Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 37: Đây chính là tình yêu, tôi không thể cưỡng lại (1)



Hai tháng sau, bác sĩ Kim đã khôi phục lại hoàn toàn, một chút tàn tật cũng không có. Mà chồng y lại càng che chở y, bây giờ mà chịu chút oan ức nào chắc y không chịu nổi quá.

“Yunho à. Ừm, em khỏe. Anh không cần ngày nào cũng gọi nhiều cuộc về nhà vậy đâu.” Kim Jaejoong bắt chéo chân trên sô pha mềm mại, ôm dĩa cherry trong lòng, nghe điện thoại.

“Ha ha, em biết rồi. Hôm nay em ăn rất ngon miệng, không bỏ món nào hết. Anh cứ lo công việc của mình đi, không cần gọi điện cho em đâu.”

“Cái này mà gọi là quan tâm à, là lải nhải thì có. Hôm qua Changmin mới kiểm tra cho em, làm sao mà có chuyện gì chứ. Được rồi, được rồi. Con còn thấy anh phiền nè.” Xoa nhẹ bụng mình, Kim Jaejoong ngọt ngào cười.

“Yunho, em có điện thoại. Em cúp máy trước đây. Được rồi, đừng cằn nhằn mà, hôn một cái là được chứ gì? Chụt! Sớm về nhà nha.” Nghe thấy tiếng Jung Yunho cúp điện thoại, Kim Jaejoong mới nhìn dãy số “Ai vậy?”

“Alo, xin hỏi ai đấy?”

“Jaejoong à? Là tôi đây.”

Quán cà phê trong trung tâm thành phố, ngồi một bên là một cô gái quyến rũ, nhìn cảnh đông đúc bên ngoài của Seoul. Đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn chút lạnh. Buông tách cà phê trên tay, cô vẫy tay về phía người đi tới.

“Jaejoong, chỗ này.”

Kim Jaejoong đeo kính râm, ngồi đối diện cô gái “Chị Ga Hee, lâu rồi không gặp.”

Cô gái này là ai? Có thể chỉ đơn giản là đàn chị của Park Yuchun và Kim Jaejoong hồi du học ở Mỹ, cũng có thể là cô gái mà Park Yuchun đã từng yêu đến si mê.

Hồi ấy Park Ga Hee là một cô gái nổi tiếng trong học viện Y Khoa. Trẻ tuổi, xinh đẹp, quyến rũ, có sức sống. Mặc dù học trên Park Yuchun và Kim Jaejoong hai lớp, nhưng nhờ vào khả năng bắt chuyện rất tốt của Park Yuchun mà chỉ mất hai ba ngày, cả ba đã trở thành bạn của nhau.

Lúc đó Park Ga Hee đã có bạn trai, là một chàng trai người Mỹ điển trai, hai người họ cũng rất yêu nhau. Park Yuchun thường hay nói với Kim Jaejoong, hắn không hiểu sao một mỹ nữ Hàn Quốc lại để một tên Tây lừa như vậy. Sau đó Kim Jaejoong mới biết hóa ra Park Yuchun đã thầm mến người ta lâu rồi.

May mắn nhất trên cuộc đời này là gì? Nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, xa quê hương gặp được người đồng hương. Bọn họ là lưu học sinh ở một học viện Y Khoa có tiếng, đương nhiên tài chính cũng không tệ, năng lực cũng không kém, chỉ là không chịu nổi cảnh cô đơn thôi. Nhiều năm sau đó, khi có người hỏi, tại sao Park Yuchun và Kim Jaejoong đều cô đơn lại không sưởi ấm cho nhau. Shim Changmin liền xen vào nói “Nói văn vẻ thế làm gì? Nói thẳng là hai người hồi đó sao không ngủ với nhau đi.” Lời này vừa ra, cậu nhóc lập tức bị Jung Yunho và Junsu tấn công. Nhưng chuyện này về sau hẵng nói.

Quay trở lại Park Ga Hee, cô lớn hơn Park Yuchun và Kim Jaejoong hai tuổi, mà đối với hai chàng trai trẻ thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ này thì luôn muốn có một cô gái lớn tuổi che chở mình. Tuy Park Ga Hee sẽ không làm việc nhà, cũng ít khi đi ăn uống cùng Park Yuchun và Kim Jaejoong. Nhưng nụ cười hiền lành lại đầy quyến rũ của cô cũng đủ khiến cho thiếu niên Park Yuchun không thể cưỡng lại.

Bởi vì không có trở ngại ngôn ngữ, phong tục, thói quen sinh hoạt, nên Park Ga Hee dần cảm thấy Park Yuchun so với cậu bạn trai người Mỹ kia tốt hơn nhiều. Hơn nữa lúc nào hắn cũng tìm cách làm cho cô vui vẻ. Còn bắt Kim Jaejoong cùng sắp xếp mấy trò thật mất mặt để lấy lòng người đẹp. Cứ như vậy, Park Ga Hee quyết định chia tay với bạn trai hiện tại, rơi vào vòng tay của cậu đàn em.

Ban đầu Park Yuchun cũng rất muốn kết hôn với Park Ga Hee, chỉ là dần hắn cảm thấy, Park Ga Hee đúng là rất quyến rũ, nhất là đường cong tuyệt đẹp ở bờ vai cô, nhưng quyến rũ thì quyến rũ, mà những cô nàng sexy thế này thường xài tiền rất phung phí. Một đôi giày trị giá đến 500 đô, một cái túi số lượng có hạn tới gần 4000 đô. Park Yuchun xuất thân từ con nhà giàu, cũng không để ý tới vụ tiền bạc, nhưng hắn thật sự không thể nào chấp nhận sở thích mua sắm của cô nàng.

Xinh đẹp nhưng lại không bao giờ xuống bếp, thỉnh thoảng còn phung phí tiền bạc. Người ta nói không tốn tiền sẽ không có đàn bà, mà nếu có thì sẽ chẳng dễ nhìn chút nào, mà nắm được trong tay mình thì lại càng không thể nhìn nổi. Hồi đó Kim Jaejoong nghĩ. Tiền Park Yuchun mua đồ cho Ga Hee đủ cho y sống cả đời trên nước Mỹ này. Hắn đúng là coi tiền như rác. Park Yuchun lại có chút thích thú như vậy. Nhưng không biết vì sao đột nhiên Park Ga Hee lại biến mất trước mắt hai người đến một tuần, ai cũng không biết cô nàng đi đâu. Có lẽ đến bây giờ đó vẫn là câu hỏi chưa có đáp án. Nhưng một tuần sau, khi cô nàng xuất hiện trước mặt Park Yuchun, lại nói một câu “Yuchun, chúng ta chia tay đi.” Giọng điệu bình thản như đang nói “Yuchun, chúng ta đi mua quần áo đi.”

Lúc đó Park Yuchun mở to mắt, hỏi lý do nhưng cô nàng không chịu trả lời, chỉ nói với hắn “Chỉ là không còn yêu cậu nữa, cậu cũng đừng cố chấp. Yuchun, chúng ta kết thúc rồi.”

Chỉ như vậy là đã kết thúc rồi.

Park Yuchun nhìn bóng lưng người con gái đi xa phía trước dần dần biến mất. Sau đó hắn trở lại căn nhà trọ cùng Kim Jaejoong thuê, tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày. Kim Jaejoong khuyên giải mãi cũng không mở cửa. Cuối cùng y không chịu nổi nữa, mới tự đi tìm Park Ga Hee để hỏi rõ ràng. Nhưng nghe câu nói đầu tiên của cô, y đã quay trở về “Jaejoong, cậu đừng khuyên tôi. Tháng sau tôi sẽ kết hôn với Jhon. Cậu nên khuyên nhủ Yuchun đi.”

Tuy Kim Jaejoong cố gắng giấu Park Yuchun tin kết hôn này, nhưng cuối cùng hắn vẫn biết. Một tháng sau, hắn xuất hiện trong hôn lễ, hắn thậm chí đã nghĩ sẽ tới hiện trường diễn màn cướp cô dâu rồi bỏ trốn, nhưng cuối cùng hắn lại tới gần cô, nói “Chúc chị hạnh phúc.” Sau đó quay đầu bỏ đi. Kim Jaejoong cũng không thể ngờ Park Yuchun có thể tiêu sái như vậy, hôm qua không phải còn đòi chết trước mặt y sao? Cứ như vậy, Park Ga Hee thôi học, kết hôn, về nhà giúp chồng dạy con. Cứ như vậy, Park Yuchun tuyệt vọng, vùi đầu vào sách vở.

Dù sao chuyện tình oanh liệt một thời của Park Yuchun và Park Ga Hee cũng đã kết thúc. Tuy hắn đã từng rất yêu cô, nhưng cho tới bây giờ, đối với Park Yuchun mà nói, tình yêu này có lẽ chỉ còn chút nuối tiếc thôi.

“Jaejoong, muốn uống gì?” Park Ga Hee gọi phục vụ tới.

“Một tách cà phê, cảm ơn. A, chờ một chút. Một ly nước cam đi.” Kim Jaejoong nhớ mấy ngày trước uống trộm cà phê của Jung Yunho, bị hắn bắt được, cằn nhằn một hồi lâu, tuy bây giờ không có hắn bên cạnh, nhưng y bất giác lại muốn làm theo.

“Tôi nhớ hồi trước cậu không thích uống đồ chua mà.” Cô mỉm cười, nhìn Kim Jaejoong nói.

“Khẩu vị hay tình cảm thì cũng sẽ thay đổi theo thời gian thôi. Chị Ga Hee, không lẽ chị không hiểu?” Thật ra từ lúc Kim Jaejoong nhận được điện thoại của cô, đã đoán được mục đích cô về đây chắc chắn là liên quan đến Park Yuchun rồi.

“Có lẽ là vậy. Nhưng con người lại hay hoài niệm, có nhiều thứ một thời gian không chạm vào, một ngày nào đó sẽ tìm trở lại.” Nghe Kim Jaejoong nói như vậy, Park Ga Hee hơi sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ thản nhiên.

“Chị không nghĩ là thứ chị từng có, sau nhiều năm nó đã thuộc về người khác sao? Chị Ga Hee, tôi hiểu chị, chị là một người thông minh, tôi cũng rất hâm mộ sự thông minh đó. Cho nên, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Nhận ly nước cam từ người phục vụ, Kim Jaejoong nhấp một ngụm.

“Jaejoong, cậu nói thế đúng là cho tôi không ít thiệt thòi đó. Được rồi, tôi sẽ nói thẳng. Tháng trước tôi ly hôn, sắp xếp xong việc bên đó, nên tôi về đây, là muốn nối lại tình xưa với Yuchun. Vì tình thế bắt buộc, nên… chuyện chính là như vậy.” Vẫn là vẻ mặt tự tin năm xưa, giống như chuyện nối lại tình xưa với Park Yuchun chỉ cần một mình cô đồng ý là được.

“Ha ha, Ga Hee à, chị nói chuyện này đơn giản thật đấy. Chị chẳng khác xưa chút nào. Lúc trước cũng chính chị nói chia tay với Yuchun để kết hôn với người khác. Bây giờ lại là chị muốn quay lại. Chị không biết có một số việc không phải chỉ cần chị muốn là có thể giải quyết sao?”

“Tôi hiểu, Jaejoong. Tôi biết cậu với Yuchun không hiểu rất nhiều hành động của tôi. Tôi chỉ có thể nói năm đó là bất đắc dĩ tôi mới kết hôn với Jhon. Cụ thể thế nào tôi sẽ tự giải thích rõ ràng với cậu ấy.”

“Chị nghĩ Park Yuchun nghe xong sẽ quay lại với chị? Ga Hee, nghe tôi nói một câu. Có một số việc nếu đã qua rồi hãy để nó qua đi, đừng làm chính mình rối rắm, cũng đừng mang tới phiền toái cho đối phương. Tôi chỉ có thể nói cho chị biết, Park Yuchun bây giờ đang rất hạnh phúc, cậu ta kết hôn rồi.”

“Lời cậu nói tôi đều hiểu. Yuchun giờ thuộc về người khác, nhưng tôi đã trở về, cậu ấy sẽ quay lại với tôi.” Park Ga Hee vẫn không thay đổi, vẫn giống như một nàng công chúa kiêu kỳ, nhưng đáng tiếc Park Yuchun không phải chàng kỵ sỹ trung thành với cô.

“Được rồi, Ga Hee, tôi nói với chị, bây giờ Park Yuchun là chồng của em trai tôi. Chị còn nhớ ba mẹ nuôi tôi từng nói với chị không? Là con của họ. Tôi rất thương đứa bé đó. Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không cho phép hôn nhân của Park Yuchun và em trai tôi có sứt mẻ gì. Chị hiểu ý tôi chứ? Đương nhiên, nếu chị không làm gì, chúng ta sẽ vẫn như trước đây, dù sao chị cũng là một người bạn tốt của tôi khi ở Mỹ. Được rồi, tôi đã ra ngoài quá lâu, còn phải về nhà nấu cơm cho chồng tôi nữa. Hy vọng lần sau gặp lại, chị đã nghĩ thông suốt. Chào chị.” Kim Jaejoong nói rõ suy nghĩ của mình, nếu người đàn chị này mà đụng đến gia đình em trai y, y sẽ không bỏ qua đâu.

Nhìn bóng lưng của Kim Jaejoong, ngón tay thon dài của Park Ga Hee vuốt mép tách cà phê. Cậu quên rồi à? Nhất định là cậu đã quên Yuchun yêu tôi nhiều bao nhiêu. Tôi đã phải trả giá bao đau khổ mới có thể trở về. Nhưng chuyện này cậu không biết, nên tôi không trách cậu. Còn Yuchun, tôi sẽ không buông tay, bởi vì cậu ấy thuộc về tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.