Thú Giới Trà Chủ

Chương 21: Nước trà cứu người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Pha trà Phổ Nhỉ đương nhiên dùng trà cụ tử sa là thích hợp nhất, khi Đường Vũ ở địa cầu thì mỏ tử sa đã vô cùng ít ỏi, muốn có 1 bộ trà cụ tử sa thì siêu khó. Trong không gian bộ trà cụ kia là cậu dùng trà cực phẩm đồng giá đổi lấy, nghe nói ấm tử sa ngâm trà Phổ Nhỉ thời gian quá dài thì trực tiếp rót nước sôi đều có thể có mùi thơm của trà, đương nhiên đây cũng chỉ là nghe nói, bộ trà cụ kia của cậu còn chưa đủ trình.

Tất nhiên Đường Vũ không có khả năng lấy trà cụ tử sa pha trà, cậu lấy trong bếp ra 3 chén lớn, cũng nấu 1 ấm nước sôi.

Trong bình trà chỉ có 1 khối bánh trà Phổ Nhỉ rất nhỏ mà Đường Vũ đã lấy ra trước ở trong không gian, lấy tay vò nát ra để vào 1 cái chén sau đó rót nước sôi tráng trà, bỏ nước đầu tráng trà. Lại rót nước sôi vào lần nữa, lấy 1 cái chén không đậy lên miệng chén pha trà chờ 30 giây, chừa 1 khe hở giữa 2 chén rồi rót nước trà vào chén thứ 3.

Nước trà màu nâu đỏ sáng rực, mùi thơm nồng đậm, bền mùi, Đường Vũ thừa dịp nó còn nóng thổi nhẹ, cảm giác khi uống vào khá tốt, đáng tiếc vẫn thiếu 1 chút độ lửa. Pha trà Phổ Nhỉ cần chọn ấm to do trà Phổ Nhỉ nồng độ cao, dùng ấm to tránh được nước trà quá nồng, đây chỉ dùng chén lớn, mùi thơm của Phổ Nhỉ do chén quá lớn bay hết ra ngoài, hơn nữa lượng trà Phổ Nhĩ dùng pha trà chiếm khoảng 2 phần ấm trà là tốt nhất, lần đầu tiên cậu dùng chén pha trà Phổ Nhỉ nên không đong đếm chính xác số lượng trà được, bánh trà này sau khi mở ra thì tiếp xúc không khí trong vòng 2 tuần rồi pha trà thì vị rất ngon, mà trà Phổ Nhỉ trong tay cậu là 2 ngày trước mới vừa mở ra thông khí, cũng ảnh hưởng đến vị trà.

Song điều này với thú nhân mà nói thì bọn họ căn bản không thể phân biệt điểm khác biệt ấy, cha Larry còn chờ Đường Vũ cứu mạng, vấn đề đó để sau hẵng tính, lập tức đem nước trà ngon đã pha nhân lúc còn nóng đưa cho lão hổ bự màu nâu đậm.

Trung úy lang tộc từ lúc Đường Vũ mở hộp trà Phổ Nhỉ ra thì nhìn không chớp mắt, cố gắng muốn nhận ra mùi của ma thực cao cấp này là ma thực gì, mùi thơm rất quen thuộc, chắc chắn là 1 loại trong 9 đại ma thực. Nếu Đường Vũ lấy ra ma thực cao cấp khiến Courson tò mò, tiếp theo cậu lại làm một loạt động tác khiến Courson bắt đầu hoài nghi có phải mình ngốc ở trong quân đội lâu quá rồi không, đã không theo kịp thời đại!

Tại sao dùng nước sôi ngâm ma thực? Vậy không phải sẽ làm ma thực bị phỏng chết sao? Tại sao ma thực lại phai màu? Sau khi giống cái uống nước ma thực phai màu thì không bị gì sao? Ánh mắt Courson nhìn tiểu giống cái càng sâu sắc.

“Uống thử đi, phải nhân lúc nó còn nóng mà uống”. Đường Vũ đưa cái chén tới bên miệng lão hổ màu nâu đậm, ý bảo Larry giúp đút cho ông ấy.

Đã tiết ra được ít năng lượng bạo loạn, con hổ màu nâu đậm ngửi được mùi ma thực tinh  khiết, theo mùi tinh khiết này đi vào trong cơ thể thì rõ ràng mùi thơm làm nó dễ chịu rất nhiều, lão hổ trợn tròn mắt, vội vàng vươn đầu lưỡi liếm nước trà, kết quả dĩ nhiên là bị phỏng, phản xạ có điều kiện tránh ra một chút, thiếu chút nữa làm đổ cả chén đi, may mắn Courson tay dài chụp kịp,  kéo Đường Vũ đang cầm cái chén vào lòng che chở.

Courson biết tình trạng của cha Larry nguy cấp nên cũng cũng không dám chậm trễ nhiều, nếu không anh thật sự rất muốn nhìn kỹ nước thuốc ma thực trong tay rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Họ mèo đều sợ nóng nếu không tại sao sẽ có câu nói “Lưỡi mèo”, lão hổ cũng thuộc họ mèo, bị nóng 1 chút liền cực kỳ đáng thương, nhưng là trà Phổ Nhĩ phải uống nóng, lạnh khó uống, Đường Vũ cũng lo lắng nó lạnh sẽ không có đủ hiệu quả. Nói tình hình này cho Larry, cậu ta mạnh tay banh miệng lão hổ ra đổ trà nóng vào.

Lão hổ bị nóng gầm nhẹ nhưng năng lượng lộn xộn trên người rõ ràng ít đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn!

Larry vui quá mà khóc, nếu không phải vừa mới ôm cha đã khôi phục thân thể nhân loại thì thật sự rất muốn ra sức ôm Đường Vũ, “Đường Vũ, cám ơn, cám ơn!”.

Đường Vũ lắc đầu, phát hiện mình đang ở trong lòng Courson thì vội vàng muốn đẩy cánh tay anh ta ra. Đúng lúc này, tiếng gấu rống truyền đến, Đường Vũ liền phát hiện cả người xây xẩm mặt mày, sau đó liền rơi vào 1 lồng ngực rộng lớn.

Ngẩng đầu thì phát hiện 1 con gấu giống như 1 đứa bé bị cướp mất kẹo, hung tợn trừng mắt nhìn Courson, con hổ mặt than bên cạnh có đôi mắt xanh lạnh như băng cũng lộ ra khó chịu.

Mà trung úy lang tộc căn bản không thèm để ý tới, lịch sự mời Đường Vũ, ” Xem ra hôm nay không thích hợp, hôm nào hẹn trước thời gian, tôi mời cậu ăn cơm được không?”. Đáy mắt không dấu vết đánh giá Carl với Ares, nhất là Ares, Đường Vũ thích cậu ta? Thích đến nỗi còn chưa trưởng thành thì đã cùng cậu ta ký kết khế ước sao?

Đường Vũ vỗ nhẹ cánh tay Carl, “Không cần khẩn trương như vậy, anh ấy là Courson đã giúp tôi rất nhiều lần, không phải người xấu”.

Con gấu nhếch miệng lộ ra tuyệt chiêu cười ngây ngô nhưng đáy mắt không có ý cười, ” Courson ư? Cám ơn anh đã giúp giống cái nhà tôi!”. Trong giọng nói tràn đầy ý tứ vạch rõ ranh giới.

Courson chỉ cười cười rồi tạm biệt Đường Vũ rồi đi khỏi, cử chỉ lịch sự độ lượng để lại cho Đường Vũ ấn tượng cực tốt.

Đường Vũ cũng lười sửa lại lời Carl, khi mỗi lần cậu muốn cản anh ta nói những lời này thì bộ dáng con gấu này cuộn mình lại ngủ ngoài hiên nhà lại hiện ra trong đầu cậu, làm cho cậu không đành lòng cự tuyệt.

Mang theo 2 thú nhân đi khỏi nhà Larry, dọc theo đường đi con gấu rất không vui, trực giác của động vật khiến Carl cảm thấy Courson nguy hiểm hơn so với Ares, nhưng là anh không giống con hổ ngu kia có khế ước bảo vệ, bất cứ lúc nào Đường Vũ cũng có thể đuổi anh đi.

Không được! Tròng mắt con gấu xoay tròn, khi làm lính đánh thuê tự do thì Carl đã nghe được 1 đống tuyệt chiêu giúp giống đực theo đuổi giống cái mà mình thích, lúc sắp trở lại khách sạn anh cuối cùng nghĩ ra cách theo đuổi Đường Vũ, cách này có thể để cho cậu nhanh chóng tiếp nhận anh.

Mới vừa xuống xe Đường Vũ rùng mình, còn tưởng rằng là do mùa thu lạnh lẽo. Đột nhiên 1 cái áo khoác lên người cậu, cậu cười nắm thật chặt cái áo đang muốn nói lời cảm ơn với Carl thì kết quả nhìn lại thì lại là Ares. Không ngờ con hổ có khả năng biểu đạt rất kém cỏi này lại có thể sẽ quan tâm cậu!

Đại khái là ánh mắt Đường Vũ quá mức rõ ràng, cũng có lẽ sau khi ký khế ước thì sự kết nối giữa 2 người thật sự càng thêm dễ dàng, Ares không được tự nhiên giải thích, “Sẽ đối tốt với giống cái khế ước”. Một bộ dáng nghiêm khắc tuân thủ nhân cách thú nhân khiến Đường Vũ không cảm thấy bất ngờ.

Dưới mắt Đường Vũ bởi vì giống cái rất ít, quý hiếm, ở thế giới thú nhân khi giống cái cùng giống đực ký kết khế ước giống như là kỵ sĩ tuyên thệ với giáo hoàng ở địa cầu, suốt đời bảo vệ mạng sống đối phương. Hiểu thế cũng được, nhưng tập tục này qua hàng trăm ngàn năm đã trở thành nghi thức chính thức kết làm bạn đời của giống đực và giống cái.

Nghi thức thật thần thánh nha, chỉ tiếc 1 người không cần, 1 người không hiểu. Kết quả con gấu đứng bên cạnh chứng kiến tất cả siêu bực bội, cũng chứng tỏ trong 23 năm cuộc đời thì lần đầu anh thấy nghi thức này mà nói không nên lời.

Sáng sớm hôm sau Đường Vũ bị sặc mùi hoa nồng đậm mà tỉnh. Tất nhiên nếu theo đuổi con gái, cô gái dễ thương nằm ở giữa đống hoa xinh đẹp, lấy hoa làm nền, lấy hoa làm chăn thì nhất định là chuyện khá lãng mạn. Nhưng nếu chuyện này đổi thành 1 tên to con thì chỉ biết có loại cảm giác quái dị nói không nên lời, ít nhất Đường Vũ làm đàn ông hơn 20 năm cho dù xuyên qua sống lại trên người bạn nam sinh mới 16 tuổi thì cũng không thay đổi tính cách mà đi thích mấy thứ này!

Nhanh chóng đứng dậy lại bị con gấu đứng cạnh giường mặc tạp dề bê mâm làm hoảng sợ, trong đầu Đường Vũ nhanh chóng hiện lên 4 chữ vàng to —— Barbies kim cương (hố hố nghĩ tới con búp bê Barbie cơ bắp là cười mún bể bụng òi). Cậu không muốn tra hỏi tại sao Carl có thể vào phòng mình, nhưng là, “Có thể mặc quần áo vào trước không…….”.

2 cái đầu ti màu hồng lộ ra ngoài tạp dề, cơ bụng 8 múi đẹp đẽ thấp thoáng, từ hình nhân ngư sexy trên tạp dề nhìn xuống thì cái tạp dề hơi mỏng kia vốn không che được cơ thể trần trụi của Carl, chỉ miễn cưỡng che chắn vị trí quan trọng dưới bụng, loáng thoáng nhìn thì nó hình như hơi ngóc đầu, đôi chân dài rắn chắc thon dài màu lúa mạch toàn bộ lộ ở bên ngoài, làn da săn chắc làm cho người ta rất muốn xoa nắn 1 phen. Đường Vũ miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, nuốt nuốt nước miếng.

Carl thấy Đường Vũ đã thức liền vội vàng ân cần dâng đồ ăn sáng, ” Tôi đặc biệt mua về, cháo này rất ngon, cậu mau ăn thử”. Carl ngồi xổm bên giường nên tất cả bộ phận quan trọng đều lộ ra ngoài ánh sáng, chọc mù đôi mắt bằng vàng 24K của Đường Vũ, trong nháy mắt máu mũi trào lên, cậu vội vàng từ trên giường vọt vào nhà vệ sinh, bất đắc dĩ nhìn thấy cậu bé của mình mới sáng sớm đã có tinh thần hăng hái.

Sau khi Đường Vũ sửa sang lại bản thân sạch sẽ, tươi mát, sảng khoái mới đi ra khỏi nhà vệ sinh, Carl đã mặc quần áo vẻ mặt tha thiết dán mắt vào cậu, cháo hoa trên mâm hình như đã hâm nóng lại, khói bốc nghi ngút hấp dẫn làm người ta thèm ăn. Hôm nay sẽ trở về trường học cho nên tối hôm qua Đường Vũ hẹn Courson cùng ăn sáng, nhưng thấy con gấu như vậy cậu không đành lòng từ chối nên đành phải bưng chén cháo ăn mấy miếng, vị thanh đạm ngon cực nhưng cậu cũng không dám ăn nhiều sợ bị no quá.

Ô ô………Con gấu kéo tay Đường Vũ phải đi ra ngoài không chịu buông, chiêu này là học từ Ares, nhìn qua hình như có tác dụng, Đường Vũ thở dài, cậu làm sao không hiểu ý của con gấu này khi anh ta làm ra hành động sáng nay chứ, vì thế chủ động nhéo nhéo hai má Carl và hôn má Carl 1 cái, “Ngoan, tôi có việc, giữa trưa sẽ trở lại”.

Chỗ hẹn của bọn họ ngay ở trung tâm đường dành riêng cho người đi bộ, ở đó có rất nhiều nhà hàng ăn ngon, trong đó có 1 nhà hàng kinh doanh đồ ăn của tinh cầu khác, bày biện nhiều bàn ghế, việc buôn bán mới sáng sớm liền vô cùng tốt, hầu như không còn chỗ ngồi.

Trong đó có 1 cái bàn trống ở góc khá thoáng, ở đó có 1 gã giống đực thú nhân ngồi 1 mình đang đọc báo trên quang bình, giống đực ở thú nhân thế giới có loại khí chất này vô cùng hiếm, hơn nữa ngũ quan của anh ta điển trai hấp dẫn khá nhiều giống cái lặng lẽ vây xem. Còn giống cái hơi bạo dạn thấy anh ta có 1 mình thì chủ động đi lên mời nhưng kết quả bị lễ phép từ chối, nhưng giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh ta làm cho nhóm giống cái càng thêm si mê, kéo theo việc buôn bán của nhà hàng này siêu tốt.

Khi Đường Vũ mới đi vào thì cậu đã lọt vào trong phạm vi tầm mắt của Courson, thú nhân lịch sự đã ngồi đợi hơn 1 giờ cất tờ báo đi, nở nụ cười làm người khác say mê với cậu, nháy mắt miểu sát (1 phát chết luôn) các giống cái chung quanh.

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp rọi lên người thú nhân cao to, đẹp trai mà anh ta lại nhìn Đường Vũ chăm chú khiến tim cậu hăng hái đập nhanh hơn, vội vàng hít sâu vào dằn xuống tâm tình dao động, chỉ là cùng ăn bữa cơm cám ơn anh ta đã giúp cậu thôi, cậu không thể như vậy, cậu nghĩ tới con gấu nhà mình thì tâm tình rất nhanh bình tĩnh lại.

Quả nhiên Courson là dã thú thân sĩ hiếm có, mỗi cử động đều lộ ra khí chất lịch sự, hơn nữa hôm nay anh ta không mặc quân phục thì thoạt nhìn càng như là người xuất thân từ giới quý tộc. Hai người đều không phải là người hay nói nhưng cũng không có cảm giác nhạt nhẽo, ngược lại cảm thấy không khí cực kỳ thoải mái.

Đây là cảm giác nhàn nhã mà Đường Vũ thích nhất, thường xuyên ở quán trà cùng mấy người bạn nghe nhạc rồi phẩm trà thượng hạng, thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu, trong cuộc sống ở đô thị luôn bận rộn khẩn trương sẽ giảm bớt áp lực.

Courson là tộc sói, khứu giác tốt nhất trong các loài, trên người giống cái có mùi hoa là biểu tượng của tình yêu xinh đẹp, nồng đậm cho dù rửa nhiều lần vẫn có thể ngửi ra, điều này làm cho tâm tình trung úy lang tộc rất không tốt, không biết đây là con gấu thô lỗ kia làm hay là con hổ lạnh lùng làm ra, mặc kệ con nào đều làm cho tay trung úy lang tộc cảm thấy ngứa ngáy, sớm biết thế thì lúc ấy ở trên mạng liền ra tay luôn.

“Bên kia……….Muốn gọi bọn họ cùng ăn sáng không?”. Courson xoa xoa cằm, ý bảo Đường Vũ nhìn hướng kia.

Chỉ thấy 1 thú nhân to hơn thú nhân bình thường rất nhiều cố hết sức thu nhỏ lại sự tồn tại của mình, bên này không ngừng nhìn xung quanh mà bên cạnh anh ta lại có 1 thú nhân điển trai đang ngồi tỏa ra hơi thở siêu lạnh không ngừng quét mất cảm giác tồn tại. Hai người không phát hiện bọn họ đã trở thành tiêu điểm của mọi người mà còn lén nhìn bên này.

Đường Vũ xoay người tránh ánh mắt của Carl, cái trán phản xạ có điều kiện co rút đau đớn, con gấu này thật làm cho người ta không yên lòng, cho dù tự mình chạy tới thì sao còn kéo theo con hổ chứ.

Thấy hành tung của mình bị bại lộ, Carl cũng không lại trốn tránh dứt khoát đi tới ngồi bên cạnh Đường Vũ, mà Ares cũng tự nhiên ngồi chỗ bên cạnh còn lại của Đường Vũ, mơ hồ cùng Carl có cùng chiều hướng đối địch với Courson.

“Đói”. Ares kéo Đường Vũ thản nhiên kháng nghị, không phải cha nói khế ước giống cái phải chịu trách nhiệm cho giống đực ăn no sao? Anh rất đói bụng.

Đường Vũ đưa bữa sáng của cậu mà cậu chưa đụng tới cho Ares, anh ta cũng không để ý trực tiếp cầm lấy liền ăn.

Courson rất hiểu câu lùi 1 bước tiến 2 bước, con  gấu này ở bên cạnh như hổ rình mồi, con hổ là bạn đời ký khế ước lại ăn chung đồ ăn với giống cái, đã giành được thiện cảm của tiểu giống cái nên Courson chủ động tạm biệt thì lại càng giành được thiện cảm của Đường Vũ.

Trong cảm nhận của Đường Vũ, Courson là 1 bạn trà rất thích hợp cùng cậu phẩm trà, coi như là người bạn đầu tiên của cậu từ khi cậu đến thế giới xa lạ này, khó có được bữa liên hoan lại để 2 con thú nhà mình phá hỏng, cậu ngượng ngùng giải thích, “Hiện tại tôi đang ở thành phố Sangwa, lần sau nếu có dịp anh đi đến đấy thì chúng ta ăn chung lần nữa, lần sau tôi mời anh”.

Trong ánh mắt uy hiếp của Carl và Ares thì Courson chỉ cười gật đầu đáp ứng.

Khi Đường Vũ trở lại học viện sơ trung Lanting thì đã sập tối, Ares đi về nhà mình, Carl không có chỗ ở nên Đường Vũ đành phải tiếp tục thu nhận con gấu lang thang này. Đem nhiệm vụ lần này báo lại cho thầy Ôn Nhạc, cũng nói ngắn gọn “biến cố bất ngờ trong kì nghỉ này”.

Việc này Ôn Nhạc đã sớm từ miệng ông Marcy biết được, tuy rằng vẫn nhẫn nại chờ Đường Vũ trở về nói lại, kể lại rõ tình hình, nhưng khi thấy hình xăm hổ tộc trên tay trái của Đường Vũ thì Ôn Nhạc đã muốn đem chuyện ma thực quẳng lên 9 tầng mây, không đợi Đường Vũ nói xong đã chộp lấy cánh tay Đường Vũ, “Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ sau khi em rời khỏi đây thì có hổ tộc thú nhân ép em ký kết khế ước?”. Việc này không phải không có khả năng, phần lớn thú nhân thẳng tính, qua loa nhưng vẫn có 1 ít  kẻ suy đồi ép buộc giống cái, Ôn Nhạc hiểu rõ tiểu giống cái, anh không tin  mới qua vài ngày cậu đã có đối tượng mới, còn khẩn cấp ký kết khế ước!

Đường Vũ á khẩu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, con hổ gây chuyện kia cũng không biết biến đi đâu, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Thầy ơi, em ta không sao, hình xăm này…….Em cũng không biết nói như thế nào”.

Ôn Nhạc vỗ nhẹ bả vai Đường Vũ, “Em có việc gì cần giúp đỡ cứ nói thẳng, thầy sẽ cố hết sức giúp em”.

Nội tâm Đường Vũ vô hạn phun tào con hổ kia, có hình xăm này thì về sau còn không biết có bao nhiêu chuyện phiền phức, tạm biệt thầy Ôn Nhạc thì Đường Vũ  định về nhà nghỉ ngơi sớm 1 chút, mấy ngày nay ở bên ngoài vẫn có chút không quen.

Trong lòng định về nhà pha mớ trà kia,  bù lại phần 3 ngày qua, đột nhiên phía sau bị người đẩy, sau đó cả người ngã xuống, người rơi vào trong 1 cái hố to đột nhiên xuất hiện, chân đau đớn dữ dội chắc là trật chân rồi.

Đường Vũ nhíu mày chịu đau, rất nhanh mắt cá chân liền sưng lên, bên cạnh hố to có 1 giống cái đang đứng có khuôn mặt xinh đẹp ăn mặc rực rỡ, đó là giống cái thường xuyên khi dễ Đường Vũ kiếp trước.

“Ha ha ha! Mày đi đường không nhìn đường à! Không có thú nguyên lực thì cả ánh mắt cũng không dùng tốt được, muốn tao kéo mày ra ngoài không!”. Tiếng cười ồn ào của Neil truyền đến, chung quanh càng ngày càng nhiều người tò mò đến gần, thấy do thi công mà đào ra hố to lại có có người rơi vào, hơn nữa mặt dính đầy bụi bặm và bẩn nhìn qua cực buồn cười, nhịn không được chỉ trỏ.

Chuyện Đường Vũ không có thú nguyên lực không thể ngưng kết ma thực ở trong trường rất nổi tiếng, hơn nữa lúc trước tính cách của cậu rất u ám khó ở chung, lâu ngày thì không có ai thích cậu, khi nhìn thấy cậu rơi xuống trong hố lại không có ai giúp cậu, trong lòng cậu xẹt qua 1 cảm giác mất mát, tiểu giống cái đáng thương, cũng đáng thương đám người bị ma thực làm mờ mắt này.

Đứng thẳng lưng, Đường Vũ không muốn tiểu giống cái đã chết bị người khác chế giễu như vậy, cậu phải thay tiểu giống cái này sống tốt, thay cậu ta giành được sự tôn trọng!

Từ những lần tự cứu thất bại liên tục của Đường Vũ, cậu sẽ không cầu cứu với bất kì ai mà cũng không phẫn nộ trách móc chỉ là yên lặng leo lên. Tiếng cười nhạo xung quanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vẻ mặt mọi người phức tạp nhìn tiểu giống cái tro bụi đầy người, không biết có phải do đau đớn khiến mồ hôi lạnh chảy trên mặt lưu lại 1 vệt bụi dài, nhìn qua cực tức cười nhưng lần này không ai dám cười nữa.

Ngay cả sắc mặt của Neil cũng trở nên cực khó coi, chịu không được nói, “Ai dô, muốn tao kéo mày lên không?”.

Trà bánh Phổ Nhĩ đêy

chapter content

chapter content

Nước trà của e nó nà


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.