Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 45: Anh là gì của em? (1)



Từ ngày Kim Junsu rời đi, Kim Jaejoong liền kêu Jung Yunho không ngừng phái tay chân của hắn đi tìm kiếm. Lùng tìm khắp nước nhưng kết quả lại chẳng có gì, ngay cả nước ngoài cũng có tra xét, nhưng vẫn là tìm kim trong đáy bể. Jung Yunho sai người đi tra sổ ghi chép xuất nhập cảnh, nhưng lại không có ai tên là Kim Junsu. Nếu nói cậu còn ở trong nước, vậy sao mãi vẫn không có chút tin tức nào?

Mà sau khi Kim Junsu rời đi một tuần, Park Ga Hee ban đầu với âm mưu tiếp cận Park Yuchun lại xảy ra chuyện. Cõ lẽ chính cô ta cũng không thể ngờ, tuy Kim Junsu đã rời đi, nhưng ông trời lại không cho cô một cơ hội đến gần Park Yuchun. Trên đường lái xe đi Incheon, Park Ga Hee đã gặp tai nạn giao thông.

Mấy ngày này, trời mưa to liên tiếp khiến mặt đường trơn ướt, bốn chiếc xe đâm dọc vào nhau, mà xe của Park Ga Hee lại bị kẹp ở giữa, chiếc xe tải lớn phía sau đã đâm mạnh vào chiếc xe thể thao của cô, khiến nó văng ra ngoài. Trong đợt tai nạn này có năm người chết, hai người bị thương nặng.

Park Yuchun cùng Kim Jaejoong đến tham gia tang lễ của cô. Kim Jaejoong nhớ tới lần trước Park Ga Hee tới gặp mình, tuy là nói về Park Yuchun, nhưng chung quy cũng là lần cuối cùng y và cô ta gặp nhau. Y không muốn nhắc chuyện đó với Park Yuchun, bởi vì Ga Hee đã qua đời, cũng không nên phá hỏng hình tượng của cô gái này trong lòng hắn. Nếu nói với hắn, Park Ga Hee đã từng muốn phá hoại gia đình hắn, chuyện này đối với Park Yuchun chắc chắn sẽ là đả kích rất lớn. Kim Jaejoong nghĩ Park Ga Hee còn chưa kịp hành động đã xảy ra chuyện, nhưng y không ngờ, Junsu rời đi lại do chính cô sắp đặt. Mà tin tức của Vật nhỏ cũng theo cái chết của cô mà không thể tìm ra cái gì.

Park Gae Hee yêu Park Yuchun là không sai, Kim Junsu yêu Park Yuchun cũng không sai, nhưng cô gái này lẽ ra không nên lợi dụng tình cảm của Junsu dành cho Park Yuchun để đoạt lấy tình yêu của mình. Yêu vốn là rất ích kỷ, nhưng một khi ích kỷ đến mức mặc kệ tình cảm của người khác và nhân sinh thì sẽ có báo ứng…

Ngàn tính vạn tính, có lẽ vẫn không biết hết được chữ “ngờ”. Quả báo đôi khi đã quá sức tưởng tượng của bản thân cô.

Cộc cộc.

“Mời vào!” Trước bàn làm việc là một người đàn ông mặc âu phục màu xám, phù hợp với chiếc áo cao cổ màu đen bên trong. Park Yuchun nghiêm túc nhìn kế hoạch sửa chữa lại các phòng khám ở bệnh viện. Mái tóc màu nâu nhạt trước đây giờ đã nhuộm lại thành màu đen, cũng cắt ngắn đi không ít. Trên sống mũi cao cao còn có gọng kính không viền, có thể nhìn rõ người đàn ông này đã có bao nhiêu cố gắng, điên cuồng vùi đầu vào công việc.

Két một tiếng, cửa mở ra, một cái đầu nhỏ ló vào xem xét. Park Yuchun ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra ý cười.

“Cha nuôi, cha đang bận à?” Một cậu nhóc kháu khỉnh chạy tới bên cạnh Park Yuchun.

“Ai u, Ji Hyun của cha, sao hôm nay con có thời gian đến thăm cha vậy? Mẹ con đâu?”

Jung Ji Hyun còn ba tháng nữa là tròn bốn tuổi, bé là kết tinh của Jung Yunho và Kim Jaejoong. Chính là đứa bé vẫn kiên cường sống sau khi đã trải qua vụ tai nạn hồi ấy. Ji Hyun là một bé trai rất kháu khỉnh, nó giống Jung Yunho rất nhiều, từ vóc dáng cao cao, trông khỏe mạnh, giống y như một chú nghé vậy. Mỗi lần thằng bé bổ nhào vào người lớn, nếu không có sức lực chắc không đón nổi nó đâu.

“Mẹ đang đỗ xe, con tự chạy lên trước đó. Cha nuôi, cha có nhớ con không? Sao cha không đến thăm con?” Ji Hyun ngồi trên đùi Park Yuchun, chu cái miệng nhỏ của bé lên, oán thán, trách Park Yuchun không chịu tới thăm nó.

“Cha còn công việc, đâu có giống mẹ con, chẳng cần phải đến bệnh viện làm. Ngày qua ngày chỉ có mỗi nhiệm vụ chăm sóc con thôi.” Park Yuchun cũng bắt chước Ji Hyun, chu môi lên làm nũng lại với thằng bé.

Rầm một tiếng, cửa phòng viện trưởng Park đã bị đá văng ra.

“Này, Kim Jaejoong, cậu không biết gõ cửa hả? Nhiều năm như vậy mà không biết sửa sao? Con cậu còn giỏi hơn cậu đó. Ji Hyun à, con không được bắt chước mẹ thiếu lịch sự vậy đâu nha.” Park Yuchun tháo mắt kính xuống, nhìn Kim Jaejoong nằm ườn trên sô pha, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

“Hứ, có bản lĩnh thì trừ tiền lương tôi đi. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Jung Ji Hyun, lại đây con.” Vừa nghe Kim Jaejoong gọi, Ji Hyun liền nhảy khỏi đùi Park Yuchun, chạy tới sô pha “Mẹ, mẹ gọi con à?”

“Con lại đây cho mẹ. Chạy nhanh thế làm gì? Mẹ con già rồi, không đuổi kịp con đâu, lần sau nhớ chạy chậm thôi đấy.” Kim Jaejoong túm lấy thằng bé, để nó nằm úp sấp trên ngực mình, nhéo cái mũi nhỏ của nó, giáo huấn.

“Dạ~ Con biết rồi. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ cũng nên rèn luyện chút đi. Nếu không tập thể dục, sẽ béo lên đó, lúc đó coi chừng ba không thích mẹ nữa. Sau đó ba sẽ tùy tiện ngoắc một ngón tay, rồi sẽ có hàng ngàn hồ ly tinh bám vào. Haiz, đến lúc đó, mẹ cũng đừng bắt con ôm mẹ khóc đấy.” Thằng nhóc tuy ngoại hình rất giống Jung Yunho, nhưng mở miệng ra thì biết ngay đích thị con của Kim Jaejoong rồi.

Park Yuchun thầm kêu trong lòng. Jung Ji Hyun, con đúng là con ruột của mẹ con đó. Anh Yunho, anh nhìn đại yêu nghiệt Kim Jaejoong sinh cho anh một tiểu yêu nghiệt kìa, vừa mở miệng là đã thấy sợ rồi.

“Con có ý gì hả? Jung Ji Hyun, mau thành thật khai báo cho mẹ, con biết ba con làm chuyện gì lén lút sau lưng mẹ đúng không?” Trong đầu Kim Jaejoong vang lên báo động cấp một.

“Không có ạ. Con chỉ thấy, ba thừa dịp mẹ ngủ, chụp ảnh nude của mẹ thôi. Cho nên mẹ phải giữ gìn dáng người đó. Nếu không sau này bị chụp tiếp, ảnh sẽ xấu lắm.”

Kim Jaejoong vừa nghe liền phát hỏa, tét bộp bộp lên mông của Ji Hyun “Thằng nhóc chết tiệt này, câm ngay lại cho mẹ. Sớm biết con không biết kính trên nhường dưới thế, mẹ đã chẳng thèm tốn sức sinh con ra rồi. Con có biết lúc đó mẹ đau thế nào không, con tưởng mẹ sinh con dễ lắm sao? Còn cái thằng cha ngu ngốc, vô lương tâm của con nữa. Chừng này tuổi rồi, mỗi ngày vẫn không biết tiết chế, sinh sinh hoài, chỉ biết cho mẹ sinh, bộ sinh con dễ lắm sao? Lần sau đổi sang anh ta sinh.”

Park Yuchun thật sự là nghe không nổi nữa, vội vàng cắt lời Kim Jaejoong “Tôi nói này, Jung phu nhân. Bác sĩ Kim! Ngài làm ơn đừng nói mấy lời này trước mặt trẻ nhỏ. Sẽ dạy hư Ji Hyun đó.”

“Tôi? Tôi dạy hư nó? Nó có người ba như Jung Yunho, còn cần tôi dạy hư sao? Bây giờ thằng nhóc này mỗi ngày không biết tốc độ đồi bại phát triển thế nào đâu. Đầu óc phát triển nhanh như vậy, mồm miệng lại lợi hại, không biết giống ai nữa.” Kim Jaejoong liếc mắt qua, sau đó túm thằng con trên ngực mình, chụt một cái lên môi nó.

Park Yuchun chỉ cười, nhìn hai mẹ con “dở hơi” trước mắt, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Junsu, bốn năm rồi… Rốt cuộc em đang ở đâu? Em có biết, mỗi ngày ông xã đều chờ em về không?

“Yuchun, không phải đã bảo hôm nay chúng ta cùng đến nhà mẹ sao. Lâu rồi bà ấy cũng chưa gặp Ji Hyun. Hôm nay Yunho có cuộc họp, nên tối anh ấy sẽ qua thẳng. Cậu cũng thu dọn đi, chúng ta đi ngay.” Kim Jaejoong ôm Ji Hyun, đứng dậy.

“Ừm, tôi sẽ dọn dẹp ngay. Tuần trước cũng chưa có thời gian thăm ba mẹ vợ. Hai người chờ một chút.” Hôm qua hắn đã gọi qua mẹ Kim, bảo hôm nay sẽ tới, nên Park Yuchun lập tức thu dọn bản kế hoạch công tác trên bàn.

Hai lớn một nhỏ mới đi tới hiên liền nghe thấy tiếng quát lớn của mẹ Kim, Kim Jaejoong và Park Yuchun cùng nhìn nhau, sau đó lập tức chạy tới gõ cửa.

Gõ mãi, ba Kim mới ra mở cửa “Jaejoong… Con… con rể Park… Vào, vào đi. Ji Hyun, lại đây, ông ngoại ôm cái nào.” Vẻ mặt ba Kim có chút khẩn trương, bế Ji Hyun lên, vừa bảo hai người vào vừa liếc mắt vô phòng khách.

Park Yuchun cùng Kim Jaejoong đều cảm thấy kỳ quái, hình như mẹ Kim đang khóc mắng, chắc là vô duyên vô cớ hai vợ chồng già lại cãi nhau, nhưng càng đi vào trong lại càng thấy lạ. Thẳng đến khi thấy mẹ Kim ngã xuống sô pha khóc, cùng với “tên đầu sỏ” quỳ trên mặt đất kia, hai người mới hiểu ra.

“Tự con nói đi. Con làm vậy là có lỗi với ai? Chưa kể tới con rể Park, chẳng lẽ con không thấy có lỗi với ba mẹ sao? Kim Junsu, mẹ tưởng con chỉ ngu ngốc, nhưng mẹ không ngờ con lại là một thằng hư hỏng như vậy. Bốn năm trước để lại mỗi lá thư như thế rồi bỏ đi. Con có biết, mấy năm nay con rể Park sống khổ sở thế nào không?” Mẹ Kim đứng dậy, chửi mắng người quỳ trên sàn nhà.

Park Yuchun cùng Kim Jaejoong nhìn thấy tình cảnh này đều sững ra “Jun… Junsu… là em sao? Là Junsu à?” Kim Jaejoong xông lên phía trước, kéo cánh tay Kim Junsu lôi dậy.

Đôi mắt Junsu hồng hồng, khuôn mặt còn rõ dấu bàn tay, Kim Jaejoong vừa giận lại vừa đau lòng ôm cậu vào ngực “Kim Junsu! Rốt cuộc em chạy đi đâu? Em có biết anh lo lắng thế nào không? Em thật nhẫn tâm, thật nhẫn tâm.”

“Anh… em… em nhớ anh lắm.” Hai tay Kim Junsu ôm eo Kim Jaejoong, ánh mắt lại nhìn tới Park Yuchun ở phía sau Kim Jaejoong.

Park Yuchun chậm chạp phục hồi thần trí, bốn năm nay, người mà hắn ngày nào cũng nhớ mong đột nhiên lại xuất hiện trước mặt hắn. Kim Junsu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Năm ấy, nói đi là đi, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện, em… bảo anh phải gì bây giờ?

Lúc này Park Yuchun tức giận nhiều hơn là nhớ nhung. Hắn bước tới kéo Kim Junsu ra khỏi ngực Kim Jaejoong, dùng lực mạnh đến nỗi làm Kim Junsu lảo đảo ngã vào trong ngực hắn. Không đợi cậu đứng vững, hắn đã cúi người xuống, khiêng bổng cậu lên, chẳng có chút dịu dàng nào mà rời đi. Bỏ đi cái vẻ lịch thiệp trước đây, mặc kệ mẹ Kim còn đang lau nước mắt, mặc kệ vẻ mắt bất đắc dĩ của ba Kim, mặc kệ cảm xúc phức tạp của Kim Jaejoong, đương nhiên cũng không quan tâm đến bé Ji Hyun đang mở to miệng, cứ như thế, mà khiêng người đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.