Bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố…
Binh!!!
Lục Nghị Phàm vung chân, đá thật mạnh lên chiếc bàn gỗ của viện trưởng bệnh viện phụ sản Phó Mặc Sinh. Hai mắt Phó Mặc Sinh như muốn nổ tung ra bên ngoài. Gã Thống Đốc này, cho dù có vợ, có con rồi đi chăng nữa thì vẫn không thể nào sửa được cái nết tính cách hung hãn thường ngày.
– Này… này… Cái bàn của tôi có tội tình gì mà cậu dám đá nó? Đau!
Phó Mặc Sinh xót xa mắng nhiếc, không quên dùng tay xoa xoa vết xước trên mặt bàn. Bàn làm việc của anh được làm từ gỗ quý, thử hỏi không xót xa sao cho được?!
Trái lại với thái độ khó chịu ra mặt của anh, Lục Nghị Phàm lại vô cùng bình tĩnh. Anh hừ lạnh, giơ chân đá thật mạnh vào mông Phó Mặc Sinh, khiến anh ta giật mình ngã rầm xuống đất:
– Lui ra! Lù lù một đống ở đây nhìn thật ngứa mắt!
Phó Mặc Sinh cuối cùng cũng cạn lời. Anh ta lồm cồm bò dậy, dùng tay xoa xoa cặp mông bị đá khi nãy, uất ức mà lên tiếng:
– Cho dù cậu có nôn nóng gặp vợ con đến như thế nào đi chăng nữa cũng đừng có tùy ý mà động chân, động tay như thế này chứ?
Nghe anh ta nói, Lục Nghị Phàm khẽ thở dài. Anh và Cửu Châu đã quyết định sẽ không hỏi bác sĩ về giới tính, chỉ nhờ bác sĩ theo dõi tình hình sức khỏe và phát triển hàng ngày của Phàm con. Ba mươi tuổi đầu, rốt cuộc anh cũng được làm bố.
Chỉ nghĩ đến thế thôi, Lục Nghị Phàm đã nhếch miệng cười tủm tỉm. Bảy tháng qua đi, cuộc sống của những người xung quanh anh cũng đã thay đổi ít nhiều.
Ông Lục quyết định nhượng lại quyền trông giữ biệt thự cho các con và vợ, còn mình thì tự chọn một căn nhà nhỏ ven hồ, lui về đó ở đến nốt phần đời còn lại.
Lục Phương Canh, Trác Hiên cùng Cửu Mạn Linh bị giam vào tù, phải chịu hình phạt cao nhất đó là tù chung thân. Vì tội ác của họ không nằm trong phạm vi kiểm soát của quân đội mà thuộc về phía cục cảnh sát, do vậy Lục Nghị Phàm cũng không muốn dây dưa can thiệp.
Anh quyết định nghỉ dưỡng hai năm, chỉ để chăm sóc Cửu Châu và Phàm con đến khi cứng cáp. Thời gian này, Tiếu Hàn Phong thoắt ẩn thoắt hiện. Cứ cách hai tháng Tiếu Hàn Phong lại trở về biệt phủ Thống Đốc, thăm Cửu Châu và Lục Nghị Phàm một lần.
Con người phóng túng, tự do tự tại như Tiếu Hàn Phong không dễ dàng bị gò bó hay kiểm soát. Trừ khi…
Khóe môi Lục Nghị Phàm chợt cong nhẹ. Dù sao thì con người của Tiếu Hàn Phong vẫn rất thú vị. Và anh rất thích điều đó!
Cộc… cộc…
Cánh cửa phòng viện trưởng được đẩy ra.
Nữ hộ sinh Giả Liên gấp gáp bước vào, trên trán vẫn còn chảy đầy mồ hôi.
– Thống Đốc, phu nhân đã hạ sinh thành công.
Chỉ chờ có thế, hai mắt Lục Nghị Phàm lập tức sáng bừng. Anh xô đổ ghế ngồi, sau đó lao người ra bên ngoài, lo lắng đứng trước cửa phòng sinh mà hỏi dồn:
– Đâu, đâu? Vợ và con tôi đâu?
La Vân Thiên ngồi trực nãy giờ, trông thấy bộ dạng gấp gáp của vị Thống Đốc quân lạnh lùng, tàn độc nổi tiếng, vậy mà giờ đây thay đổi một trăm tám mươi độ, không nhịn được mà phì cười:
– Ngài hãy bình tĩnh, Phàm con và phu nhân chắc chắn bình an. Có lẽ, họ đang ủ ấm cho Phàm con rồi mới để ngài vào gặp mặt cũng chưa biết chừng.
Nghe La Vân Thiên nói, Lục Nghị Phàm cũng có chút an tâm. Tuy nhiên, hai bàn tay anh lúc này đang không ngừng run rẩy.
Anh đi đi lại lại trước cửa, sau đó hướng mặt vào phòng sinh của Cửu Châu mà hét lớn:
– Châu, đợi em ra khỏi đây, anh sẽ thưởng lớn cho em. Em thích gì anh cũng chiều, kể cả em có bắt anh rửa chén, cọ toa-lét, anh đều cúi đầu ngoan ngoãn mà làm hết!
Nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cho Cửu Châu cũng mở cửa bước ra.
Vừa trông thấy Lục Nghị Phàm, bà đã cung kính cúi đầu mà báo cáo:
– Thống Đốc, chúc mừng ngài! Cửu phu nhân đã hạ sinh được một tiểu công chúa hết sức đáng yêu!
– Phù! May quá, thì ra là một bé gái. Vợ à, em giỏi lắm!
Lục Nghị Phàm hí hửng, xoa xoa hai lòng bàn tay, cười tới nỗi híp cả hai mắt.
Trước thái độ khác lạ này của anh, nữ bác sĩ vô cùng ngạc nhiên.
Bà lấy hết can đảm, ấp úng cất giọng hỏi lại:
– Thống… Thống Đốc… Vì sao người lại nói là may mắn ạ?
Haaa…
Lục Nghị Phàm cười lớn, lập tức trả lời:
– Bởi vì là bé gái thì mới không tranh được mẹ nó với tôi chứ sao? Nếu Cửu Châu sinh bé trai, chẳng phải là ông đây sẽ lại có thêm một tình địch à?
– Nhưng… nhưng tôi còn chưa nói hết câu. Thống Đốc, Cửu phu nhân sinh đôi. Bé trai vừa mới chào đời, giống ngài y như đúc.
– Ôi mẹ ơi!
Lục Nghị Phàm méo xệch miệng, lập tức ngã nhào xuống đất!