Thú

Chương 59: Mái ấm



Sức ăn của hai anh em rất mạnh, hơn nữa, thân thể của hai anh em chúng tuy rằng nhỏ hơn rất nhiều so với những tiểu thú nhân khác, nhưng rất khỏe mạnh. Đây mới là điều mà Tô Từ thấy mừng nhất.

Hai anh em lớn lên hết sức nhanh, mới hơn nửa tháng đã không cần uống sữa sói nữa mà có thể chính mình tự ăn thịt. Thế là Tô Từ lại có thêm chuyện để làm, đó là biến đổi phương pháp chiên, xào, nấu, chưng thịt, sau đó cho bọn hắn ăn.

Nhưng Tiger lại không cho bọn hắn đem món ăn nấu chín làm bữa cơm chính, phần lớn thời gian, Tiger cũng sẽ đem một miếng thịt sống trên trăm cân, thậm chí ném nguyên một con mồi trước mặt 2 anh em, nói với bọn hắn, đây chính là thức ăn của bọn hắn.

Lúc Tô Từ gặp Tiger, hắn đã là một lão hổ thiếu niên rất cường tráng xinh đẹp, bất kể là săn mồi hay ăn cơm, cũng đều thông thạo tự nhiên, chỉ cần không để ý huyết tinh trong miệng hắn, nhìn lâu một chút sẽ cảm thấy động tác của hắn rất xinh đẹp.

Nhưng hổ anh và hổ em lại không như vậy, bây giờ hàm răng của bọn hắn còn chưa mọc dài, cho dù bây giờ anh em chúng có lớn bằng con thổ cẩu thành niên đi nữa, nhưng so với con mồi mà Tiger ném trước mặt chúng thì anh em chúng vẫn nhỏ bé đến đáng thương.

Đối mặt với con mồi lớn như vậy, bọn hẳn phải dùng lực xé con mồi ra để nhai, mới có thể nuốt xuống một khối thịt lớn như thế vào bụng. Thông thường bọn hắn sẽ dùng cả hàm răng và tứ chỉ mới có thể ăn xong con mồi.

Mà thông thường vào giờ cơm, một thân lông trắng của hai anh em cũng bị lây dính máu me nhầy nhụa, mỗi lần thấy như vậy, Tô Từ đều chịu không nổi nuốt nuốt nước miếng, nàng thầm hận không thể tiến lên đem thịt cắt ra chia đều cho hai đứa, để bọn hắn có thể sạch sẽ bóng loáng ăn một bữa cơm, mà không phải mỗi lần sau khi cơm nước xong, nàng cũng phải đi nấu một nồi nước lớn cấp bọn hắn tắm rửa.

Nhưng tốt xấu gì Tô Từ vẫn rất lý trí. Bình thường vô luận nàng sủng, nàng yêu chiều bọn hắn như thế nào, nhưng lại tuyệt đối không nhúng tay vào khi Tiger dạy dỗ hai anh em.

Bởi vì bị Tô Từ ảnh hưởng, hổ anh và hổ em rất thích tắm rửa, mỗi lần tắm rửa cũng đặc biệt thích nhảy choi choi, phốc giỡn trong bể tắm. Mỗi lần tắm rửa cho bọn hắn, Tô Từ giống như là đánh trận vậy, sau khi tắm cho bọn hắn xong, một thân nàng đã ướt đẫm nước.

Lúc này mới đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, tuy rằng tắm rửa cho hai anh em chúng trong sơn động, lại dùng nước ấm để tắm, nhưng Tô Từ vẫn bị chúng giỡn đến sặc nước, suýt chút nữa đã bị đông lạnh. Đây là lúc hổ cha cần phải ra tay, chỉ cần có hổ cha ở đây, hắn vừa liếc qua một cái, hổ anh và hổ em cũng không dám càn rỡn, đùa giỡn, mà ngoan ngoãn để mặc lão mẹ tắm rửa. (*mặc cho Tô Từ nhào nặn thành tròn, méo gì cùng không dám phản đối, 2 anh em rất sợ lão ba nha A_A)

Thông thường vào lúc này, Tô Từ cũng cười như nở hoa trong lòng, sau đó nàng dùng tay chà xát da bụng be bé của bọn hắn trong nước, gãi ngứa an ủi bọn hẳn.

Mới sinh ra được nửa tháng, Tiger đã mang bọn hắn ra ngoài học tập kỹ xảo săn mồi.

Nhưng vì hai anh em đều kế thừa nhan sắc trắng tinh của Tiger, nên quá trình học tập gian nan hơn rất nhiều. Bình thường bọn hắn còn chưa tiếp cận được con mồi, bọn hắn đã bị con mồi phát hiện, do đó đã chạy xa xa thoát khỏi anh em chúng.

Bắt đầu một đoạn thời gian rất dài, mỗi ngày Tiger đều bắt sống một con hoặc mấy con mồi, sau đó đứng qua một bên giám sát hai anh em luyện tập. Chờ bọn hắn quen thuộc làm thế nào phốc cắn con mồi, nơi nào trên thân con mồi có thể bị một kích là toi mạng, công kích nơi nào trên thân con mồi sẽ làm nó mất đi lực chiến đấu, sau đó Tiger mới thay đổi cách dạy săn mồi.

Mỗi lần Tô Từ đứng ở bên cạnh xem cha con bọn hắn vờn mồi, cũng đều nghĩ tới, trước đây chưa từng có ai dụng tâm dạy dỗ Tiger cách săn mồi, cách sinh tồn, như vậy trước đây hắn làm nhu thế nào giãy dụa còn sống trong môi trường khắc nghiệt như thể này. Nghĩ vậy, Tô Từ sẽ tự động đối với Tiger tốt thêm một chút.

Hôm nay, Tiger ra ngoài để lấy muối, bởi vì hồ nước mặn cách nhà hơi xa, cho nên hai anh em cũng không có đi theo cha, mà ở lại nhà chơi đùa.

Lúc này, ai anh em cũng đã hơn nửa tháng tuổi, ăn được rất nhiều, lớn cũng nhanh. Bây giờ nếu như hai anh em đứng lên cũng đã cao đến ngực Tô Từ. Hàm răng cũng trở nên sắc bén hơn, chỉ cần không cẩn thận tùy tiện khẽ chạm vào, cũng có thế để lại tổn thương trên người Tô Từ. Không giống như lúc bọn hắn vừa mới sinh chưa được mấy ngày, Tô Từ còn đem tay đút vào trong miệng bọn hắn, bị bọn hắn cắn cũng xem như là được xoa bóp mà thôi.

Càng ngày càng cường tráng, càng ngày càng uy vũ là một chuyện tốt.

Trong tâm Tô Từ tuyệt đối hi vọng bọn hắn có thể cường tráng hơn so với cha của bọn hắn, nhưng mà… mỗi lần bị bọn hắn bổ nhào vào trong lòng, Tô Từ vẫn lảo đảo nghiêng ngã té xuống đất, quả thật nàng vẫn nhịn không được có chút buồn bực nha.

Lớn lên quá nhanh, hoàn toàn không mang lại cảm giác ‘mười năm dưỡng dục’, giống như chỉ mới chớp mắt một cái, con nàng cũng đã trưởng thành rồi vậy.

Nhìn một chút hai anh em đang luyện tập phốc cắn với nhau bên ngoài sơn động, Tô Từ cười cười, cúi đầu quấy canh trong nồi đá, đang định ra kêu bọn hắn vào ăn cơm, lại phát hiện bọn hắn đã dừng luyện tập, nhất tề nhìn về hướng bên trái, thân thế Đại Bảo và Tiểu Bảo đều khẩn trương căng thẳng hướng về phía bên đó rít gào.

Tô Từ cảnh giác, lập tức đứng dậy chạy vào sơn động cầm lấy thạch đao.

Mấy ngày nay trôi qua quá hạnh phúc, hơn nữa nơi này lại là địa bàn tộc hổ của Tiger, cũng sẽ không có nguy hiểm gì, cho nên tâm tư cảnh giác của Tô Từ đã sớm buông lỏng.

Chỉ là không nghĩ đến, trong lãnh địa của Tiger, ngay trước huyệt động, thế nhưng còn có nguy hiểm tồn tại.

Chung quanh huyệt động Tô Từ đã thiết trí rất nhiều cạm bẫy, thậm chí ngay cả cạm bẫy dành cho thú nhân cũng có hai cái. Tuy ràng ngăn cản không được bao lâu, nhưng vẫn có chút tác dụng.

Tô Từ vừa chạy ra sơn động, liền nghe thấy thanh âm không tính là lớn của một tảng đá bị đổ ngã, cùng với thanh âm hổ gầm do bị đau cùng phẫn nộ (*do bị trúng bẫy của Tô Từ). Đầu lông mày Tô Từ liền dựng thẳng lên.

Giữa các thú nhân, cho dù là cùng tộc nhân, nếu không có địch ý sẽ không tiến vào lãnh địa, thậm chí là đến trước huyệt động của một thú nhân khác mà không thông báo lấy một tiếng.

Hiện tại Tiger lại không có ở nhà, thậm chí hai tiểu gia hỏa lại càng yếu hơn so với thú nhân đồng lứa thì làm sao mà chống lại thú nhân đã trưởng thành đây. Nếu nguời tới muốn giết chết hai anh em, tuyệt đối dễ như trở bàn tay.

Hai anh em nghe thấy thanh âm kêu đau, nhãn tình liền tỏa sáng lên, nóng lòng muốn thử, muốn xông lên phía trước, thừa dịp kẻ địch bị đau lấy mạng hắn. Nhưng Tô Từ rất rõ uy lực của cạm bẫy mà mình bố trí có bao nhiêu, nàng đè thấp thanh âm kêu Đại Bảo và Tiểu Bảo, “Trở về!”

Bởi vì Tiger rất nghiêm khắc đối với bọn hắn, nếu Tiger nóng giận, liền tùy tiện chém ra một móng vuốt cũng là chuyện thường như cơm bữa, cho nên Tô Từ cũng chuyên tâm làm một từ mẫu (*mẹ hiền), bình thường cũng đối với bọn hắn rất chiều chuộng, mềm mỏng. Nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có uy nghiêm.

Lúc này nàng lạnh mặt nhìn bọn hắn, hai anh em lập tức liền nghĩ tới lúc nàng nhăn mặt một cái trước mặt Tiger, Tiger liền làm ra bộ dạng lấy lòng, hai đứa không khỏi liếc nhau xem như hội ý một chút, sau đó vẫn ngoan ngoãn quay trở về.

Thấy bọn hắn ngoan ngoãn đi về bên cạnh mình, Tô Từ cũng không làm mất thời gian, liền chạy vọt vào trong sơn động, đến nơi tồn trữ mỡ động vật kéo ra. Cũng không uổng công nàng vẫn luôn rèn luyện thân thế, hiện tại lại có tác dụng tại thời khắc nguy cấp này, nàng hít sâu vào một hơi, kéo theo chảo đựng dầu bằng đá nặng chừng trăm cân tới cạnh đống lửa, dùng tay nhấc xuống cái nồi trên đống lửa, sau đó đặt chảo dầu lên, lại nhanh chóng thêm một bó củi lớn vào trong đống lửa. (*nấu sôi dầu).

Sau đó mới chạy đến một nơi trong sơn động mà Tiger dùng để tồn giữ bó củi, Tô Từ ôm một bó cúi chạy về hướng đống lửa.

Hai tiểu gia hỏa thấy thế, một đứa cắn một bó củi, hồng hộc chạy theo phía sau Tô Từ.

Lúc này lão hổ không mời mà đến đã giãy thoát ra khỏi cạm bẫy, rít gào nhảy vọt tới trước cửa sơn động. Tim Tô Từ tăng tốc đập ‘thình thịch’, nàng đem mấy cây củi cắm vào trong chảo dầu đang sôi, mới duỗi tay gọi Đại Bảo và Tiểu Bảo, cùng nàng chậm rãi thối lui về phía sau chảo dầu.

Kè xâm nhập là hai lão hổ, trong đó có một con trên lưng có chút vết máu (*do bị sập bẫy), con này là hổ cái lúc trước từng theo đuổi Tiger, vốn tưởng rằng nó đã chết tâm không dây dưa Tiger nữa, lại không ngờ đến mấy tháng sau, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa xem ra là ‘lai giả bất thiện’ a. (*có ác ý)

Bọn hắn vừa xuất hiện, hai anh em vừa được Tô Từ an ủi an tĩnh lại bắt đầu điên cuồng rít gào, nhe răng trợn mắt muốn xông lên, hổ cái thú nhân bởi vì sập bẫy mà bị chút vết thương trên mình cũng đã tràn đầy lệ khí, lúc này lại thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo hướng về phía nàng ta mà gào thét, nên cũng rống lớn lên một tiếng, thân thể cũng tiến lên trước hai bước.

Tuy nói Tô Từ không có chút lực chiến đấu, nhưng đã nhiều lần được xem Tiger chiến đấu, nên cũng rất quen thuộc đối với hành động công kích của lão hổ. Nàng xem ra, hổ cái thú nhân chỉ muốn dọa Đại Bảo và Tiểu Bảo mà thôi một chút. Tô Từ xem ra được là sự tình cũng không đến nỗi hết đường cứu vãn, trong tâm Tô Từ khẽ buông lỏng một chút, tuy nhiên hổ anh và hổ em lại bị hành động của thú nhân giống cái dọa sợ, thanh âm lập tức trở nên thê lương, không đợi Tô Từ có phản ứng, bọn hắn lại hơi hơi lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên song song nhảy phốc về phía thú nhân giống cái đánh tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.