Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Tảo Tình đi muộn, về lại sớm.
Đi du lịch không phải là một việc dễ dàng đối với cô, mới chạy có hai nơi tham quan đã nói mệt muốn về khách sạn nghỉ ngơi, cô trước kia cũng là cái dạng tản mạn này, nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng.
Thời điểm tách ra Kỳ Hòa còn trêu chọc cô, là trở về tìm người nào đó yêu đương.
Lúc cô trở về trời đã tối mịt.
Đã tối muộn, Kỳ Hòa vẫn còn chưa trở về.
Trước lúc sắp ngủ đến nơi thì cơm hộp tới, cơm khách sạn quá khó ăn, tới nơi đây rồi, đối với cô mà nói, chính là tới nơi ăn cơm hộp.
Tảo Tình chạy xuống lâu.
Cơm hộp được anh trai nhỏ đặt ở trên quầy lễ tân.
Cô báo số phòng, lấy đồ xong đang muốn đi lên.
Nhân viên lễ tân gọi cô lại, là một cô gái nhỏ có nụ cười ngọt ngào, lấy ra một chiếc túi khác và thiện ý nhắc nhở cô, “Cái này là của phòng 704, gọi vài cuộc điện thoại, đều không có người nhận, tôi nhớ rõ các người là cùng nhau đến đúng không?”
“704?”
Ngày hôm qua cô thật sự không để ý phòng704 là ai.
Lý Bình Xuyên, hay là Triệu Nguyên Trình.
Nếu là Lý Bình Xuyên, cô còn có thể thuận tiện đưa qua, nếu là Triệu Nguyên Trình, cô mới mặc kệ.
Nhân viên lễ tân vô cùng nhiệt tình, “Nhìn cái này hình như là thuốc giải rượu, cho nên…”
Rất sốt ruột.
Tảo Tình có ảo giác bị đạo đức bắt cóc, này thật là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng cô lại có cố tình lảng tránh ý tứ đó, cô không muốn khiến Lý Bình Xuyên cảm thấy chính mình là cố ý tìm cơ hội để tiếp cận anh.
Suy cho cùng cái này là thuốc, chỉ có thể là anh ta mua.
Triệu Nguyên Trình cô quá hiểu.
Say chết cũng sẽ không uống cái gì thuốc giải rượu.
Do dự hết lần này đến lần khác, cô cảm động trước đôi mắt to tròn ngấn nước của cô gái ở quầy lễ tân, “… Vậy cô, đưa tôi đi.”
Một bên là cô mua đồ ăn khuya, mùi hương mê người.
Một bên là thuốc, đầy vị đắng.
Xách theo lên lầu, đứng ở phòng 704, Tảo Tình ấn ấn chuông cửa, lại không ai tới mở cửa, cô lại ấn, bên trong vẫn như thế yên lặng.
Sự yên lặng này khiến cô nôn nóng phiền muộn.
Lần thứ ba muốn đi ấn, mới giơ tay, cửa từ bên trong bị kéo ra, dưới hoàn cảnh ngược sáng, đường nét gò má Lý Bình Xuyên không quá rõ ràng, mấy lần trước anh đều là đẹp trai tươi mới, lần này cuối cùng cũng làm cho Tảo Tình nhìn thấy bộ dáng héo úa một lần của anh.
Dường như là không nghĩ tới sẽ là cô đưa thuốc tới.
Lý Bình Xuyên trầm mặc, lại không có hoảng loạn như vậy, thái độ khí định thần nhàn, làm Tảo Tình cảm thấy mình là người hẹp hòi cứ thích so sánh, là bản thân cô.
“Anh uống rượu?”
Cô chính là tới đưa thuốc.
Vẫn là hỏi câu vô nghĩa.
“Một chút.” Lý Bình Xuyên cũng không thần sắc lãnh đạm như lúc tỉnh táo, anh che mắt liếc nhìn đồ trong tay cô.
Anh không hỏi.
Tảo Tình chính mình giải thích, “Tôi đi lấy đồ ăn, nhân viên lễ tân nói trong phòng anh không có người trả lời điện thoại, nhân tiện nhờ tôi mang lên.”
“Cảm ơn.” Lý Bình Xuyên duỗi tay nhận lấy.
Tảo Tình không đưa qua.
Khi cô không trang điểm lông mi cũng rất dài, giống cây quạt nhỏ, ở nơi có bóng nặng, có thể nhìn thấy một chút bóng mi nhấp nháy, cả khuôn mặt hiện lên ánh sáng rực rỡ, tóc mịn, trên mặt có lớp hồng đào.
Cô cứ đứng như vậy, không e dè mà nhìn chằm chằm Lý Bình Xuyên.
Bởi vì mùi thơm tự nhiên trên áo sơ mi của anh ấy hòa lẫn với mùi rượu, rất làm người ta say mê, còn có cổ áo không được thắt chặt, yết hầu lòi ra, tay giơ lên, khớp xương cân đối.
Mỗi một điều, đều chọc vào nơi cô cảm thấy chí mạng.
Rất lâu, Lý Bình Xuyên mới bỏ tay xuống, tiếng nói sàn sạt, giống như hàm chứa hàng vạn đá vụn, “Thuốc, đưa tôi.”
Một nửa cơ thể của anh được giấu bên trong cánh cửa.
Bộ dáng rất phòng bị.
Chính sự đề phòng này đã khiến cho Tảo Tình tham vọng thắng thua, “Anh ăn cơm chưa?”
Lý Bình Xuyên không biết cô có ý gì, “Có việc?”
“Không có việc gì, chính là mua phần hai người ăn, không ăn hết thì lãng phí.”
Lúc nói lời này, cô dùng móng tay, cọ vào túi giấy, ma sát có chút nôn nóng, cô chưa từng bị người nào từ chối qua, lần này, lại là thật sự không tự tin.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác.” Cô ngập ngừng một lúc, trong lòng bồn chồn, “Suy cho cùng chúng ta cũng coi như quen biết, anh vẫn là người trong công ty anh trai tôi, tôi thay anh ấy quan tâm quan tâm… Không tính kỳ lạ?”
Cô giải thích như vậy, rất có chút giống lạy ông tôi ở bụi này.
Sợ nói như vậy không đủ để khiến người ta tin, cô lại bổ sung, “Hơn nữa anh đã có bạn gái, đúng không.”
Vẻ mặt của Lý Bình Xuyên chỉ hơi thay đổi, đôi mắt luôn mờ mịt, tối đen như mực, “Cho nên?”
Cô nói nhiều như vậy, anh lại cái gì cũng nghe không hiểu.
“Cho nên, tôi muốn chia cho ăn một phần.”
Nói không có ý đồ khác, bản thân Tảo Tình cũng không tin, cô chính là háo sắc, muốn nhìn nhiều hơn, có thể giải quyết cơn thèm khát, loại chuyện cạy góc tường này cô làm không nổi, nhưng nếu có thể phát triển trở thành bạn bè cũng khá tốt, dù sao có Triệu Nguyên Trình ở đây, cô vẫn là muốn cùng Lý Bình Xuyên gặp mặt.
Cũng không thể vẫn luôn không nóng không lạnh như vậy.
Cũng may Lý Bình Xuyên cũng không có nghĩ cô thật thà như vậy.
Mở cửa phòng, mùi căn phòng của anh bị gió thu thổi ra càng thêm nồng nặc, tóc mái trên trán Tảo Tình bị thổi đến phát ngứa, mí mắt nhếch lên khiến cô có chút choáng váng.
Cách bài trí của khách sạn cũng tương tự.
Nhưng nơi của Lý Bình Xuyên hẳn là sạch sẽ nhất, trong góc có một cái vali màu đen, trên bàn có một ly nước, cùng một ít tài liệu, liền cái gì cũng không có.
Không giống như phòng của cô và Kỳ Hòa, trên bàn có đủ thứ hộp đựng mỹ phẩm linh tinh, cái gì cũng có.
Bỏ hộp thuốc xuống.
Cô không có vào trong, mà quy củ đứng ở huyền quan, lấy cơm hộp trong túi giấy ra, thanh đạm đều đưa cho Lý Bình Xuyên, giống như chia của, “Tôi quên cảm ơn anh, này tuy không phải thứ tốt gì, nhưng coi như tạ lễ.”
Lý Bình Xuyên ở sau lưng khóa cửa lại: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh ngày hôm qua anh tôi hỏi chuyện đi học, anh không có nói bậy.”
Nếu để Triệu Nguyên Trình biết đối tượng cô yêu sớm ở cấp 3 chính là Lý Bình Xuyên, nhất định sẽ hung hăng cười nhạo cô, sau đó chế giễu vô lối trước mặt cô.
Cô không muốn chuyện phát sinh như vậy.
Cô nghe đi nghe lại quả thật rất vui vẻ, vùi đầu vào chiếc túi đựng cơm hộp mà không để ý đến đôi mắt dần dần u ám của Lý Bình Xuyên đang đứng sau lưng cô, trước mặt hắn là cái cổ mềm mại trong chiếc áo len sang trọng, có vài sợi tóc xõa xuống vô tận nơi đường viền cổ áo, xuống chút nữa, là càng khiến cho bộ vị của người khác máu huyết phun trào.
Phần nào khơi dậy ham muốn hủy diệt người khác.
Lý Bình Xuyên tiến lại gần một bước, cũng không không nghe thấy cô đang nói cái gì, đầu có chút nặng trĩu rũ xuống, có chút kề sát vai của Tảo Tình.
Tảo Tình lấy phần ăn không ăn được ra, hứng thú bừng bừng mà quay đầu lại, lại ngoài ý muốn cọ qua chóp mũi Lý Bình Xuyên, cô không để ý anh đang gần như vậy, hoảng sợ lùi lại một bước, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trưởng thành, cũng thành thục, không ngây ngô.
Đôi mắt nặng trĩu, dán chặt vào cô.
Cô có chút mất tự nhiên, tay đặt trên ngăn tủ ở huyền quan, “Đồ… đã lấy ra cho anh rồi.”
Bọn họ hoàn toàn không ở trên cùng một kênh..
Lý Bình Xuyên hỏi chính là, “Cô sợ tôi nói ra như vậy sao?”
Tảo Tình bỗng nhiên không dám đáp “Đúng vậy”, giống như cô hiện tại dám thừa nhận, giây tiếp theo sẽ nguy hiểm tính mạng.
Nhưng cô không nói, Lý Bình Xuyên cũng không chịu thua, “Sao không tiếp tục nói?”
“…Tôi,”
Cô bị che lắp, khó có thể miêu tả.
Lý Bình Xuyên lại cười, “Có phải muốn tôi từ chức mới được phải không?”