cửa phát ra tiếng động. Cả hai quay ra liền thấy Bạch Vĩnh Tân đứng ở cửa nhìn chằm chằm vô chỗ cô và bác sĩ Hạ. Tay cô còn nắm tay hắn thấy ánh mắt kia của anh cô vội vàng bỏ ra.
“Hình như tôi đến không đúng lúc nhỉ”
Bạch Vĩnh Tân không những không bỏ đi mà còn tiến lại gần giường rồi ngồi xuống cạnh cô. Cánh tay còn đặt Lên thắt lưng cô rồi kéo cô lại gần mình. Như ngầm nói cho đối phương biết đây là người của riêng mình anh.
“À không Bạch thiếu đừng hiểu lầm. Cô ấy chỉ muốn năn nỉ tôi cho xuất viện mà hành động thoái quá. Nếu ngài đến thì nên khuyên cô ấy không nên xuất viện quá sớm” bác sĩ Hạ cũng nhìn ra biểu hiện “ghen” trong mắt anh. Nhưng cậu ta đâu có làm gì đâu.. Ha
“Việc liên quan tới cô ấy tôi không mượn cậu giải thích” anh từ tốn nói.
Sau khi Bác sĩ Hạ rời khỏi anh mới bỏ tay ra khỏi người cô. Anh rò xét từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cuối cùng chỉ đưa ra một câu
“Em muốn xuất viện?”
Tiểu Lạc gật đầu liên tục xong chỉ nhận lại hai từ
“Quên đi”
Tiểu Lạc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh. Ngay cả anh cũng bắt cô ở nơi này, cô định nói gì đó để đối kháng lại nhưng nghĩ đến hậu quả như hôm trước tự dưng lại im bặp. Nuốt lời sắp nói xuống bụng.
Ở những giây phút cô tựa người vào người anh sắc mặt đột ngột thay đổi vốn từ hồng hào dần dần trắng bệch ra. Mùi hương trên người anh khiến cô khó chịu đến không thở nổi
Mùi tinh dầu hoa cúc.
“Hắt xì… ” Tiểu Lạc khó khăn hắt hơi một cái. Rồi đẩy anh ra “Hắt….. Anh tránh ra em ra.. Hắt xì”
Bạch Vĩnh Tân vốn đang nhắm mắt định thần bỗng dưng bị cô đẩy ra, đến khi nhìn thấy sắc mặt cô anh không khỏi hốt hoảng.
“Tiểu Lạc em sao vậy… Bác sĩ mau.. mau tới đây”
Tiểu Lạc hắt hơi không ngừng thấy anh lại gần mình cô không khỏi sợ hãi, người lùi về sau vừa xua tay vừa nói ” Anh đã đến chỗ người phụ nữ khác thì đừng tới chỗ em. Anh đừng lại gần em.. Anh đi ra đi… “