Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá

Chương 24



Giờ này đã là cuối mùa thu, đầu mùa đông rồi, cái thành phố nhiệt đới Á châu này lại không cảm thấy hàn lãnh gì cả, chỉ là khí trời âm trầm đi khá nhiều.

Buổi trưa, Tiết Minh Dương đi vào Chí Tôn Danh Lưu Square.

Khách hàng bên trong không nhiều lắm, phần lớn là các phu nhân, có người đang thử đồ, có người đang xem đồ trang điểm, cũng có vài người ngồi ở đại sảnh nhàn nhã uống trà. Khu cửa hàng được cách điệu giống như là một tòa thành quý tộc Âu Châu, cổ kính, tràn ngập khí tức cao quý, hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài. Vừa đi vào cửa, mỗi người đều bị bầu không khí này ảnh hưởng, trở nên rụt rè hơn. Những người không quyền không thế sẽ bị bầu không khí làm chấn động, đơn giản không dám bước vào khu cửa hàng.

Tiết Minh Dương không quấy nhiễu những nhân viên bán hàng đang nói chuyện với khách, mà đi thẳng vào trong.

Nhạc nền là tiếng đàn violin mềm nhẹ, y nghe không hiểu đây là tác phẩm của ai. Những đĩa nhạc này đều do Chân Mạch chọn cả, có rất nhiều bài y cũng không biết, mà y cũng chẳng quan tâm đến âm nhạc làm gì.

Không lâu sau, y liền thấy Chân Mạch.

Đó là chuyên khu Yves Saint Laurent, một vị nữ sĩ bề ngoài đoan trang, văn nhã đang thử một bộ đầm màu xanh lam. Dường như Chân Mạch đang tham mưu cho cô. Tiết Minh Dương biết cô ta, năm ngoái, trong bảng tài phú Trung Quốc, trong 100 phú hào Trung Quốc, cô ta đứng hạng 18.  Trong thành phố này có tất cả 7 người nằm trong bảng này, tên của cô đứng cao nhất trong thành. Bất quá, cô nàng này rất khiêm tốn, hầu như không muốn làm nhân vật của giới truyền thông.

Lúc này, ngôn ngữ Chân Mạch rất nhẹ nhàng, nhãn thần rất chuyên chú, thần tình rất thành khẩn, bên môi luôn mang theo một nụ cười động nhân, phi thường mê hoặc. Hắn đang nói chuyện, vị nữ phú hào kia vừa nghe vừa gật đầu, cười cực kỳ hài lòng. Một lát sau, cô gật đầu với nữ nhân viên bán hàng bên cạnh, dường như quyết định mua bộ váy này.

Tiết Minh Dương ngờ ngợ thấy giá của chiếc váy ấy, gần 300.000.

Vị nữ phú hào kia đi vào phòng thử đồ, đổi lại bộ áo đang mặc. Chân Mạch tự nhiên không thể bỏ khách hàng mà đi chỗ khác, thế nên hắn liền đứng ở đó, giương mắt nhìn xung quanh, quan sát tình huống khắp nơi.

Tiết Minh Dương nở nụ cười, đứng ở nơi đó, chờ hắn nhìn thấy mình.

Quả nhiên, Chân Mạch nhanh chóng nhìn thấy y, dáng cười trên mặt chưa từng biến, trong mắt lóe lên tinh lượng quang mang.

Tiết Minh Dương vừa định đi qua, vị phú hào kia đã thay xong trang phục, bước ra. Nhân viên bán hàng vội vã cầm lấy bộ váy cùng chiếc thẻ vàng trên tay cô, rồi một người xếp lại bộ váy, một người tính tiền.

Chân Mạch cười nói với cô: “Văn tỷ, chị còn muốn nhìn hàng nào nữa không?”

Vị nữ sĩ mới hơn 30 tuổi kia tao nhã cười nói: “Còn phải tìm ví da cùng giầy nữa.”

Chân Mạch lập tức nói: “Vậy để tôi đưa chị đi.” Thanh âm hắn thủy chung trầm thấp ôn nhu, nghe vào tai đặc biệt dễ chịu.

Vị nữ sĩ kia hiển nhiên rất hưởng thụ, cười cười gật đầu.

Tiết Minh Dương liền ẩn vào một bên, miễn đi việc phải đứng ra xã giao với cô. Y nhìn Chân Mạch dẫn cô đến khu hàng khác, mỉm cười thay cô tìm một chiếc ví da phù hợp rồi lại dẫn đi tìm đôi giầy phối chung, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của Chân Mạch đều đẹp như tranh, khiến y xem mãi không thể dừng.

Rốt cục, vị nữ sĩ kia thoả mãn kết thúc việc mua hàng, cười với Chân Mạch: “Tiểu Chân, các cậu mở khu thương mại này thật là tiện cho tôi. Trước đây, tôi phải bay đến Âu Châu chọn đồ, thật sự là phiền phức. Hiện tại thì tốt rồi, cửa hàng các cậu ngay trong thành phố, hơn nữa cũng giống như Âu Châu, muốn mua cái gì đều rất tiện.”

“Văn tỷ, cửa hàng chúng tôi mới khai trương, có chị ủng hộ như thế, khiến tôi thật cảm kích. Văn tỷ sau này muốn mua món gì, nếu như ở đây không có, chị cứ nói một tiếng, chúng tôi xin giúp chị qua Âu Châu đặt hàng.” Chân Mạch nhận các túi hàng từ nhân viên bán hàng, đưa cô ra tận xe.

“Đừng có khách khí như vậy. Chỗ các cậu hàng thật giá thật, rất tốt, tôi nhất định thường thường quang cố.” Nữ sĩ ôn hòa cười, cùng hắn đi đến bãi giữ xe.

Tiết Minh Dương mơ hồ mà nhìn Chân Mạch khách khí đưa cô ra tận xe, lại để túi xách cẩn thận tỉ mỉ để vào xe. Vị nữ sĩ kia cũng không vội chạy ngay, cô còn mở cửa sổ, cười cười nói nói với hắn mấy câu. Hắn mỉm cười gật đầu. Vị nữ sĩ kia lúc này mới thoả mãn lái xe rời đi.

Chân Mạch nhìn theo chiếc xe chạy khuất rồi mới xoay người đi trở về.

Thấy Tiết Minh Dương đứng ở cửa, hắn mỉm cười, hỏi y: “Đã ăn chưa?”

Tiết Minh Dương lắc đầu: “Em thì sao?”

“Em cũng chưa.” Chân Mạch cười nói. “Nào, em mời anh.”

“Tốt thôi.” Tiết Minh Dương hăng hái bừng bừng. “Ăn cái gì?”

“Cứ theo em là được.” Chân Mạch liền mang y đi ra cửa.

—————————-

Đi khoảng chừng 10 phút, bọn họ tới một tiệm ăn “Mì thịt bò Thanh Khê”. Tiệm ăn cửa mở rộng, phong cách như một tiệm thức ăn nhanh, có vẻ rất sạch sẽ.

Chân Mạch cùng y đứng ở bên bàn thu ngân, ngẩng đầu nhìn thực đơn, hỏi y: “Anh ăn gì?”

Tiết Minh Dương chưa từng ăn ở đây bao giờ, tùy tiện nói: “Thế nào cũng được, em chọn đi.”

Chân Mạch liền gọi hai tô mì thịt bò bỏ thêm phổi, thêm dưa cải, tất cả tổng cộng chưa được 20 đồng. Hắn lấy tiền trong túi ra thanh toán, sau đó cầm phiếu đến bên cửa sổ.

Tiết Minh Dương nhìn động tác hắn cực thành thạo mà lấy khay, lấy mì, đến gần nhân viên phục vụ lấy đũa, muỗng, khăn tay. Một lát sau, hắn đã bưng hai tô mì cùng dưa cải ra, để vào khay.

Hai người liền tự mình bưng khay, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Tiết Minh Dương cảm thấy rất mới mẻ, theo hắn lấy đồ gia vị trên bàn bỏ vào tô, hỏi: “Em thường tới đây?”

“Ừ.” Chân Mạch gật đầu. “Đầu tuần mới phát hiện ra chỗ này, mùi vị rất ngon.”

Tiết Minh Dương thích nhất loại khí độ bất ôn bất hỏa này của hắn, nó làm cho người ta cảm giác như mộc xuân phong. Y biết rất rõ, khách đến Chí Tôn Nghiễm Tràng mua sắm, hiện tại không hề ít người vì hắn mà tới. Tuy rằng ở đây xác thực là cửa hàng danh tiếng nhất thành phố, các phương diện đều rất tốt thế nhưng vẫn không phải độc nhất vô nhị, vẫn còn một vài cửa hàng độc quyền cạnh tranh với họ. Thế nhưng, khách hàng đặc biệt thích tới mua hàng ở đây cho Chân Mạch, dù sao đều là dùng tiền, nếu như có thể dùng tiền mua được thứ hợp ý gì đó, còn có thể thấy khuôn mặt tươi cười của người mình yêu thích, tất nhiên là nhất cử lưỡng tiện, cớ sao không làm?

Không lâu sau khi khai trương, Tiết Minh Dương đã hiểu cảm giác lấy đá đập chân mình là như thế nào. Hiện tại, có không ít người theo đuổi Chân Mạch, nữ phú hào chiếm đa số, đương nhiên cũng không ít nam nhân, tài sản họ đều là ở trong top 50 danh sách 100 phú hào hàng đầu. Mỗi lần nghe được tin tức như thế, y cảm thấy bức rứt vô cùng.

Bất quá, thái độ Chân Mạch đối với y vẫn không thay đổi, hẳn là vẫn thích cùng một chỗ với y.

Hiện tại, hàng đêm y đều ở chỗ Chân Mạch, y cảm thấy căn phòng cho thuê nho nhỏ kia so với biệt thự của chính mình còn ấm áp hơn nhiều. Lúc ôm lấy Chân Mạch, kích tình trong lòng y chẳng bao giờ mất đi, trái lại càng lúc càng cháy rực. Y thích hôn lên đôi môi mềm mại của Chân Mạch, thích vỗ về da thịt trong suốt của hắn, thích ôm lấy thân thể trẻ trung ấy, thích cùng hắn dây dưa không ngớt, nghe hắn cúi đầu rên rỉ, nghe hắn cười mắng.

Y dùng đũa gắp mì, miên man suy nghĩ. Chân Mạch kinh ngạc nhìn y một cái, ôn hòa hỏi: “Làm sao vậy? Không thích ăn mì à?”

Lúc này, Tiết Minh Dương mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng lùa một đũa, cười nói: “Không, anh không kiêng ăn. Iiii? Mì này không sai nha, ăn rất ngon.”

Lúc này Chân Mạch mới nở nụ cười, cũng bắt đầu ăn.

Tiết Minh Dương ăn một hồi, thuận miệng hỏi: “Cô ta … Văn tỷ hôm nay mua không ít đồ nhỉ.”

“Đúng vậy.” Chân Mạch nhàn nói. “Mua hơn cả triệu. Tháng sau ở Hương Cảng có một diễn đàn kinh tế Á Châu, chị ấy muốn đi tham gia.”

“À.” Tiết Minh Dương cũng biết việc này. Diễn đàn này hàng năm mở một lần, không chỉ tinh anh nổi danh thương giới muốn đi, người lãnh đạo các quốc gia Á Châu cũng sẽ đi tham gia. Trách không được, Văn tỷ mua nhiều như thế, trong một diễn đàn thế này, trang sức bề ngoài nhất định phải hoàn mỹ.

Y nhìn Chân Mạch. Người này mặc âu phục hàng hiệu, ngồi ở cái tiệm nhỏ ăn mì thịt bò, nhưng không hề làm người ta cảm thấy đột ngột. Động tác hắn ăn mì thập phần ưu nhã, cảm giác rất an tĩnh.

Nhìn hắn, Tiết Minh Dương đột nhiên hỏi: “Lúc ở bãi giữ xe hồi nãy, Văn tỷ hẹn em đi đâu à?”

Chân Mạch ngẩng đầu lên, nhìn y một chút, khóe môi cong cong, một lát mới nói: “Phải, chị ấy hẹn em đi ăn.”

Tiết Minh Dương nhìn con mắt sáng như sao ấy, bỗng nhiên có chút hỗn loạn, nhưng vẫn cố vùng vẫy: “Em đáp ứng rồi sao?”

Chân Mạch cười gật đầu: “Đúng vậy, em nói ‘được’, bất quá em trả tiền.”

Lúc này Tiết Minh Dương mới yên tâm: “Ừ, đây là xã giao bình thường mà, em đem hóa đơn về, công ty sẽ chi trả.”

Chân Mạch ôn hòa đáp: “Anh biết như vậy không tốt mà, nếu làm thế trong lòng khách sẽ thấy khó chịu đó. Em mời khách chính là em mời khách, em sẽ trả.”

Tiết Minh Dương suy nghĩ một chút: “Như vậy, mỗi tháng sẽ cho em một khoản tiền trợ cấp, tăng vào tiền lương.”

Nếu như người bình thường, nghe thế, chỉ sợ trong lòng không hài lòng. Rõ ràng là tình nhân, y lại giở ra tư thế lão bản như thế. Chân Mạch cũng không cần y nuôi, tất cả phí dụng đều là dùng tiền hắn kiếm ra cả. Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ rất tức giận. Thế nhưng, Chân Mạch chỉ có chút giật mình, rồi lập tức gật đầu.

Tiết Minh Dương nhất thời cao hứng, từng ngụm từng ngụm ăn sạch tô mì, chén nói: “Một hồi nữa anh dẫn em đi đến chỗ này, em bàn giao công tác một chút. Đường có chút xa, có thể phải đi đến ngày mốt mới về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.