Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 80: Ngoại truyện: Hoa nở giữa mùa hạ



Dịch: Duẩn Duẩn

Về cô gái tên Hạ Nhật, ban đầu Tô Hồng Liên không có ấn tượng gì sâu sắc. Cô ta thường nghe ông nội kể về cô ấy với những từ như cần cù, đáng quý và làm người khác hài lòng.

Lúc cô ta nhảy múa trên sân khấu, cô ấy thường lặng lẽ đứng quan sát ở phía dưới.

Một khuôn mặt trái táo tròn trịa, tựa như dòng sông lặng lờ trôi giữa mùa thu vằng vặc trăng sáng.

Đôi khi nói chuyện với cô ta, Hạ Nhật sẽ lơ đãng nhắc đến “cậu ấy”. Nào là phải chép bài giúp cậu ấy, phải đi xem cậu ấy chơi bóng rổ, hôm nay cậu ấy dạy trượt băng, hôm nay cậu ấy bị trẹo mắt cá nhân, cậu ấy…

Rất nhiều, rất nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ Hạ Nhật nhắc đến tên cậu ấy.

Có lẽ mỗi cô gái khi đúng độ trăng tròn(*) đều sẽ âm thầm cất giấu trong tim mình một “cậu ấy”, một người mà mình thầm thương trộm nhớ, một người mà mình thao thức cả đêm dài.

(*) Nguyên văn 花季: tuổi hoa quý, là tuổi mười sáu

Chẳng qua là mỗi khi nhắc đến “cậu ấy”, giữa hai đầu mày cô ấy đều đượm vẻ u sầu. Và rồi đáp án cũng dần dần hiện rõ trong lòng Tô Hồng Liên, người ấy biết đánh dương cầm, người ấy biết chơi bóng rổ, người ấy học rất là giỏi,…

Cuối cùng Tô Hồng Liên cũng gặp được “cậu ấy” của Hạ Nhật.

Ngay từ giây phút đầu tiên, con tim cô ta đã rung động xuyến xao vì anh, mà không, có lẽ cô đã rung động trước khi cô ta gặp được anh, bởi lẽ sau những lần xét đoán của Hạ Nhật, cô đã ăn bận đẹp đẽ mà tới.

Đó là đôi mắt đẹp nhất mà Tô Hồng Liên từng thấy, đó cũng là chất giọng tuyệt vời nhất mà Tô Hồng Liên từng nghe. Khi ấy anh nói với cô ta: Này! Công chúa Ba Tư, để ta vén tấm màn lên giúp nàng nhé.

Vào lúc anh còn chưa nhìn thấy cô ta, cô ta đã yêu anh say đắm qua tấm màn.

Anh có một cái tên êm dịu nhất trên thế gian này, Mông Qua. Để rồi sau đó cô ta thường lén đọc đi đọc lại cái tên đó ở một nơi không người.

Trước cổng trường anh, cô ta bận một bộ quần áo xinh đẹp nhất và nói với anh rằng: Mông Qua, em thích anh.

Có trời mới biết khi ấy cô ta căng thẳng như thế nào.

Anh chau mày, hời hợt nói, nếu vậy thử xem sao.

Mùa hè năm đó, cô ta luôn xuất hiện trước mắt anh trong bộ cánh đẹp nhất, dần dà cô ta đã thu hút được sự chú ý của anh, và rồi ánh mắt anh nhìn cô ta cũng trở nên tình cảm hơn.

Sau đó Tô Hồng Liên trở thành bạn gái của Mông Qua.

Nhưng mà thế giới nội tâm của thiếu niên điển trai ấy không hề tươi sáng và lóa mắt như vẻ bề ngoài. Có nhiều lúc anh giống như một cơn gió không bao giờ đoán định, cứ mãi lơ lửng trôi tuột, không sờ tới được, cũng không chạm tới được.

Thế nhưng cô ta biết bản thân càng ngày càng thích anh.

Hôm ấy, Hạ Nhật nói với cô ta rằng: Chúc mừng cậu.

Cô ta biết, những lời ấy có ý nghĩa gì đối với Hạ Nhật.

Tô Hồng Liên ôm Hạ Nhật, nói nhỏ: Cám ơn cậu, Hạ Nhật. Cậu cũng biết tớ yêu anh ấy thế nào mà phải không.

Hãy để mọi thứ biến thành bí mật, cô ta vờ rằng cô ta chưa từng biết “cậu ấy” trong lòng Hạ Nhật chính là người ấy của mình.

Mọi người thường hay nói ước nguyện trong sinh nhật tuổi đôi mươi rất linh thiêng. Vì thế hôm ấy cô ta đã ước, mong sao được cùng chàng trai tên Mông Qua trải qua năm năm tháng tháng.

Sau đó, Tô Hồng Liên mới vỡ lẽ, hóa ra ước nguyện của tuổi đôi mươi cũng chỉ là gạt người.

Vụ tai nạn xe của mùa hè năm hai mươi tuổi ấy đã thay đổi tất cả. Đến nay, Tô Hồng Liên vẫn thường hay suy nghĩ, nếu không có vụ tai nạn năm đó, liệu cô ta và Mông Qua có đi đến kết cục thế này hay không. Nhưng rồi năm tháng qua đi, tư tưởng ngày một thêm chín chắn, cô ta rốt cuộc cũng đã hiểu, dẫu cho không có vụ tai nạn năm đó, Mông Qua cũng sẽ chọn nắm tay Hạ Nhật đến cuối đời.

Từ trước đến nay, có một số chuyện ta có thể nhìn thấu.

Mông Qua luôn vui cười thoải mái trước mặt Hạ Nhật, cũng thường hay cãi cự với cô ấy, rồi vùng vằng giận dỗi với cô ấy. Đôi mắt khi nào cũng tìm kiếm cô ấy đầu tiên, và khi tìm được rồi sẽ trở nên mềm mại dịu dàng đến nỗi ngay cả chính anh cũng không hề hay biết.

Thời gian là một thứ rất đáng sợ, nó khiến hai con người ấy dây dưa với nhau giống như một chỉnh thể, biến mọi người xung quanh trở thành kẻ ngoài cuộc, tự vờ che đậy bản thân mình.

Tô Hồng Liên rất sợ một ngày nào đó Mông Qua nhìn thấu được tâm tư của chính mình.

Và rồi một hôm nọ, thật sự có một ngày như thế, cô ta nhìn thấy người yêu mình lén lút in dấu hôn lên môi của Hạ Nhật, nom mặt mũi anh đỏ tới tận mang tai, ánh mắt si ngốc dại khờ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô ấy.

Nhưng tuyệt vời làm sao, Tô Hồng Liên vẫn luôn là một người may mắn.

Cô ta đã có con với anh. Tô Hồng Liên ý thức được rằng ngay cả trong tình cảnh nguy nan thế này, Thượng đế vẫn luôn đứng về phía cô ta.

Hãy chờ mà xem, cô ta và Mông Qua sẽ trở thành một đôi tình nhân thắm thiết.

***

Hạ Nhật bỏ đi, mang theo đứa em sống chết không rõ bốc hơi khỏi thế gian này.

Bắc Kinh hôm đó cực kỳ lạnh, gió từ bốn phương tám hướng ùa đến như muốn thổi tốc cả thành phố.

Kể từ khi Hạ Nhật bỏ đi, Mông Qua không còn giống như Mông Qua trước đây nữa. Mặc dù anh nói không thể ở bên cạnh cô ta, cả đời này sẽ chỉ cưới một mình cô gái mang tên Hạ Nhật, thế nhưng Tô Hồng Liên vẫn vờ như không nghe cũng không thấy, bởi lẽ cô ta tin rằng mình và Mông Qua rồi sẽ sống bên nhau trọn đời, bởi vì Tô Hồng Liên yêu Mông Qua, bởi vì cô ta biết anh và Hạ Nhật sẽ không có kết quả, và cũng bởi vì đứa bé ấy, đứa bé được gọi là Mông Thạc.

Tô Hồng Liên thường bí mật đến thăm đứa bé ấy. Mỗi lần nhìn thấy, cô ta đều không khỏi hạnh phúc, đó chính là con của cô ta và Mông Qua, nhưng rồi khi đứa bé ấy dần lớn lên, mặt mũi cũng trở nên rõ ràng lanh lợi, cô ta bắt đầu thấy sợ hãi. Đứa bé ấy rõ ràng có một khuôn mặt giống người khác.

Giấc mơ tan vỡ, bác sĩ cho cô ta biết kết quả giám định, đứa bé ấy không có bất kỳ quan hệ gì với Mông Qua, nó thuộc về người khác, một người mà Tô Hồng Liên luôn vờ rằng người ấy không hề tồn tại.

Hãy nhìn mà xem, buồn cười biết bao, nhìn cô ta mà xem, đã làm những gì đây, đến bây giờ Thượng đế cũng không thèm đứng về phía cô ta nữa.

Nhưng Tô Hồng Liên không muốn nói chuyện này với Mông Qua, vì đó là người mà cô ta đã yêu từ năm mười bảy tuổi. Bởi lẽ yêu cho nên có thể tha thứ, cô ta cứ tự nhủ với lòng như vậy.

Tô Hồng Liên hy vọng cô gái tên Hạ Nhật đang sống ở một hành tinh khác, đưa em trai đi gặp người yêu mình, sau đó sống hạnh phúc ở nơi đó, một nơi không có cái gọi là buồn phiền, vui vẻ mà an yên. Tốt nhất là cô ấy và Mông Qua vĩnh viễn cũng đừng gặp lại nhau.

Định luật Murphy – số phận thường gửi tất cả những điều mà bạn sợ hãi đến với bạn.

Khi nhìn thấy Mông Qua và Hạ Nhật ở bên nhau, Tô Hồng Liên cảm thấy bản thân như thể bị cuốn vào một lỗ đen vô tận, đó là lý do mà tất cả mọi chuyện đang đi ngược lại với dự tính ban đầu của cô ta.

Dưới cái nắng gay gắt và làn gió biển ở Miami, cuối cùng cũng có người hỏi chuyện của đứa bé, khi ấy Mông Qua đã cố tình làm vỡ chiếc ly để ngăn trở câu trả lời của cô ta, khuôn mặt anh viết đầy sự hoảng sợ và van nài.

Trái tim Tô Hồng Liên cứ thế chìm xuống tận đáy biển sâu thăm thẳm.

“Hồng Liên, xin cô, đừng cho cô ấy biết về sự tồn tại của đứa bé.” Đó là những gì anh nói với cô ta khi ấy.

Không nhận điện thoại của cô ta, đổi luôn cả mật khẩu ở cửa, cuối cùng trên ngón áp út của anh còn xuất hiện một chiếc nhẫn tầm thường, Tô Hồng Liên đã loáng thoáng đoán được điều gì đó.

Sau đó cô ta thực sự sửng sốt, Mông Qua quả nhiên đã dùng cách đó để làm lung lay ý chí của Hạ Nhật ngốc nghếch. Thỏa thuận kết hôn và thỏa thuận ly hôn, lúc nhìn thấy bản sao của những tài liệu đó, cô ta chợt cảm thấy hai kẻ ấy thật nực cười và hoang đường biết bao.

Mông Qua, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Phải rồi, nếu dựa theo những thỏa thuận kia, hẳn bây giờ hai người đó đang sống cùng với nhau, cô ta thực sự muốn xem xem hai người đó sẽ ở bên nhau như thế nào.

Khi màn đêm buông xuống, cô ta nhìn thấy xe Mông Qua, dừng lại cách xe cô ta hai mét, bèn nấp bên gốc cây lặng yên quan sát.

Mông Qua đưa tay ấn Hạ Nhật lại ghế rồi tháo dây an toàn cho cô ấy, anh nghiêng mặt hôn lên môi cô ấy, sau đó đè tay cô ấy lại rồi chui vào trong quần áo của cô ấy.

Nhìn mà xem họ đang làm gì? Chẳng phải hai người đã nêu rõ trong hợp đồng chỉ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trên danh nghĩa thôi sao?

Tay Mông Qua lần mò đi xuống, từng tấc từng tấc một, sau đó Hạ Nhật bắt đầu giãy dụa, đấm đá anh, nhưng anh để mặc cô ấy ra tay.

Tô Hồng Liên nhắm mắt lại, cô ta không đủ dũng khí để nhìn tiếp cảnh ấy. Mông Qua là ai? Là một quý tộc mực thước, được dạy bảo rất tốt. Trước đây, Mông Qua chỉ ‘làm’ cùng cô ta trên một nơi gọi là giường, bây giờ nghĩ lại cô ta mới vỡ lẽ, Mông Qua khi đó thật sự giống hệt vị đạo sĩ mỗi khi thực hiện một nghi thức tôn giáo, máy móc, cứng nhắc và không có chút ý họa tình thơ nào.

Cho đến khi một chiếc xe khác chạy tới, hai người ấy mới chịu bước xuống xe, quần áo xốc xếch, mặt mũi đỏ bừng sượng sùng. Hạ Nhật đi ở phía trước, bước chân cực kỳ nhanh, Mông Qua vội vã theo sau với vẻ mặt vô cùng ngứa ngày và thèm muốn.

Cuối cùng anh chịu không nổi liền đuổi theo rồi bế thốc Hạ Nhật lên như bế công chúa, cười to từng đợt, trong tiếng cười ấy còn chứa đầy tình ý.

Chẳng phải Mông Qua coi thường Hạ Nhật lắm ư?

Phải chăng tình yêu cũng làm méo mó lòng người? Tô Hồng Liên cứ nghĩ mãi về vấn đề này. Cô ta là một diễn viên, từng tiếp xúc với rất nhiều kịch bản đề cập đến bản chất con người bị tình yêu làm cho méo mó và cũng đã từng đóng qua rất nhiều vai như vậy.

Chẳng ngờ khi nhìn lại tất cả, cô ta phát hiện bản thân mình đang dần trở thành một con người như thế. Nhưng cô ta có hối hận không, cô ta không biết, chỉ biết rằng nếu cô ta không tranh thủ đi giành lại cô ta nhất định sẽ hối hận.

Trong chiếc xe gặp nạn ấy, khi Mông Qua gạn hỏi cô ta với vẻ mặt bê bết máu, vừa lục lọi vừa thở hổn hển, cô ta gắng sức hỏi anh một câu đang tìm gì?

Tôi tìm điện thoại, tôi muốn nghe giọng cô ấy lần cuối.

Khoảnh khắc đó, Tô Hồng Liên rốt cuộc cũng biết câu chuyện giữa Mông Qua và Tô Hồng Liên đã kết thúc từ lâu, thậm chí từ rất rất lâu rồi, chỉ có điều cô ta không muốn thừa nhận mà thôi.

***

Tháng Năm, hai người ấy cuối cùng cũng tổ chức hôn lễ.

Trước đám cưới một ngày, Tô Hồng Liên hẹn Hạ Nhật ra ngoài để nói chuyện.

Từ trước tới giờ, Tô Hồng Liên luôn nhận định Hạ Nhật chính là người thứ ba xen vào giữa mình và Mông Qua, nhưng đến tận hôm nay, cô ta thực sự không biết rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba.

“Đừng nói với Mông Qua chuyện đứa bé không phải con anh ta.”

“Tôi biết.” Cô ấy lạnh nhạt trả lời.

“Hạ Nhật”, Tô Hồng Liên rất muốn biết người con gái tên Hạ Nhật này có thực sự giống như những lời ông nội nói hay không: “Nếu Mông Thạc thực sự là con của Mông Qua, cô vẫn chọn ở lại với anh ta chứ?”

Ông nội cô ta trước khi qua đời vẫn còn nhớ mãi không quên một cô gái tên Hạ Nhật. Năm ấy, khi Hạ Nhật bỏ đi, ông nội từng nói với cô ta rằng: Hạ Nhật giống như đóa hoa hạ dưới ngòi bút của Lạc Lan(*), dũng cảm và quả quyết, mang trong mình một sức sống mãnh liệt. Thế nên cô bé sẽ cho em trai mình một cuộc sống bình yên.

(*) Nữ nhà văn Đài Loan nổi tiếng (1919-2015)

Ông nội cô ta còn nói: Con bé Hạ Nhật ấy có một tấm lòng rộng mở và vị tha, chất phác mộc mạc tựa như cánh rừng già.

“Vì quá yêu nên sẽ khó chấp nhận, nhưng cũng bởi vì quá yêu nên cũng sẽ chấp nhận, nếu một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ thì ba năm, ba năm không đủ thì bốn năm, cuối cùng rồi sẽ có một ngày tôi chấp nhận được anh ấy.”

***

Đêm khuya ở phi trường thủ đô có đông đảo giới truyền thông và người hâm hộ đến tiễn cô ta lên máy bay.

Lần đầu tiên Tô Hồng Liên thực sự nhìn đến người hâm mộ của mình, mỗi gương mặt đều rất chân thành và thuần khiết, thế mà cớ sao lâu như vậy, lâu như vậy cô ta cũng chưa từng thực sự ngắm nhìn họ một lần?

Lần đầu tiên, Tô Hồng Liên tháo cặp kính mác bản to xuống, nở một nụ cười chân thành, giơ cao hai tay và hét rằng: Tôi sẽ trở lại.

Đúng vậy, cô ta sẽ trở lại, khi cô ta thực sự lột xác, cô ta sẽ quay trở lại.

Khi cô ta trở thành một diễn viên yêu nghề thực thụ.

Và khi cô ta trở thành một người mẹ đúng nghĩa thực sự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.