Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 48: Dương trạch (6)



Đêm trước Cúc Hương xuất hiện, đêm qua lão đạo sĩ xuất hiện.

Điều này không thể nào là hiện tượng bình thường mà đang biến tướng nhắc nhở du khách, cung cấp cho họ vài manh mối. Bởi vậy, bọn họ quyết định đi tới nơi ở của Phan Tẫn xem trước. Bởi vì lão đạo sĩ kia do Phan Tẫn mang vào Tạ phủ, hẳn lão ta sẽ ở trong phòng hắn.

Không ngờ tới lúc đi ngang qua nơi ở của Vi công tử thì lại nghe thấy giọng nói chuyện.

Những chuyện phát sinh trong Tạ phủ có vẻ như không liên quan đến Vi công tử, cảm giác tồn tại của hắn ta cũng khá ít. Nhưng dù sao thì hắn cũng là vị hôn phu của đại tiểu thư, là một trong hai nam chính của cuộc hôn nhân này, hẳn là trên người hắn cũng có manh mối nào đó mà ba người họ đã bỏ sót. Trong tuyến thời gian rối loạn, những sự kiện diễn ra trong Tạ phủ cũng không bình thường, một khi bỏ lỡ bí mật nào đó thì sẽ có khả năng không thể tìm ra chân tướng sự việc, ảnh hưởng đến tiến độ bọn họ tìm thấy cổng ra.

Lộ Tầm Nhất đề nghị chia làm hai đường.

Tiêu Hữu Phàm chắc chắn sẽ đi theo Đường Nghiên Tâm, trong lòng cậu ta lại vô cùng sợ hãi “tên kia”, sợ rằng chỉ cần tách ra khỏi Đường Nghiên Tâm sẽ bị tên bi3n thái thích lột da mặt đó hại chết. Sau khi cả hai người đi vào chỗ ở của Phan Tẫn lại phát hiện bên trong có người, theo thói quen ngồi xổm ngoài cửa sổ nghe lén.

Tiêu Hữu Phàm: “Anh ngày càng thuần thục với cách ngồi xổm nghe lén này rồi!.”

Trong tình huống không bị người khác phát hiện lại có thể lén lút “chọc” cửa sổ ra một khe nhỏ, không những có thể nghe lén mà còn có thể nhìn lén trong thời khắc mấu chốt.

“Ta nghe nhạc phụ đại nhân nói, nàng muốn có một chiếc gương có thể soi hết toàn bộ thân mình, đáng tiếc hải ngoại khó tìm, cũng chỉ có chiếc gương to bằng lòng bàn tay này thôi. Ta sai người tìm một chiếc to bằng bàn tay, nàng mau tới nhìn xem, xem có thích hay không.”

“Không thích.”

Người ngồi dựa cả nửa người vào trường kỷ quả nhiên là đại tiểu thư Quỳnh Nương, cô ta ăn mặc chỉnh tề nhưng tóc lại xõa tung ra. Dung mạo xinh đẹp, giữa lông mày và khóe mắt đầy quyến rũ, ánh mắt chuyển động có thể khiến người ta tê dại, xương cốt mềm nhũn.

Phan Tẫn là thế, Tiêu Hữu Phàm cũng là vậy.

“D@m tặc, hắn không phải là hôn phu của nhị tiểu thư sao?”

Thằng nhãi Phan Tẫn trơ trẽn quá trời, dám thông đồng với chị vợ khiến cậu ta vô cùng tức giận, nhưng Đường Nghiên Tâm lại cảm thấy cậu ta là “không ăn được nho thì nói nho còn xanh”, thật sự cậu ta muốn mình đổi vị trí với người trong kia.

“Quả thật không phải người!”

Đường Nghiên Tâm: “Nếu không tôi giế t chết hắn, để anh thay vào vị trí đó?”

Tiêu Hữu Phàm nghiêm túc tự hỏi, sau lại nói: “Không ổn đâu! Giết bọn họ sẽ phá hư cốt truyện đó.”

Đường Nghiên Tâm chắc chắn một điều: Cậu ta không phải không muốn mà là không thể làm.

Tuy có hơi bị nhan sắc làm lu mờ lý trí nhưng cuối cùng chỉ số thông minh của Tiêu Hữu Phàm cũng ở mức A, nên cũng nhanh phản ứng lại lời nói của mình có vấn đề, có hơi bại lộ bản tính nào đó của mình nên vội vàng bổ sung:

“Em còn nhỏ nên không cảm nhận được đại tiểu thư có sự thu hút với đàn ông khá lớn. Lúc nhìn cô ta, trong đầu anh liền có một ý nghĩ là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Còn có một giọng nói luôn nói trong đầu anh mỹ nhân đẹp như thế, mau ôm vào ngực đi.”

Đường Nghiên Tâm bịt miệng cậu ta lại.

Không thể phủ nhận rằng Phan Tẫn bên trong cũng có suy nghĩ giống cậu ta, bởi vì nghe hai người đối thoại có thể biết rằng đại tiểu thư không phải chủ động tới phòng Phan Tẫn, mà là bị Phan Tẫn dùng pháp thuật kỳ lạ gì đó trực tiếp di chuyển tới đây.

Phan Tẫn đang dỗ dành cô ta.

Nhưng đại tiểu thư cao quý lạnh lùng, lại chướng mắt ‘‘ngọc diện lang quân” như Phan Tẫn vô cùng, mặc cho Phan Tẫn nói gì, cô ta cũng không vui.

“Ai là nhạc phụ ngươi, theo lý ngươi phải gọi là bá phụ, đừng có mà xưng hô bừa bãi.”

Lời nói cần phải giữ chừng mực, chừa lại đường sống cho mình.

Đường Nghiên Tâm nghe được, đại tiểu thư cố ý nói lời nói khách sáo. Có lẽ cô ta bị phép thuật kỳ lạ của Phan Tẫn dọa sợ nên mới dùng mị lực của mình, lấy nhan sắc mê hoặc cho hắn nói thật.

Phan Tẫn đắc ý nói: “Ta có một người sư phụ là cao nhân đắc đạo. Không chỉ dạy ta pháp thuật, mà còn có thể luyện chế tiên đan kéo dài thọ mệnh con người, trường sinh bất tử. Nếu người tu đạo ăn nó, công lực sẽ tăng lên nhiều lần, như thế cách con đường phi thăng không xa. Nếu muội bằng lòng đi theo ta, ta sẽ giúp muội đạt được giấc mộng du tiên, nhất định sẽ khiến muội vui vẻ. Sau khi xong việc, ta tình nguyện cho muội ăn thử đan dược, đảm bảo có thể duy trì tuổi xuân của muội. Nếu không đồng ý thì ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh thôi. Kẻ đã biết được tiên pháp của ta, ta sẽ không để cho người đó trở về một cách thanh bạch được.”

Lúc nói câu sau, nụ cười trên mặt “ngọc diện lang quân” không còn nữa, mà thay vào đó là sự tàn nhẫn vô cùng.

Nếu là cô gái bình thường nào khác có lẽ đã bị lời nói tàn nhẫn này dọa sợ, nhưng đại tiểu thư lại không thế, bàn chân nhỏ nhắn của cô ta đá đùi Phan Tẫn, đôi mắt đẹp trợn trừng lên: “Cứ gi.ết ta thử đi, xem xem ta có sợ không.”

Đường Nghiên Tâm cảm thấy, nhất định Phan Tẫn sẽ dùng bạo lực để khống chế, không chừng sẽ giơ tay chém xuống. Kết quả, Phan Tẫn lại dịu xuống, vây quanh đại tiểu thư năn nỉ ỉ ôi. Quanh tai cô đều là giọng nói cợt nhả của hắn ta, nào là nàng là bảo bối tâm can của ta, rồi nào là ta là vũng bùn hôi tanh còn nàng là bông hoa xinh đẹp nhất, nếu có thể làm nàng lớn lên trên thân thể ta, ta sẽ cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Còn làm thơ nữa…Đường Tâm Nghiên tự nhận trình độ học vấn của cô khá cao thế nhưng chẳng thể hiểu hắn nói dù chỉ một câu.

Chắc chắn tên mặt trắng này làm thơ cũng chẳng thể nào viết ra hồn.

Tóm lại, cô xem đến phiền, ngồi xổm dưới cửa ngáp.

Tiêu Hữu Phàm nhìn không chớp mắt, chu miệng, nhìn dáng vẻ như có thể học được thêm cái gì đó từ mấy câu thơ kia, cậu ta lẩm nhẩm trong miệng mấy chữ “cẩm nang tán tỉnh”.

Trong phòng lại đẩy đưa qua lại một hồi, diễn ra phân cảnh không cho phép miêu tả. Sau khi mây mưa xong, có người đẩy cửa vào, chính là lão đạo sĩ với diện mạo xấu xí. Lão hít hít mùi hương trong phòng, trên gương mặt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Phan Tẫn bò dậy từ trên giường, thả màn giường xuống, che kín mít đại tiểu thư đang nằm trên giường. Hắn ta chắp tay thi lễ với lão đạo sĩ, nói: Cảm tạ sư phụ thành toàn.

Lão đạo sĩ để hắn ta mặc lại quần áo cẩn thận cho đại tiểu thư, rồi định biến đại tiểu thư trở về.

Phan Tẫn cự tuyệt, chờ đại tiểu thư tỉnh lại sẽ tự về phòng.

Lão đạo sĩ liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, thương lượng với hắn chuyện luyện đan của nhị tiểu thư. Lão nói, lúc luyện đan cần chú ý nhất là thiên thời địa lợi nhân hòa, thời gian chẳng chờ đợi một ai, nếu bỏ lỡ dịp này phải chờ tới sang năm. Những nguyên liệu thu thập trước đó sẽ hoàn toàn lãng phí, sang năm chưa chắc gì có thể tìm đủ. Vốn Phan Tẫn cảm thấy rằng không vội, cứ chờ một thời gian cũng được, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, nhị tiểu thư lại là con gái đàng hoàng, cứ cưới về rồi thì mặc kệ sinh tử đều do hắn định đoạt. Nếu động thủ trong Tạ phủ, sợ rằng động tĩnh khá lớn sẽ khiến người khác chú ý.

Nhưng sau khi nghe lão đạo sĩ khuyên, hắn quyết định sẽ thực hiện kế độc mưu hại tính mạng nhị tiểu thư trong ngày thành thân của đại tiểu thư.

Đường Nghiên Tâm: “Đại tiểu thư nhất định đã nghe rõ hết mồn một mọi chuyện rồi.”

Tiêu Hữu Phàm: “Em cảm thấy là đại tiểu thư gả thay là không phải tham mộ hư vinh, cũng chẳng phải ái mộ Phan Tẫn mà là đang bảo vệ em gái à?”

“Cũng không hẳn là vậy.”

Đường Nghiên Tâm: “Nếu cô ta lại muốn mình và tình lang cùng nhau thành tiên thì sao?”

Cũng không phải không có khả năng…… Tiêu Hữu Phàm không còn lời nào để phản bác.

Lúc hội hợp với Lộ Tầm Nhất, bọn họ lại biết được một việc là tuyến thời gian trong những nơi khác nhau ở Tạ phủ cũng không giống nhau.

Bởi vì lúc Lộ Tầm Nhất ngồi canh, Vi công tử bên kia lần lượt gặp mặt đại tiểu thư và nhị tiểu thư. Nếu cùng tuyến thời gian, cùng ngày, cùng giờ, cùng một sân viện thì không có khả năng đại tiểu thư đồng thời xuất hiện ở hai phòng được.

Nhị tiểu thư xuất hiện trước, cô ta đưa điểm tâm đ ến cho Vi công tử. Cô ta thấp thỏm ở cửa một lúc lâu, cuối cùng bị  Vi công tử phát hiện ra, mời vào phòng, hỏi cô ta tới đây làm gì! Nhị tiểu thư luôn miệng nói mấy loại điểm tâm này đều do chính tay tỷ tỷ làm, mời tỷ phu thưởng thức.

Vi công tử rất trân trọng điểm tâm nên không chịu dùng, dưới sự hối thúc của nhị tiểu thư, hắn chỉ ăn nửa miếng.

Hắn ta luôn dò hỏi nhị tiểu thư về sở thích của đại tiểu thư, thói quen ăn uống, rõ ràng đây cũng là kẻ ái mộ đại tiểu thư.

Nhị tiểu thư rời đi không bao lâu, đại tiểu thư liền tới.

Cô ta nhìn thấy điểm tâm trên bàn rồi cầm từng miếng một bỏ vào rổ đựng cơm.

“Ta cầm nó đi!”

Vi công tử không hề có ý kiến gì, để cô ta cầm rổ đi mất, cũng chẳng cảm thấy lạ khi đồ vật vừa đưa tới thì chủ nhân lại tới đòi. Hắn chỉ sợ cô ta cầm nặng tay, hận không thể giúp cô ta chủ động mở miệng rồi nhân cơ hội đưa người trở về.

Đại tiểu thư rời khỏi sân, thở dài nói một câu nói: Nha đầu này, quá nghịch ngợm.

Đường Nghiên Tâm có hơi đau đầu, không thể giải thích rõ tuyến thời gian hiện tại.

Trên đường trở về, hai gã sai vặt đi ngược hướng lại, nói hai vị tiểu thư đang đá cầu ở Đình Liên Hoa phía trước, có rất nhiều nha hoàn vây xung quanh xem. 

Tiêu Hữu Phàm cố nén cảm giác muốn lùi ra sau, cậu ta cố gắng không có bất kỳ phản ứng nào với hai gã. Cậu ta biết rõ, có lẽ Lưu Mậu đang nhìn chằm chằm bọn họ, nếu bị tên thần kinh đó phát hiện manh mối thì cục diện sẽ không ổn lắm.

Đường Nghiên Tâm lắc đầu.

Hai gã sai vặt đều không phải Lưu Mậu.

Tiêu Hữu Phàm thở ra một hơi: “Chúng ta nhanh chân đến xem sao?”

Lộ Tầm Nhất vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, an ủi nói: “Đương nhiên phải đi. Có Đường Đường ở đây, cậu cứ việc yên tâm. Đường Đường của chúng ta rất có mặt mũi đó!”

Đường Nghiên Tâm hừ một tiếng.

Rất nhanh sau đó ba người đã đi tới gần đình hóng gió. Sợ ảnh hưởng đến cốt truyện nên bọn họ không đến gần quá.

Cái đình này có lúc tên là “Đình Mẫu Đơn”, có lúc lại là “Đình Liên Hoa”. Hiện tại nó là “Đình Mẫu Đơn”.

Đình hóng gió được xây giữa hồ, diện tích hồ nhân tạo này cũng không lớn, Trong hồ có một chiếc thuyền gỗ, lúc trước ba người đã xem xét qua, bên trong chiếc thuyền đơn giản chỉ là vật trang trí.

Lúc bọn họ đến, đại tiểu thư đá cầu lọt đúng vào chiếc thuyền trang trí đó.

“Tiểu nhân lập tức đi nhặt về”.

Một gã sai vặt lưu loát nhảy ra từ trong đình, nghe tiếng động giống như nhảy một cái ngay chóc xuống thuyền vậy.

“Tiểu nhân tìm được rồi!”

Một nha hoàn đang dựa vào đình xem náo nhiệt cùng đám sai vặt bỗng duỗi tay kéo gã sai vặt kia lên. Cũng chẳng biết chuyện gì phát sinh mà mấy người kia hò hét lên, náo loạn chạy ra khỏi đình. Anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, có người trực tiếp bị xô xát rơi vào hồ.

Dưới hồ hình như có tiếng dã thú rít gào, những người chạy ra đều sợ tới xanh mét mặt mày, người to gan còn đứng vững chân, những kẻ nhát gan hơn đã thấy ấm ấm dưới đáy quần, có người còn bị dọa đến ngất xỉu. Không một ai có thể nói rõ ràng câu chữ, chỉ la lên: “Chết người…Chết người rồi.”

Có một bàn tay bắt lấy cột đình, còn chưa kịp thấy rõ thứ bò lên là gì mà hết đợt hét thất thanh này đến đợt hét thất thanh khác vang lên. Nhưng bàn tay này cũng hơi đặc biệt, máu thịt đã tróc ra cả, lộ hẳn phần xương trắng bên trong. Cho dù thế nào thì cũng chẳng giống tay người sống.

Lại có người hét lên: “Có quỷ kìa.”

Nhưng hai vị tiểu thư cũng to gan lắm, dáng vẻ cũng chẳng phải kiểu bị kinh sợ.

Nhóm nha hoàn, gã sai vặt chạy ra ngoài như bầy ong vỡ tổ, xém chút đã tách ba người ra khỏi nhau.

Đường Nghiên Tâm chợt quay đầu, nhìn chằm chằm nha hoàn mặc váy hồng nhạt bên cạnh, nói: “Buông đao trong tay mày ra……”

Nha hoàn yếu ớt, đáng thương, ch ảy nước mắt nhìn cô.

“Khách nhân, ngài đang nói gì vậy?”

“Lưu Mậu, đừng có giả vờ nữa!”

Nha hoàn không khóc nữa.

=……=

【Mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, phần lớn sự chú ý đều bị thứ kia hấp dẫn…Mẹ kiếp】

【Là Lưu Mậu hả? Đây là Lưu Mậu đúng không?】

【…… Đường Đường thật bình tĩnh】

【Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, kết quả chưa kịp tới gần đã bị phát hiện: Quả là chàng trai đáng thương!】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 48: Dương trạch (7)



Hai người Lộ Tầm Nhất muốn tới gần bọn họ, lại bị Đường Nghiên Tâm ngăn lại: “Đừng tới đây!”

Nha hoàn ngẩng đầu, oán độc trừng mắt nhìn Đường Nghiên Tâm.

Lần này giọng nói phát ra không nhẹ nhàng dễ nghe như giọng của cô gái nhỏ mà là giọng nói vốn có của anh ta.

“Rốt cuộc tại sao cô lại nhận ra tôi? Do khứu giác hả? Hay là do thiên phú đặc biệt nào đó?”

Rõ ràng gã ta đã rất cẩn thận!

Chờ đợi hồi lâu mới tìm được cơ hội tốt như vậy, kết quả còn chưa kịp tới gần Tiêu Hữu Phàm đã bị vạch trần, quả thực khiến gã ta giận quá hóa cười. Nếu không phải trước giờ con nhóc này đều phản ứng với gã khá lớn, khiến gã phải chú ý tới nó, nếu không thì không phải tốn công sức như vậy. Kết quả nó không hề làm bất kỳ cái gì hết, thật khiến cho gã ta tức giận.

Đương nhiên Đường Nghiên Tâm không có ý định trả lời gã ta.

Sao, trước khi giết chết con kiến còn phải giải thích vì sao cho nó à?

Thanh cốt đao sắc bén dễ dàng tước đoạt sinh mệnh đang được bọc trong túi sau khi được Đường Nghiên Tâm cầm trên tay khiến cho cô gái nhỏ thêm phần nguy hiểm. Lưu Mậu đang giả thành nha hoàn tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, gã ta quăng một nắm bột màu đỏ ra trước mặt Đường Nghiên Tâm.

Đường Nghiên Tâm: “Khụ khụ khụ khụ…”

Cô ho khan một lúc, sau đó tỏ ra khinh thường, chỉ trích nói: “Đê tiện! Mày cho rằng ném bột hôi là có thể đánh lén tao hả?”

“Đó là độc, không phải bột hôi”.

Lưu Mậu tức giận đến mức giậm chân, lại kinh ngạc hỏi: “Sao cô không bị gì hết vậy?”

Đường Nghiên Tâm: Nếu nói vậy thì độc này chỉ dành cho con người, nó vô dụng với vong linh. Thôi kệ nó, do cái tên này công kích mình trước.

Cốt đao vung nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh, Lưu Mậu chật vật, vất vả lắm mới tránh thoát được đao đầu tiên, thế nhưng lại bị lưỡi dao chém bay búi tóc, trúng vành tai, máu từ vết thương thấm ra bên ngoài. Gã ta thực sự chật vật, hai bên đầu đều là mồ hôi, mái tóc rối bù xù, lớp trang điểm trên mặt lem nhem như mặt mèo. Không ngờ rằng mới một hiệp giao chiến mình đã bị áp bức đến nhường này, miệng anh ta há ra, kinh ngạc khi thấy giá trị vũ lực khá cao của một con nhóc.

Vẻ ngoài quả nhiên là thứ không đáng tin nhất. Lưu Mậu cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lại đã thay đổi một khuôn mặt khác.

Đường Nghiên Tâm bỗng nhiên kêu dừng lại: “Từ từ, tao có một vấn đề muốn hỏi mày.”

Lưu Mậu: “……”

Đường Nghiên Tâm: “Lớp trang điểm nha hoàn trên mặt đó là do mày tự vẽ hả? Tự búi tóc lên luôn? Còn yết hầu nữa, sao lại không thấy nó đâu hết?”

Cô hỏi một câu, gương mặt Lưu Mậu lại đen thêm một phần.

Lộ Tầm Nhất và Tiêu Hữu Phàm đang quan sát trận chiến hình như nghe thấy tiếng lý trí của Lưu Mậu đứt đoạn kêu “tách” một tiếng. Đương nhiên Đường Nghiên Tâm đang tiến hành tra khảo linh hồn, nên bên kia sẽ không phát hiện ra điều đó, cho dù biết cô cũng chẳng quan tâm nó.

Hình như Lưu Mậu rất để ý đến vẻ ngoài của mình, còn từng nói thích diện mạo của Tiêu Hữu Phàm. Anh ta cũng từng nói không thích người khác nói mình giống con gái, Đường Đường đang chọc trúng chỗ hiểm của anh ta rồi.

“Khà khà khà”

Lưu Mậu cười nghiêng cả người ra sau, sau khi đứng thẳng lên, anh ta dùng ngón tay quấn lấy một sợi tóc dài, nheo nheo đôi mắt. Lúc ánh mắt lia tới Đường Nghiên Tâm, anh ta khẽ liếm miệng.

“Lớp trang điểm này do tôi tự tô đó! Đồ trang điểm không phải đồ hiện đại nên lúc trang điểm có hơi khó tý, đây là vì gương mặt này mà tôi đã suy nghĩ rất lâu đó. Tốn thời gian, tốn công sức thế nhưng lại bị cô vạch trần, nếu cứ thế mà chết trong phòng nha hoàn thì tôi sẽ không nhắm mắt mất. Còn búi tóc thì……”

Tự anh ta nắm tóc mình kéo xuống, cũng chẳng biết là dùng gì để dán tóc mà nó khá dính, lúc kéo xuống còn kéo theo một lớp da đầu theo, nhưng hiển nhiên sự đau đớn đó lại khiến anh ta sung sướng.

“Tôi không có mái tóc dài như thế cho nên đã lột cả lớp da đầu của nha hoàn đó.”

Đường Nghiên Tâm vô cùng bình tĩnh, nghịch cốt đao hỏi: “Lột da lúc còn sống à?”

Lưu Mậu: “Lột da lúc còn sống thì da mới tươi được, đồng thời cũng kéo dài thời gian sử dụng.”

Qua kết quả phân tích số liệu của Lưu Mậu thì năng lực thiên phú của anh ta khi lột da người sống hay da người chết cũng chẳng có khác biệt gì cả. Xem ra lột da người sống để thỏa mãn mong muốn biến thái của anh ta mà thôi. Lại nói tiếp nếu có được thiên phú như thế thì vốn dĩ Lưu Mậu chính là tên biến thái!

Suy cho cùng thì năng lực thiên phú của một người sinh ra dựa trên quá khứ, hoặc nó sinh ra từ suy nghĩ sâu trong nội tâm .

Đường Nghiên Tâm chỉ yết hầu anh ta.

“Yết hầu ấy à……”

Lưu Mậu dùng mu bàn tay lau yết hầu mình, lau đến mức làn da nơi đó đỏ ửng lên tới nỗi chảy máu mới dừng lại.

Sau đó yết hầu đã xuất hiện rồi.

“Kỹ thuật trang điểm của phụ nữ thần kỳ như thế đấy!”

Đường Nghiên Tâm đánh giá đúng trọng tâm: “Mày cũng rất thần kỳ.”

Lúc này nha hoàn tôi tớ đã chạy đi hết từ lâu, đại tiểu thư lẫn nhị tiểu thư cũng không thấy đâu cả. Mọi thứ trong hồ đều chuyển động một cách thong thả, một người thanh niên tiến vào đình hóng gió, tuy làn da trên người hắn đã hư thối rồi nhưng gương mặt vẫn còn hoàn chỉnh, có thể dễ dàng nhận ra đó là gương mặt của gã sai vặt đã nhảy vào thuyền nhỏ nhặt cầu giúp đại tiểu thư.

Mặt Tiêu Hữu Phàm vô cảm nhanh chóng làm giám định cho hắn ta, người cũng đã biến thành như thế rồi thì nhất định đã thành vong linh.

Gã sai vặt nửa người hư thối bước đi rất chậm, cứ lắc lư người đi về trước, gặp người liền hỏi: “Là ai đã hại ta?”

“Nhìn đây này!”

Đường Nghiên Tâm vẫy vẫy gã sai vặt, chỉ vào Lưu Mậu nói: “Là anh ta hại mày đó!”

Lưu Mậu: “……”

Nụ cười biến thái dần dần phai nhạt.

Gã sai vặt nhìn Lưu Mậu, bắt đầu nhận dạng rồi chậm rãi đến gần gã ta.

Lưu Mậu ra tay trước, một quyền đấm lên gương mặt hắn ta, đấm tới nỗi nơi hoàn chỉnh nhất của người ta biến thành cái hố. Hai người không ngừng giao đấu, không lâu sau đó gã sai vặt biến mất rồi. Lưu Mậu cũng nhân cơ hội này mà chạy mất, sau đó hắn lại thay đổi gương mặt khác, dùng năng lực thiên phú để chạy trốn. Cả người gã ta trơn trượt nhớp nháp như dính phải chất nhầy của cá.

Tiêu Hữu Phàm hét thất thanh: “A a a a, gã ta chạy mất rồi!”

Lộ Tầm Nhất: “Không cần tuyệt vọng như vậy đâu, anh cảm thấy mục tiêu của gã ta không còn là cậu nữa rồi”.

Trừ lúc đầu Lưu Mậu còn để ý đến Tiêu Hữu Phàm nhưng sau lại nhìn chằm chằm Đường Đường, sau đó lại bị ép đến điên dại, hoàn toàn bị Đường Đường chọc giận mất khôn, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn họ xíu nào. Có lẽ trong lòng gã ta sẽ không quan tâm bất kỳ ai ngoại trừ Đường Đường nữa.

Tiêu Hữu Phàm: “A?”

Lộ Tầm Nhất thấy cậu ta “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, liền đổi cái cách giải thích: “Cậu phải tin tưởng vào bản lĩnh hấp dẫn giá trị thù hận của Đường Đường.”

Tiêu Hữu Phàm đã được thông não: “……Cũng hợp lý!”

Đường Nghiên Tâm không hề làm bẩn quần áo, cũng không đuổi theo mà chỉ đúng ở trước đình hóng gió thì thầm trong miệng: “Không thể động sát ý khi chiến đấu, quả nhiên vẫn là không tiện lắm……”

Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường, em nói gì?”

Đường Nghiên Tâm lắc đầu: “Anh nghe lầm, em chẳng nói gì hết.”

Lộ Tầm Nhất nhìn ra Đường Nghiên Tâm thật sự không hạ sát thủ với Lưu Mậu nhưng cũng chẳng cố chấp muốn biết nguyên nhân.

Quan trọng nhất bây giờ là tìm được cổng ra! Hiện tại lại có đầu mối mới, là gã sai vặt vừa chết trước mặt bọn họ. Chuyện Cúc Hương chết là do cậu nhóc dẫn đường tiết lộ, còn vụ gã sai vặt chết thì chỉ cần hỏi nô bộc trong phủ sẽ biết.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được đáp án.

Đáp án cũng giống với những gì họ chứng kiến, gã sai vặt đi nhặt quả cầu đại tiểu thư đánh rơi bào thuyền nhỏ, khi tay vừa đụng tới quả cầu thì hắn kêu la đòi người khác kéo lên. Bất thình lình hắn ngã quỵ trên thuyền, đôi mắt trắng dã ra, không động đậy nữa.

Rất nhiều người đều nhìn thấy.

Tuy thế, có một nha hoàn cung cấp hai tin tức rất hữu dụng: Sau chuyện này, Tạ lão gia liền hạ lệnh gỡ bảng hiệu “Đình Mẫu Đơn” xuống, sửa lại thành “Đình Liên Hoa”.  Sau đó lại mời một vị thuật sĩ có danh tiếng về phủ.

Sau khi Cúc Hương nhảy giếng, Tạ lão gia liền cho người đào thêm một cái giếng khác trong phủ. Chuyện này có thể giải thích rằng có người chết trong giếng là chuyện xui xẻo, chẳng ai muốn uống nước giếng đó.

Nếu vậy thì tại sao phải sửa lại tên đình hóng gió làm chi?

Cứ phá thuyền gỗ thành củi nhóm lửa, hoặc lấp hồ lại chẳng phải sẽ hợp lý hơn à?

Nếu thuật sĩ sửa tên thì cũng chẳng có gì để bàn cãi, nhưng không phải! Bọn họ hỏi vài người đều nói rằng lão gia đã đổi tên đình trước khi mời thuật sĩ. Lúc sửa tên là khi gã sai vặt vừa chết (kết luận hắn đột nhiên phát bệnh nên mới chết), lão gia lập tức cho người tháo bảng hiệu cũ xuống, lấy tên mới là “Đình Liên Hoa”, sau đó bảng hiệu được gấp gáp hoàn thành và treo lên.

Manh mối thứ hai: Tạ phủ thỉnh thuật sĩ.

Nếu chỉ có riêng vụ gã sai vặt chết thì cũng không có gì, nhưng nếu kết hợp với những gì họ phát hiện ra trước thì sẽ sinh ra nghi vấn đối với nguyên nhân cái chết của hắn.

Mọi người đều nói Cúc Hương là tự sát chết, kết quả là bị giết chết.

Gã sai vặt phát bệnh chết dưới sự chứng kiến của nhiều người như thế. Nếu là tự sát thì hắn cũng sẽ không hỏi là ai sát hại hắn?

Chuyện này có thể phát sinh sau khi đại tiểu thư phát hiện thấy Phan Tẫn lên kế hoạch muốn mưu hại nhị tiểu thư hay không? Phan Tẫn và lão đạo sĩ đều có phép thuật mà người thường không thể sánh được, nên chỉ có thể mời một thuật sĩ có phép thuật ngang hàng thôi.

Đa phần người bình thường không nghĩ ra cách đi vòng và cũng không làm được như thế, nhưng nếu là hai vị tiểu thư của Tạ gia thì không hẳn là vậy. Nếu không có biện pháp tốt hơn thì tìm sự trợ giúp từ bên ngoài, và nếu nhất định phải giết một người vô tội mới có thể thực hiện mục đích thì chưa chắc gì hai ả sẽ không xuống tay.

Chuyện này cần có bằng chứng.

Đường Nghiên Tâm giữ lấy tay một nha hoàn hỏi, quả nhiên gã sai vặt chết ngay sau khi hai chàng rể đến. Còn về thời gian tử vong cụ thể thì không ai biết được.

Ba người ngồi xếp bằng dưới cửa sổ phòng đại tiểu thư, xâu chuỗi những manh mối tìm được lại với nhau.

Tiêu Hữu Phàm: “……Có cảm giác chúng ta đến gần với đáp án hơn rồi.”

Lộ Tầm Nhất cắn một thanh năng lượng, hỏi Tiêu Hữu Phàm có ăn hay không. Nghe cậu ta đồng ý ăn, anh vừa định lấy một thanh hương socola ra thì nghe Đường Nghiên Tâm nói: “A, chúng ta quá chú ý đến hai vị tiểu thư nên đang điều tra nhầm hướng rồi.”

“Anh Lộ, đừng lấy cho em ăn mà, ăn không vô đâu.”

Tiêu Hữu Phàm tự biên tự diễn sâu xa, ưu thương thở dài một hơi: “Em đi làm việc trước.”

Nhân lúc hai vị tiểu thư không có trong phòng, họ chuẩn bị đi dò xét khuê phòng của hai người này một lần.

Bình tĩnh xem xét lại, tuy rằng nhị tiểu thư sống nhờ ở nhà bác cả nhưng Tạ lão gia chưa bao giờ bạc đãi cô ta. Nội thất, đồ đạc trong phòng hai người đều là đồ tốt giống nhau. Cái nào không thể có một cặp chia đều cho cả hai thì dùng đồ khác thay thế. Không hề có trường hợp con gái xài đồ tốt nhất còn cháu gái thì xài hàng thứ cấp.

Cách bài trí trong phòng khá đơn giản, cách bình phong là giường tiểu thư được chạm trổ hoa, sơn màu nâu, góc chân giường còn có thêm một chiếc chăn. Giường của hai chị em giống nhau, chăn đắp cũng có chung màu sắc và hoa văn, có thể thấy tình cảm hai người khá tốt.

Cũng chẳng phát hiện điều gì khác nhau trong hai căn phòng cả.

Chợt cửa phòng phát ra tiếng động, Tiêu Hữu Phàm lập tức nhảy cửa sổ ra ngoài. Sau đó bỗng thấy nhị tiểu thư chạy vụt vào phòng, nằm trên chiếc giường khắc hoa, trên tay cầm một túi giấy hình tam giác, miệng lại oán trách: “Tỷ tỷ, tỷ thật tàn nhẫn mà……”

“Nhị tiểu thư!”

Thì ra người đứng ngoài cửa, đổ mồ hôi đầy đầu đang dùng tay áo che mắt lại, không dám nhìn khuê phòng con gái kia là con rể lớn của Tạ lão gia: Vi công tử.

Hắn ta sốt ruột sợ người bên trong xảy ra chuyện đến nỗi ướt hết cả quần áo.

Hắn ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó rồi! Đều do ta lắm miệng, lệnh tỷ nhất định không phải là người như thế đâu.”

=……=

【Mị đoán bao giấy đó là thuốc độc! 】

【Quan hệ trong cái nhà này thật phức tạp, đau đầu quá đi mất…】

【Bỏ qua mấy mối qua hệ phức tạp đó đi, hãy tập trung vào gã sai vặt kia kìa. Nếu muốn giết người trước đám đông thì hẳn là chuyện rất khó khăn, nếu vậy tại sao lại chọn Đình Mẫu Đơn làm nơi giết người? Do địa hình Đình Mẫu Đơn phù hợp cho việc giết người hay do Đình Mẫu Đơn có ý nghĩa đặc biệt gì đó? Dù sao trong manh mối mua được cũng có chữ “Mẫu Đơn”. Thật khiến người ta tò mò, hay chủ phát sóng xuống nước tìm thử coi, không chừng có manh mối gì đó!】

【Chủ phát sóng với đồng đội cá mặn của cô ấy mới vừa thảo luận về vấn đề này rồi】

【Ôi no no, trọng điểm phân tích của tôi không giống với của Đường Đường】

【Không lẽ chỉ có mình tôi mới muốn xem cốt truyện bên dưới hả? Tôi không muốn dùng não để phân tích chút nào, không phải đồng cỏ xanh có cảm xúc sao? 】

 

——oOo——

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad