Trải qua hàng giờ luyện tập điên cuồng, cuối cùng cũng được tha. Cô ngồi bệt xuống đất. Mồ hôi ướt đẫm vạt áo sau lưng, từng giọt nóng hổi chảy dọc theo gò má rơi xuống nền đất.
Phó Hoành từ xa đi lại, ném cho cô một chai nước, quay qua phân phát cho những người còn lại trong nhóm. Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, hắn đã chạy xuống khu canteen mua vài chai nước về đây.
“Đi ăn không? Tôi mời.”
“Lần này để mình mời đi, cậu trả mãi rồi.”
Tinh Nguyệt vừa lên tiếng, tất cả đều ưng thuận. Lệnh em như lệnh trời. Chỉ có thể nghe không thể cãi. Sự đáng yêu, hiểu chuyện của em làm cho người ta đặc biệt yêu thích, càng thêm cưng chiều. Nào riêng gì hắn hay Khang.
“Quán nướng đi. Lâu chưa ăn.”
Cả nhóm nhanh chóng thu dọn đồ rồi tới quán lẩu. Ba cô gái ngồi cạnh nhau, hai người con trai ngồi đối diện. Một bàn năm người cười nói vui vẻ trong lúc chờ món lên.
“Sắp thi tháng rồi. Mấy cậu học sao rồi?”
“Đều tạm ổn rồi”, Tô Tình đáp.
“Ừm…còn vài dạng mình chưa hiểu lắm”, Tinh Nguyệt đáp.
“Mình vẫn chưa làm được dạng cuối”. Hiểu Tinh vân vê cái khăn, trả lời.
Thẩm Khang nghe tới đây liền nhíu mày. Bảo cô hỏi cô cứ im lặng, tới giờ mới chịu nói. Cái sự ương ngạnh này sao giống Tinh Nguyệt vậy không biết.
“Tối mai ra quán cafe ngồi, tôi chỉ cậu.”
“Tối mai qua nhà tôi, tôi chỉ cậu”, Phó Hoành cũng lên tiếng nói với Nguyệt.
Tô Tình ngồi một bên nghịch điện thoại, màn hình hiện tin nhắn tới.
“K bảo chiều thứ 5 nghỉ, hắn ta có việc rồi.”
“Ồ. Trùng hợp vậy. Thế chiều thứ 5 ra quán học cùng nhau đi, thế nào?”
Thống nhất xong, món ăn cũng được mang lên. 5 người tập trung ăn cho xong. Đang ăn ngon lành, bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ.
“Cướp cướp, ai đó giúp tôi với.”
Thẩm Khang cùng Phó Hoành nghe chưa hết câu đã buông đũa. Lập tức lao ra khỏi quán, một người hỏi thăm, một người đuổi theo tên cướp. Nhờ đôi chân dài, thêm khả năng được học võ thuật từ nhỏ. Cả hai nhanh chóng bắt kịp tên cướp. Trong lúc giằng co, chẳng may một nhát dao chém sượt ngang qua bàn tay của Thẩm Khang.
Rít nhẹ một tiếng. Cậu bẻ ngược tay tên cướp ra sau, giao cho cảnh sát vừa lúc chạy tới. Làm việc nghĩa không cần để lại danh tính. Trở lại quán, ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Tô Tình nhìn thấy hai người, cất tiếng hỏi: “Không sao chứ?”
Tinh Nguyệt nhìn vết thương la lên “Thẩm Khang, cậu chảy máu rồi.”
Phó Hoành vào sau, ngồi xuống ghế, Tinh Nguyệt cũng đưa đôi mắt nhìn hắn thật kỹ, xác định không có chuyện gì mới an tâm.
“Tôi có băng cá nhân, cậu mau dán lại cầm máu đi.” Hiểu Tinh vội vàng nói.
Ba người ba cách thể hiện sự quan tâm khác nhau. Người trực tiếp nhất vẫn là Hiểu Tinh, cô lấy băng cá nhân từ trong túi nhỏ ra đưa cho cậu.
“Cám ơn.”
Hiểu Tinh bày tỏ không cần khách sáo. Cuộc rượt bắt hạ màn, người cũng đã lấy lại được đồ bị mất. Cả nhóm đợi hai người con trai ăn nốt, trong lúc chờ Nguyệt đứng lên đi thanh toán hóa đơn.
Cuộc hội ngộ kết thúc bằng một màn náo loạn kia.
Trở về ngôi nhà ấm áp, Hiểu Tinh nghĩ tới hình ảnh anh lúc chiều rượt bắt tên cướp. Cô không phải không thấy, là cố ý đứng nép vào một góc lặng lẽ nhìn ra. Khoảnh khắc anh túm được tên cướp tới khi bị con dao cứa một cái lên bàn tay, cô đều chứng kiến tường tận.
Không rõ trái tim bị gì. Rõ ràng bảo phải đè ép nó xuống, đừng dao động nữa. Kết quả vẫn chẳng thể làm được, chỉ cần nhìn anh bị thương một chút thôi cô cũng đau lòng.
Màn đêm buông xuống, một màu đen bao trùm toàn thành phố. Qua khung cửa sổ, từng ngọn đèn đường dần dần thắp sáng, soi tỏ lối đi cho người dân nơi xóm nhỏ.
Như mọi ngày, dùng xong bữa tối, cô ngồi vào bàn học, lôi truyện ra đọc. Não chẳng thể tập trung. Để bản thân phân tán lực chú ý, cô lôi tập tranh hoạt họa hay vẽ ra, tay trong lúc vô thức đã vẽ lại hình ảnh lúc chiều.
Cúi xuống nhìn, giật mình nhận ra. Cô nhanh chóng giấu nó đi. Càng nhìn càng không thể đè nên tâm tình được. Cô xuống nhà uống ngụm nước lạnh cho tỉnh táo mới lên phòng làm đề.
Hai ngày sau.
Trên tầng 2, nơi góc phòng, một đám người thi nhau thảo luận đề bài. Người này đáp án này, người kia đáp án nọ. Chẳng ai giống ai.
“Dừng dừng. Bọn bây tới đây để làm đề, sao lại tụm vào nhau để chơi game đó rồi?”
“Ấy. Thời gian còn dài. Đừng vội. Chơi nốt đi. Nghe nói top 3 người giải nhanh nhất sẽ được một chuyến đi du lịch ở đảo Ausren đó.”
Hòn đảo nổi tiếng với những món ăn hấp dẫn, thơm ngon đậm chất xứ sở thần tiên. Đó cũng chỉ là lời đồn, thực hư ra sao chưa có ai có cơ hội đặt chân tới đó bởi chi phí cực kỳ đắt đỏ và chẳng phải lúc nào cũng mở cửa. Có tiền cũng chẳng vô được. Phải đủ duyên.
“Chỉ 3 người? Vậy là nhóm mình có lỡ may trúng giải cũng chẳng được đi hết.”
“Ờ nhỉ. Giờ sao? Không chơi nữa?”
Tinh Nguyệt nghe được lời Hiểu Tinh nói mới sực tỉnh. Đề này nghe thật kì lạ. Cho chơi nhóm, lại chỉ chọn top 3 cá nhân? Vậy những người còn lại quẳng đi đâu?
“Tao nghĩ tới một cái.”
“Là tình bạn.”
Trò chơi này gài bẫy ở chỗ thử thách cuối cùng. Không phải đề khó, là do con người quá gian trá, lòng tham không đáy, chẳng muốn chia sẻ cho ai.
Thẩm Khang nghe Hiểu Tinh phát ngôn, cậu hơi ngạc nhiên. Cô ấy vậy mà có thể hiểu điều cậu đang nghĩ.
“Giải nốt đi. Tao cũng tò mò thử thách cuối kia là gì.”
Cả 5 người chụm vào cùng nhau giải. Đề này hỏi rất rộng, nếu không am hiểu sâu cũng chẳng thể đáp đúng. Ấn nút gửi xong, cả nhóm im lặng chờ đợi hồi âm.
Đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy gì. Lừa đảo à? Thẩm Khang thấy chán khi phải đợi lâu thế này, giao máy tính cho Tô Tình, kéo hai cô gái kia qua giảng đề.
“Hiểu Tinh, lại đây. Đừng để ý nó nữa.”
Cô gái nhỏ nghe gọi, lập tức đứng lên đi qua. Đề anh bày sẵn từ lúc nào, chỉ vào một câu trên đó bảo cô làm.
Đọc đề xong não cô vẫn chẳng thể hiểu đề muốn nói gì. Ngậm bút suy nghĩ. Không ra, cô kéo áo Thẩm Khang, chỉ chỉ tờ đề bảo.
“Đọc không hiểu.”
Thẩm Khang nhìn là biết cô gái này trên lớp học không chú ý. Đây là căn bản. Bất lực, cậu cầm bút lên tiến hành giảng từng bước một.
Lời anh trầm thấp có từ tính vỗ về cô đi vào giấc ngủ. Mắt lim dim mơ màng, tai này vào tai kia. Một cái gõ ngay đỉnh đầu, tỉnh táo lập tức, cô cười xoa xoa nơi vừa bị gõ, nhỏ giọng kêu.
“Ai. Mình đang nghe mà.”
“Tập trung, không làm được mình sẽ phạt cậu.”
Thật hung dữ. Cô nghiêm chỉnh lại tập trung lắng nghe chăm chú, từng lời từng lời thấm dần vào não. Cuối cùng cô cũng nắm được phương pháp, nhanh chóng cầm bút làm đề. Hồi sau, đưa cậu xem.
“Làm đúng rồi. Cậu không ngốc, tập trung vào là sẽ giải được. Tiếp tục đi.”
Máy điều hòa mát lạnh thổi vào tạo cho ta cảm giác thật thư thái, sảng khoái. Một ly trà sữa được mang ra, đặt lên bàn. Cô gái nhỏ cũng chẳng chú ý, anh thay cô gửi lời cám ơn tới nhân viên phục vụ.
Thời gian như tên bay, đạn lạc, chẳng chờ đợi bất kỳ ai. Mới đó đã đến ngày kiểm tra tháng.
Tưởng rằng mọi thứ sẽ êm đềm trôi qua như vậy nhưng không cho đến ngày thi môn Toán. Một chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.
Tinh Nguyệt đang chăm chú viết lời giải vào tờ giấy thi, một tờ giấy vo tròn nho nhỏ từ đâu bay tới rơi ngay đỉnh đầu cô, rớt thẳng xuống bàn.
Tinh Nguyệt không bận tâm, hất cục giấy bay ra, văng tới chỗ người nào đó, đặt bút viết tiếp. Còn chưa làm xong bài 3, tiếng của một cô gái vang lên đã ngắt ngang dòng suy nghĩ của em.
“Cô ơi, Tinh Nguyệt sao chép đáp án.”
Lời “thánh thót” của cô ta vừa cất lên. Vô số ánh mắt nhìn sang, Nguyệt chẳng hiểu chuyện gì, nhìn xem người tố cáo là ai.
Là cô ta. Giang Yểm. Con người này sao nay lại thi chung phòng với cô rồi. Thật là làm người ta chán ghét quá.
Bài cũng chẳng thèm làm nữa, Nguyệt đứng lên hướng sang đối phương cất tiếng chất vấn.
“Nói có sách, mách có chứng. Cậu lấy điều gì làm căn cứ cho lời cậu nói?”
“Tờ giấy đó ngay trên bàn cậu.”
Nghe xem. Người ngu ngốc nói chuyện cũng thật buồn cười. Cái logic quỷ quái gì vậy. Ở trên bàn tôi là của tôi?
“Vậy theo ý cậu nếu nó nằm trên bàn cậu thì là của cậu phải không?”
“Cậu… Tôi không có ý này.”
Nhức nhức cái đầu ghê. Em nhìn lên giám thị chờ cô phân xử.
“Thưa cô, em không gian lận trong thi cử. Mong cô đòi lại công bằng cho em.”
“Em giải thích sao về việc nó nằm trên bàn của em?”
Học sinh ngốc, giám thị cũng chẳng khôn luôn sao. Hỏi toàn câu hỏi thừa.
“Nó tự bay đến. Chữ trong đó chẳng phải của em. Hơn nữa mấy câu này em đã ôn kỹ cả rồi, tốn thời gian vào việc gian lận làm gì ạ?”
Giám thị đi xuống, cầm tờ giấy lên nhìn, so sánh hai nét chữ. Quả thực không giống.
“Chuyện này tôi sẽ báo lên ban giám hiệu để xử lý. Tạm thời em khoan hãy làm tiếp.”
“Thưa cô, em không làm tại sao phải dừng lại, bài thi của em không đủ điểm là do cô không cho em thời gian để hoàn thành, cô có chịu trách nhiệm cho việc này không ạ?”
“Em…tôi bảo đợi thì đợi đi.”
Giám thị trong này đi ra cửa vừa lúc gặp ngay giám thị hành lang, lập tức kể lại câu chuyện bên trong phòng thi 201 cho ông ấy nghe.
Giám thị họ Đinh nghe xong lập tức bảo cô về phòng tiếp tục coi thi, còn gã đi tới phòng hiệu trưởng báo cáo.
Phút chốc tốc độ truyền tai của học sinh trong trường rầm rộ lên. Ai cũng nghe tới vụ này, chuyện đến tai nhóm người bạn thân. Họ không ngồi yên. Thẩm Khang cùng Phó Hoành đồng thời nộp đề lên cho giám thị, xin phép rời phòng ra về.
Thấy thời gian không còn nhiều, giám thị gật đầu đồng ý. Hai người con trai canh giám thị hành lang không ở đây lập tức lên thẳng phòng hiệu trưởng gõ cửa xin vào.
Thẩm Khang cùng Phó Hoành là học sinh xuất sắc của khối. Danh tiếng sớm đã nổi như cồn, hồi đầu năm hiệu trưởng cũng đã gặp qua, nghe tin hai đứa nhỏ tới. Ông hết hồn. Này là có chuyện gì xảy ra.
“Vào đi.”
Cả hai đi vào trong, chào hỏi giám thị Đinh rồi hướng hiệu trưởng trình bày vấn đề. Một người nói, một người làm chứng. Giám thị ở một bên nghe như thế tỏ ý không đồng ý, ông ta lên tiếng phản đối.
“Nếu chỉ vì ba câu nói của em mà có thể đảm bảo cho học sinh đó thì trường còn cần gì phòng khảo thí để kiểm chứng?”
“Vậy theo ý thầy là muốn khiển trách bạn ấy trong khi không phải do bạn ấy gây ra sao?”
“Thầy là giám thị, tại sao chưa tra xét đã mặc định là bạn em làm vậy??”
Hai câu hỏi dồn dập làm gã ta đơ người, chẳng biết nên đáp lại sao. Lần đầu tiên gặp hai học sinh cương quyết lại có lập luận, lý lẽ chặt như vậy. Gã chịu thua rồi, đấu không lại.