Trước đây người xưa có tập tục rắc tro để kiểm tra hồi sát. Hồi sát là chỉ người chết sau vài ngày, linh hồn của họ sẽ trở về nhà một lần. Cho nên khi có người mất thì người trong nhà rây tro bếp ở trước nhà để quan sát dấu vết người chết hồi hồn.
Người xưa có nói thông qua dấu chân có thể đoán người chết kiếp sau sẽ đầu thai thành gì. Thấy dấu chân gà thì đầu thai thành gà, thấy dấu chân chó thì đầu thai thành chó, cũng có người nói là nếu thấy dấu xích sắt thì đó là do người chết khi còn sống tạo nghiệp quá nặng nên khi chết phải đeo gồng xiềng trở về.
Mục đạo trưởng đương nhiên biết chuyện này, còn thường xuyên được người khác mời ông đi cúng hồi sát nhưng ông chưa bao giờ thật sự thấy được dấu ấn hồn phách.
Không ngờ là lần đầu tiên được nhìn thấy sẽ ở trong tình huống như này, càng không ngờ là thấy vết còng tay… không thể không nói là rất rất hợp thời nay.
Trong mắt của Mục đạo trưởng mang theo câu hỏi “tôi là ai, đây là đâu”, miệng há ra nhưng không nói nổi lời nào.
Đồ đệ của ông cũng trực tiếp ngu người.
Tất cả mọi người men theo dấu chân nhìn lại thì thấy vị trí còng tay đang treo lơ lửng giữa không trung trùng khớp với dấu chân in dưới lớp tro.
Cha Trần run lẩy bẩy, hồi lâu mới lấy dũng khí hỏi: “Quỷ, quỷ bắt được rồi sao?”
“Bắt được rồi.” Dụ Tranh Độ nhìn nhà ba người đang ôm nhau kia, động viên nói, “Mọi người yên tâm, không có chuyện gì đâu.”
Làm sao mà yên tâm nổi hả, cái còng tay còn đang tung tăng ở giữa không trung kia kìa.
Đại khái là cảm thấy cảnh tượng một nhà đoàn kết kia thật sự hơi sai sai nên dù cha Trần vẫn còn sợ sệt nhưng vẫn đứng lên, cố né xa còng tay kia rồi nhìn ngó một hồi, kiểu chỉ cần lại gần thì sẽ bị thương, hỏi: “Làm sao bắt được vậy?”
Ông vừa hỏi, cả Mục đạo trưởng và đồ đệ của ông ta cũng nhìn lại, trong mắt toát ra vẻ “ham học”.
Cậu nào có biết chứ, Dụ Tranh Độ ném ánh mắt cầu cứu cho anh sếp.
Thương Khuyết đáp: “Pháp khí bắt quỷ đa dạng nhiều chủng loại, khóa còng tay này là một trong đó. Lão đạo sĩ hẳn phải biết chứ.”
Trong thuyết pháp có nhắc tới người chết khi hồi hồn có thể sẽ mang theo xiềng xích nên đó cũng là đạo cụ âm soa nhưng ở dương gian cũng có một số người tu đạo dùng dây xích làm pháp khí, sau khi luyện hóa cũng có thể bắt quỷ.
Mục đạo trưởng gật đầu.
Thương Khuyết lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy tại sao chỉ thay đổi hình dạng mà ông không nhận ra được?”
Mục đạo trưởng: “…???”
Ý mấy người là nói chỉ đơn giản là thay đổi hình dạng pháp khí bên ngoài thôi sao? Toàn bộ quá trình mấy người bắt quỷ cũng không khoa học… Á nhầm, là rất khoa học được không?!! Sao mấy người không có tự giác của người làm mê tín vậy??
Mục đạo trưởng muốn biện giải nhưng cha Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy. Tôi hiểu rồi, đây cũng là kỹ thuật mới của các cậu đúng không, lấy tay bắt quả thật dễ hơn so với xiềng xích.”
Ông dựng thẳng ngón cái tán thưởng: “Quả thực thời đại phát triền, phương pháp bắt quỷ cũng phải cùng phát triển theo. Người trẻ tuổi đúng là có tài.”
Mục đạo trưởng đứng hình.
Tiểu đạo sĩ: “…” Cậu ta cũng là người trẻ tuổi mà!
Cha Trần lại hỏi: “Các cậu định xử lý con quỷ kia thế nào?”
Xử lý thế nào à… Thì giống công ty đánh quỷ phạm pháp một trận rồi nhốt lại nhưng không thể nói thẳng ra được.
Thấy cậu do dự, Mục đạo trưởng đỡ lời: “Tất nhiên là siêu độ cho nó rồi.”
Đây là thao tác thông thường, cha Trần tuy chưa từng ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, gật đầu: “Ờ ha, đúng, phải siêu độ.”
Vậy giả bộ mang về siêu độ đi, Dụ Tranh Độ đang muốn tùy tiện phụ họa hai câu thì nghe con quỷ bị còng lại đột nhiên nghẹn ngào: “Không muốn, đừng siêu độ tôi mà. Tôi còn có tâm nguyện chưa hoàn thành..”
Ở đây trừ Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết thì người ngoài không nghe thấy được tiếng quỷ khóc, chỉ cảm thấy trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ, hai chị em Trần gia ôm lấy nhau, Trần Tư Tiệp “oa” một tiếng: “Sao lại lạnh như vậy? Có phải con quỷ kia chạy rồi không?”
“Không chạy, chỉ là tâm trạng hơi kích động.” Dụ Tranh Độ giải thích, sau đó học bộ dạng đồng nghiệp thẩm vấn quỷ, chống hông mắng, “Ông bây giờ mới thấy hối hận? Tại sao khi làm việc ác không suy nghĩ tới hậu quả?”
Ba người Trần gia vốn sợ hãi trong lòng, kết quả vừa thấy Dụ Tranh Độ mắng với không khí, nhất thời: “…”
Dụ Tranh Độ vung nắm đấm: “Loại quỷ phạm sai lầm không có chỗ cho cò kè mặc cả, không đánh ông vêu mỏ đã là khách khí lắm rồi!”
Mọi người: “…”
Mọi người đang đứng hình, Dụ Tranh Độ đột nhiên xoay đầu lại dùng ánh mắt quái dị nhìn cha Trần: “Trần tiên sinh, con quỷ này nói muốn cùng ông nói chuyện?”
Cha Trần căng thẳng: “Có chuyện gì để nói? Con quỷ này còn muốn làm gì tôi?”
Dụ Tranh Độ: “Ông ta nói ông ta là bạn của ông.”
Cha Trần vội vã xua tay: “Nói hươu nói vượn, tôi làm sao có quỷ là bạn được?”
Dụ Tranh Độ khoanh tay: “Ông ta nói ông ta là Hách Văn Đào.”
Cha Trần sững sờ: “Cái gì?”
Trần Tư Dư cùng Trần Tư Tiệp nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, rốt cục buông đối phương ra, trên mặt thay sợ hãi thành biểu cảm nghi hoặc, Trần Tư Dư khó mà tin nổi: “Chú Văn Đào?”
Cha Trần quả thực có người bạn tên là Hách Văn Đào, là luật sư đối tác, năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Công việc rất bận rộn, thức đêm tăng ca là chuyện thường như cơm bữa, kết quả là vì quá lao lực mà nửa năm trước bất hạnh đột tử.
Bởi chuyện này cách hiện tại đã khá lâu nên cha Trần chưa kịp phản ứng, nửa ngày mới lúng túng hỏi: “Thật sự là Văn Đào?”
Dụ Tranh Độ đáp: “Tôi đâu có biết, tôi cũng không quen ông ta mà.”
Cha Trần suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Không thể nào là Văn Đào. Quan hệ giữa tôi và Văn Đào tốt như thế chắc chắn sẽ không hại tôi. Con quỷ này đang lừa người!”
Dụ Tranh Độ nhìn quỷ nọ, quỷ kia cuống lên, liên tục khoa tay múa chân: “Tôi thật sự là Hách Văn Đào, tôi không lừa người.”
Cha Trần nhìn chiếc còng tay vung lên xuống, trong lòng cảm thấy e ngại.
Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra nói: “Thử một chút xem có được không.”
Điện thoại này là công ty phát, nói không chừng thật sự có thể hoàn thành công nghệ độc quyền La Phong.
Cậu mở camera nhắm con quỷ rồi cười nói: “Thật sự có thể. Trần tiên sinh, ông xem chút có phải anh ta không?”
Cha Trần cẩn thận đi qua rồi cầm di động Dụ Tranh Độ chăm chú nhìn, sau đó hai mắt mở to: “…Văn Đào, thật sự là cậu!”
Chị em Trần gia và hai vị đạo trưởng nghe vậy cũng tới cướp điện thoại tới xem.
Sau đó cả tập thể: “…….”
Chỉ thấy trên giao diện màn hình điện thoại mơ hồ hiện lên cái bóng của nam nhân, người kia ngoại hình già dặn, mặc âu phục, trên tay còn mang còng tay.
Mọi người theo bản năng nhìn lại chỗ mới chụp lại, ở đó rõ ràng không có ai, chỉ có chiếc còng tay lạc trôi.
Sau khi khiếp sợ, biểu hiện của mọi người lập tức trở nên không giống nhau, chị em Trần gia khó hiểu: “Thật sự là chú Đào?”
Phản ứng của hai vị đạo trưởng là bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đặc biệt là tiểu đạo sĩ. Cậu vốn là vì bị kích thích quá độ nên mãi không lên tưởng, bây giờ cả khuôn mặt đều là biểu tình sụp đổ, nhìn Mục đạo trưởng không biết khóc hay cười: “Sư phụ, họ thật sự dùng điện thoại chụp hình quỷ…”
Hồi chiều lúc bên Dụ Tranh Độ lấy điện thoại ra, cậu ta còn trào phúng Dụ Tranh Độ một phen nhưng cậu ta không nghĩ tới đối phương thật là có kỹ thuật này..
Xác nhận con quỷ kia đúng là Hách Văn Đào, cảm xúc của cha Trần lập tức bộc phát, chỉ vào hướng con quỷ chửi ầm lên: “Hách Văn Đào, cậu còn là người sao? Tôi coi cậu là anh em mà cậu lại hại tôi!”
Dụ Tranh Độ nhắc nhở ông: “Hắn ta đã không phải là người nữa.”
Cha Trần: “…”
Trên màn hình điện thoại, Hách Văn Đào ôm mặt vừa thẹn vừa xấu hổ: “Tôi không cố ý hại cậu. Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Cha Trần vung tay: “Cậu thử nói xem cậu bất đắc dĩ chỗ nào?”
Hách Văn Đào nghẹn ngào nói: “Là Lưu Ninh An, ông chủ của Diệu Sở mời một đạo sĩ về để bắt tôi làm chuyện xấu cho gã.”
“Lưu Ninh An?” Cha Trần nghe vậy thì ngạc nhiên, lúc trước đúng là ông có cạnh tranh với Lưu Ninh An nhưng không hiểu sao Lưu Ninh An giống như biết trước được lá bài tẩy và sách lược của ông nên luôn vừa vặn dẫn trước ông một bước khiến ông mất không ít đơn đặt hàng, lỗ số tiền rất lớn.
Bây giờ xem ra là do Hách Văn Đào.
Hách Văn Đào nói: “Lúc mới bắt đầu Lưu Ninh An còn muốn lấy mạng cậu, nhân cơ hội tiếp nhận công ty cậu. Là do tôi khuyên nhủ gã để tôi đi theo cậu nhìn trộm cơ mật rồi báo cho gã để gã lấy khách hàng và đơn đặt hàng là được rồi. Bởi vì sát hại mạng người tổn hại đến âm đức nên gã đồng ý với lời khuyên của tôi, nếu không thì đến giờ cậu ngay cả mạng cũng không còn.”
Cha Trần không ngờ tới còn có chuyện này nên ngây người, không biết nên nói gì.
Dụ Tranh Độ rất có tinh thần nghiên cứu, hỏi: “Vậy có phải bình thường ông luôn đứng ở phía bên trái Trần tiên sinh nhìn ông ấy làm việc?”
Hách Văn Đào ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết?”
Dụ Tranh Độ khẽ mỉm cười: “Máy đo âm khí của chúng tôi đo được thân thể bên trái của Trần tiên sinh có âm khí khá nặng.”
Mọi người: “…” Đúng là suy luận rất có tính khoa học và logic!
Biết rõ Hách Văn Đào chỉ là thân bất do kỷ, hơn nữa còn cứu cha Trần một mạng, cha Trần cũng không còn tức giận nữa, chỉ là khó tránh khỏi thổn thức.
Cha Trần xin Dụ Tranh Độ mở khóa còng tay cho Hách Văn Đào, đám người cùng một quỷ ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Cha Trần hỏi Hách Văn Đào: “Không phải cậu đã qua đời nửa năm rồi sao? Sao lại bị Lưu Ninh An bắt được?”
Vừa nhắc tới chuyệ này, Hách Văn Đào liền cảm thấy bi thương vô cùng, đấm ngực giậm chân: “Đều là do tôi…”
Cha Trần nhìn qua điện thoại thấy hắn đánh ngực mình, muốn can ngăn nhưng không ngăn được, vội vàng nói: “Sao lại trách cậu?”
Hách Văn Đào ngửa mặt thở dài: “Cậu biết, tôi khi còn sống từng là đảng viên…”
“Tôi biết.” Cha Trần hoang mang, “Nhưng chuyện này liên quan gì tới việc cậu bị bắt?”
Hách Văn Đào: “Khi còn sống tôi là kẻ vô thần, không tin quỷ thần. Tôi vẫn luôn nhắc nhở người nhà tôi phải tin tưởng khoa học, rời xa mê tín, vợ tôi và con gái tôi dưới sự ảnh hưởng của tôi cũng kiên định trở thành người chủ nghĩa duy vật…”
Hắn lau mồ hôi, ngữ khí thất vọng: “Cho nên sau khi tôi qua đời, hai người ấy không hề cúng cho tôi lấy một lần. Sau đó tôi thành quỷ đến một miếng cơm cũng không có, đói bụng suốt mấy tháng trời cuối cùng chịu không nổi nên lượm đồ ăn người ta cúng tế cô hồn ở đầu đường, ai ngờ đồ ăn này là do đạo sĩ bố trí để bắt giữ du hồn…”
Mọi người: “…”
Đây quả thật là một câu chuyện buồn.
…