– Phu nhân à, cô thắng rồi!
Lục Nghị Phàm vừa dứt lời, liền dùng lưỡi dao sắc lạnh, lập tức cứa vào mu bàn tay một đường, máu tươi tanh tưởi nhanh chóng rỉ ra.
Cơn đau trên da thịt ngay tức khắc áp chế toàn bộ dục vọng cực điểm đang sục sôi trong từng tế bào của Lục Nghị Phàm.
Quai hàm Cửu Châu suýt chút nữa thì rơi ra bên ngoài. Chỉ vì muốn kìm chế tác dụng của thuốc, anh ta lại có thể tự làm tổn thương thể xác của mình.
Người đàn ông này quả thực ngốc nghếch mà!
Lục Nghị Phàm tùy ý xé rách một mảnh lụa trên váy cưới của Cửu Châu, đem cuốn bàn tay bị thương.
Sau khi được cởi trói, Cửu Châu vội vàng chạy vào trong phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Để đề phòng Lục Nghị Phàm tiếp tục giở trò, Cửu Châu còn cẩn thận lấy hết những vật dụng có trong phòng tắm đem chặn ở ngoài cửa. Lúc này cô mới thở phào yên tâm phần nào.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng phủ lên toàn bộ cơ thể Cửu Châu. Cô cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm phần nào.
Nhìn cánh cửa nhà tắm đóng im lìm, bên trong truyền ra tiếng nước xối ào ào, khóe môi Lục Nghị Phàm khẽ cong.
Anh ta đứng dậy, bước về phía góc đồ của mình, nhẹ nhàng lôi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Nhìn sơ qua, chiếc hộp gỗ này cũng đã có tuổi đời rất lâu. Phía vỏ hộp đã sờn bạc cũ, ổ khóa nhỏ cũng đã rỉ sét tương đối.
Lục Nghị Phàm dùng khóa mở hộp, bên trong là một tấm ảnh bé xíu, đã hoen ố theo thời gian.
Nhân vật chính trong bức ảnh là một cô bé búi tóc hai chỏm, đang ngồi trước biển vẽ một vài đường sọc tùy ý.
“Chú à, chú vẽ cho cháu một lâu đài, bên trong có chú và cháu cùng trồng hoa ở đây nhé!”
Cô bé ngước mắt lên nhìn Lục Nghị Phàm, ánh mắt long lanh, ngây thơ, tròn xoe vô cùng đáng yêu. Lục Nghị Phàm khi đó chỉ đưa mắt lườm cô bé, sau đó xách mông ngúng nguẩy rời đi.
– Lục Nghị Phàm!
Từ bên trong phòng tắm bất chợt truyền tới tiếng gọi của Cửu Châu. Lục Nghị Phàm thoáng giật mình, đóng lại nắp hộp, đem khóa kỹ lại.
Cửu Châu sau một hồi cắn răng do dự mới dám mở miệng gọi anh ta. Lúc nãy, do quá vội vàng, Cửu Châu đã quên cầm theo quần áo vào bên trong phòng tắm. Mà vali của cô lại để ở bên ngoài sảnh chính.
Tiến thoái lưỡng nan, Cửu Châu bèn hít sâu một hơi, quyết định gọi Lục Nghị Phàm nhờ giúp đỡ.
Không thấy Lục Nghị Phàm đáp, Cửu Châu mở miệng gọi lại lần nữa:
– Lục Nghị Phàm, tôi không có đồ để mặc!
– Ngủ luôn trong phòng tắm đi!
Lục Nghị Phàm lạnh lùng nói vọng vào.
Cửu Châu vẫn im lặng chờ đợi. Khoảng mười phút sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng. Lục Nghị Phàm đã rời đi, để lại mình Cửu Châu trong phòng.
Cô từ từ vặn nắm cửa, hé mắt ra nhìn. Xung quanh phòng vắng lặng, bóng dáng lạnh lùng của Lục Nghị Phàm đã không còn thấy đâu nữa.
Cửu Châu quấn khăn tắm, dè dặt bước ra bên ngoài, vừa lúc bàn tay cô chạm lên cánh cửa, phát hiện có một bộ quần áo ngủ của phụ nữ được vắt gọn lên trên đó.
Là bộ đồ ngủ mà Cửu Châu mang theo từ nhà đến đây.
Thâm tâm Cửu Châu khẽ động.
Con người Lục Nghị Phàm quả thực kỳ lạ.
Cửu Châu vì quá mệt nên nằm ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận rõ có người trèo lên giường, nằm bên cạnh cô mà ngủ. Cả đêm hôm đó, Lục Nghị Phàm cũng không làm gì quá giới hạn đối với Cửu Châu, mỗi người một góc giường, ngủ ngon lành đến sáng.
Cộc… cộc… cộc…
Cửu Châu vì bị tiếng gõ cửa mà mở choàng mắt dậy. Lục Nghị Phàm đã rời đi từ trước, ga giường phía anh ta nằm cũng đã nguội lạnh.
Cửu Châu vươn vai một chút rồi đứng dậy mở cửa, phía bên ngoài là hai nữ giúp việc ăn mặc gọn gàng, nhìn thấy cô liền nở nụ cười rạng rỡ.
– Phu nhân, Thống Đốc đang chờ cô dưới lầu để cùng dùng bữa sáng.
Lục Nghị Phàm ngồi ở vị trí chính giữa bàn ăn, đang ung dung uống một chút canh yến thơm mát.
Trông thấy Cửu Châu bước xuống, anh ta bèn bỏ bát canh xuống bàn, lau miệng rồi đứng dậy. Dường như, Lục Nghị Phàm không muốn chạm mặt Cửu Châu, hoặc anh ta đang cố tình né tránh cô thì phải!
Trước khi rời đi, Lục Nghị Phàm không quên căn dặn Cửu Châu lần nữa:
– Cô có một tiếng để tút tát lại ngoại hình. Chúng ta sẽ trở về dinh thự chính Lục Nghị, giúp cô tiến hành lễ báo hiếu, dâng trà báo hỉ cho cha chồng!