Thịt Trước Yêu Sau

Chương 34



Một giọng nữ lành lạnh vang lên, cô đang nói với Ngụy Nam, giọng điệu thản nhiên không mấy để ý, chất giọng trong trẻo đặc biệt làm Thẩm Dục Phàm vừa nghe thấy đã nhận ra là ai.

“…… Cô ở đây?” Anh ấy thoáng kinh ngạc.

“Ừ.” Lúc này Thích Hân Nhiên mới mở toang cửa ra, trông thấy người đứng bên ngoài là Thẩm Dục Phàm thì mím môi: “Là anh à.”

Còn có một người cúi đầu dựa vào người anh ấy, cánh tay khoác lên vai, trông bộ dáng có vẻ khá say.

“Bữa tối bị ông cụ chuốc say, chưa kịp uống canh giải rượu đã đi rồi, cậu ấy vừa mới ngủ trên đường.” Thẩm Dục Phàm giải thích đơn giản, nhìn cô vẫn tựa vào cửa dường như không định cho anh ấy đi vào: “Mình cô có xử lý được không?”

Thích Hân Nhiên tỏ vẻ không vấn đề gì, cô kéo cánh tay bên kia của Ngụy Nam khoác lên vai mình, sau đó nửa đỡ nửa cõng mang anh vào trong nhà.

Người ngoài cửa không ở lâu, thức thời nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người rời đi.

Cô không rảnh ngó xem, hì hục đỡ ai kia tới sô pha ngồi xuống, mệt tới mức thở dốc.

Lần trước cô đỡ anh là bởi anh sốt đau đầu, ít ra người vẫn còn ý thức để biết dịch chân theo, lần này hoàn toàn dựa vào mình cô lôi đi, người anh nặng như bao cát vậy, lúc buông tay thả xuống mà cô suýt bị anh kéo theo.

“Này, anh còn tỉnh không.” Thích Hân Nhiên gọi hai tiếng mà không thấy anh phản ứng, lại cúi người vỗ vỗ mặt anh: “Hay là bất tỉnh mất rồi?”

Ngụy Nam vô thức nhíu mày, đẩy bàn tay đang quấy rầy mình ra, ậm ừ nói: “Đừng nghịch.”

…… Xem ra chưa đến nỗi bất tỉnh nhân sự mà chỉ say quá thôi, có lẽ một chốc một lát sẽ chẳng tỉnh táo lại được.

Haiz.

Nấu canh giải rượu cho anh nhỉ?

Thích Hân Nhiên gật đầu, trước vào phòng ngủ ôm một cái chăn mỏng ra đắp cho anh, sau nhanh chóng vào phòng bếp.

Cơ mà thứ này…… Nấu thế nào ta?

Mọi người trong gia đình cô rất ít khi uống rượu, lúc uống cũng chẳng say như vậy, đa phần chỉ cần ngủ một giấc hôm sau tỉnh lại là hết, chưa thấy ai uống đến mức phải dùng canh giải rượu.

Cô suy nghĩ, cuối cùng quyết định vào điện thoại tra.

Trên mạng liệt kê rất nhiều loại canh, chay mặn đều có, ngay cả sữa chua cũng có thể giải rượu…… Cô nhìn lọ sữa chua trống không trong thùng rác, nó là lọ cuối cùng trong tủ lạnh, cách đây 10 phút đã bị cô uống sạch.

Lười biếng thất bại.

Thích Hân Nhiên tiếp tục lướt xem.

Cuối cùng chọn cái đơn giản nhất lại có sẵn nguyên liệu là canh giá đỗ.

Đầu tiên phải rửa sạch giá đỗ, để ráo nước, đun nóng nồi rồi rót vào ít dầu, sau đó thả giá đỗ vào xào chín, lại đổ nước vào nồi đun thêm một lúc, rắc chút muối cho có gia vị.

“Ừm……” Cô nếm một miếng, chẳng biết miêu tả mùi vì ra sao, tóm lại không khó uống là được. Đoạn cô tắt bếp, mở vung nồi ra.

Chờ đến khi canh nguội bớt Thích Hân Nhiên mới tìm cái bát to đổ canh và giá đỗ ra, bưng bát tới phòng khách.

Người nào đó ngửa đầu dựa vào sô pha, lẳng lặng nhắm mắt, chăn đắp trên người không dịch lấy một cm, anh vẫn say ngủ, ngay cả khi cô đặt bát ngồi xuống bên cạnh cũng không hề hay biết.

Ngoan quá.

Thích Hân Nhiên mím môi cười, nghiêng người dựa vào ghế, chống cằm ngắm anh.

Làn da của anh rất đẹp, trắng nõn mịn màng, giây phút này nhuốm men say thì phơn phớt hồng như màu đào.

Mềm mại lại ngọt ngào khiến người khác chỉ muốn lao tới cắn một cái.

…… Khụ khụ.

Lông mi anh khá dài song không cong vút như con gái mà chỉ hơi cong nhẹ tự nhiên, lúc nhắm mắt sẽ tạo thành bóng râm nhỏ trên mặt.

Bình thường cô chỉ cảm thấy đôi mắt anh rất đẹp, sâu thẳm dịu dàng tựa như dòng nước chảy, nhất là khi lơ đãng chạm phải, trong lòng cô sẽ thoáng gợn sóng.

Chưa bao giờ quan sát mắt anh ở một cự lý gần như vậy.

Cô mím môi, kìm lòng không đậu vươn đầu ngón tay chạm vào.

Thật cẩn thận.

Thực ra gần như là không có xúc cảm, vì lông mi quá mảnh quá mềm nên chỉ có thể trông thấy nó bị đầu ngón tay cô chạm vào qua ánh sáng hắt tới.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Tuy rằng không biết có gì để nghịch nhưng lại chẳng thể dừng tay.

Có lẽ khi không ai đó thích vuốt ve nghịch tay cô cũng có cảm giác này chăng.

“Nào.” Ngụy Nam lại nhíu mày, quay mặt sang một bên né tránh tay cô: “Đừng nghịch nữa mà.”

Giọng anh thiên hướng dịu dàng, lúc này lại khàn khàn men say cộng thêm chút biếng nhác do buồn ngủ, rõ ràng đang bất mãn mà nghe ra lại như làm nũng khiến tai cô ngứa ngáy, chỉ thiếu điều lao tới cắn anh một cái.

…… Đệt!

Cô bị sao vậy nhỉ!

Người say đâu phải cô, vả lại cô còn ôm một bụng tức cả tối nay mà sao vừa gặp anh lại đột nhiên kích động thế này?

Thích Hân Nhiên nuốt nước bọt, vội dập tắt nỗi kích động khó tả trong lòng, đập mạnh một cái cho hả giận vào đùi anh.

“Ngụy Nam!” Đều tại tên này, đang yên đang lành uống say như thế làm gì, định quyến rũ ai không biết: “Anh dậy uống canh đi!”

“……” Cú đập mạnh nháy mắt đánh tan men say, Ngụy Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, ngơ ngác chốc lát mới quay sang nhìn người con gái bên cạnh: “Em…… Đây là đâu?”

Vấn đề này rất thiểu năng nhưng người đang thẹn quá hoá giận cũng không kịp load chỉ số thông minh, thế là cô cũng trả lời đầy thiểu năng: “Nhà anh chứ đâu.”

“Nhà anh? À, Thẩm Dục Phàm lái xe……” Ngụy Nam cố gắng nhớ lại chuyện trước khi say: “Sao em lại tới đây? Anh tưởng em bận học cơ mà?”

“Tan học em mới đến.” Thích Hân Nhiên thuận miệng nói dối, đề phòng anh lại tiếp tục hỏi, cô lập tức bưng canh giá đỗ lên: “Anh uống đi, canh giải rượu này.”

“Ừ.” Đúng lúc Ngụy Nam cũng đang khát, anh chẳng thèm nhìn mà uống một hơi cạn sạch, nhấm nuốt ita giá đỗ trong miệng: “Giá đỗ giải rượu được à? Đây là lần đầu tiên anh uống đó.”

“Em không biết.” Thích Hân Nhiên nhận lấy cái bát trong tay anh: “Đây cũng là lần đầu tiên em nấu.”

“……” Ngụy Nam trưng ngay biểu cảm “Ăn xong không bị tiêu chảy chứ” nhìn cô.

“Anh mau nôn ra đi, em còn hạ độc nữa cơ.” Thích Hân Nhiên tức giận đẩy anh: “Hiện tại anh chỉ còn 3 phút để sống……”

Cô còn chưa dứt lời đã bị ai đó ôm chặt, đè xuống sô pha.

“Thế thì anh sẽ ôm em 3 phút, sau đó chết trong lòng em.” Anh đùa: “Khiến em từ nay về sau phải nhớ kỹ anh.”

“Xùy xùy xùy.” Thích Hân Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười che miệng anh lại: “Gì mà chết hay không, anh đừng nói sảng.”

Ngụy Nam vùi mặt vào vai cô bật cười, đến khi cười đủ mới quay đầu hôn vành tai cô, dịu dàng nói: “Không chết được. Em còn chưa thích anh, sao anh đành lòng mà chết chứ.”

“……” Thích Hân Nhiên giật mình sửng sốt vài giây, không biết nói gì cho phải.

Hoá ra…… Anh luôn nghĩ vậy ư?

Cô chỉ nói bản thân còn chưa xác định mà anh lại sớm chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Nếu thế rốt cuộc người này đã mang tâm trạng gì khi yêu đương với cô đây?

Giống như cô đối với đàn anh trước đây, mỗi ngày đều lo được lo mất, sợ cô sẽ rời khỏi anh bất cứ lúc nào sao?

“Ngụy Nam.” Thích Hân Nhiên cắn môi, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn.

“Hửm.” Tiếng hít thở bên tai vang lên đều đều, giọng điệu nửa tỉnh nửa say: “Thêm chút nữa đi mà, còn chưa tới 3 phút đâu.”

Thích Hân Nhiên lại thoáng đau xót, rũ mắt, khe khẽ thở dài.

“Thật ra em……” Cô duỗi tay ôm lấy eo anh, đầu ngón tay chậm rãi túm chặt áo sơmi: “Không phải không thích thích.”

Tiếng hít thở chợt dừng lại tựa như bị ai đó bóp chặt cổ họng.

Trong đầu nháy mắt hiện lên muôn vàn suy nghĩ song lại chẳng bắt kịp được một câu.

Rất kỳ lạ.

Rõ ràng mỗi từ đều quen thuộc, ấy thế mà đặt cạnh nhau lại chẳng thể lý giải.

Chừng mười mấy giây sau, Ngụy Nam mới lấy lại được hơi thở, ngập ngừng mở miệng: “Không, không thích, là, là sao?”

Căng thẳng đến nói lắp.

Giống hệt một tên ngốc.

“Nghĩa là…… Hơi hơi thích.” Cô buông áo sơmi của anh ra, cánh tay siết càng chặt, ngước nhìn trần nhà rồi chậm rãi đáp: “Có điều tạm thời em chưa thể thích anh như anh thích em được.”

Chính bản thân từng nếm thử cảm giác cay đắng, nào đành lòng để anh phải chịu đựng một lần nữa?

Quá mệt mỏi.

Cô không nỡ thấy anh một mình đau khổ còn phải tươi cười lấy lòng cô mỗi ngày.

Do đó, cô muốn cho anh niềm tin để chờ đợi, cũng cho chính mình thời gian để suy ngẫm rõ ràng cảm xúc trong lòng.

“Ngụy Nam.” Cô gọi tên anh, hít một hơi thật sâu, khẽ khàng hỏi: “Anh có thể đợi em không?”

Ngụy Nam không nói gì, chỉ ôm cô thêm chặt.

“…… Chậc.” Thích Hân Nhiên phải can đảm lắm mới bày tỏ được tiếng lòng, vậy mà đợi mãi chẳng có ai đáp lại, cô không nhịn được đập một cái vào hông anh: “Anh nói gì đi chứ.”

“Có thể có thể! Hoàn toàn có thể!” Ngụy Nam dứt khoát hôn một cái thật vang dội vào môi cô: “Bao lâu anh đều chờ được, thật đấy, chỉ cần em ở bên anh.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Cần gì phải nói đến đau lòng như thế, khó khăn lắm cô mới dịu đi được một chút, haiz.

“Có phải em cảm thấy anh rất biết điều, đối xử với em siêu tốt đúng không?” Người nào đó đáng thương chưa được 3 giây đã bắt đầu mặt dày khoe mẽ.

“Đúng đúng đúng.”

“Hôn cái nữa để khen thưởng anh đi?”

“Không hôn!” Thích Hân Nhiên lập tức che miệng lại, chê bai đẩy anh ra: “Anh mau đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu hôi chết đi được.”

“Ừ.” Ngụy Nam lên tiếng, vừa định đứng dậy lại nghĩ tới gì đó, thế là nhanh chóng ngồi xuống sô pha: “Khoan đã.”

“Làm sao nữa.” Thích Hân Nhiên bóp mũi trừng anh.

“Em…… Khụ, hôm nay em có qua đêm ở đây không?”

“Em không ở đây qua đêm.” Cô cố tình dừng lại, trông thấy vẻ mất mát toát ra từ ánh mắt anh mới nói tiếp: “Liệu anh có thể lái xe đưa em về không?”

“Anh không thể lái xe……” Ngụy Nam sửng sốt, rốt cuộc hiểu ra: “Cho nên em ngủ lại phỏng?”

Thích Hân Nhiên lười trả lời, trực tiếp nhấc chân đá anh xuống sô pha: “Mau đi tắm đi!”

“Tuân lệnh!” Người nào đó phi vào phòng ngủ lấy quần áo với vận tốc ánh sáng, trước khi tiến vào phòng tắm còn bám cửa hỏi cô: “Em tắm chưa?”

“Chưa.”

“Thế có muốn tắm cùng nhau không?” Người nào đó chớp chớp mắt: “Tiết kiệm nước.”

“……” Cô trở tay ném gối ôm về phía anh, lạnh mặt dọa: “Anh còn nhiều lời nữa thì em về thật đấy.”

“Được rồi! Anh tắm ngay đây!”

Trong lúc ai kia đi tắm, Thích Hân Nhiên vào bếp rửa sạch đồ nấu, sau đó quay lại thư phòng gửi folder bản thu đã ghi tối nay cho Kế Hoạch.

Đúng vậy, đó chính là Kế Hoạch hãm lòn lươn lẹo khiến cô tức anh ách lúc trước.

Chiều nay khi đang nói chuyện cô đã thật sự nghĩ tới việc bỏ thu âm, không phải do kịch bản quá nát mà là do không chịu nổi cách hành xử hãm cành cạch của Kế Hoạch này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.