Thình Thịch

Chương 10: Cái lẩu



Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Sau khi trở lại nơi làm việc, Lý Bình Xuyên liên tục hắt xì mấy cái.

Sức khỏe anh rất yếu, sau khi đến công ty vẫn luôn yếu như vậy, yếu đến mức bị cảm mạo, yết hầu sưng đau, đều là những bệnh vặt thường ngày.

Hai người đồng nghiệp liếc anh một cái, cũng không dò hỏi.

Ngược lại không biết nặng nhẹ mà thảo luận Tảo Tình bên cạnh Triệu Nguyên Trình, một người mở miệng chính là, “Cô gái nhỏ kia nhìn tuổi không lớn, nên không phải là… mà Triệu tổng bao dưỡng… Cái kia đó?”

Cái kia là cái gì.

Bọn họ là người trưởng thành, không cần nói quá rõ ràng cũng hiểu.

Đồng nghiệp đang mở máy tính nghe vậy nhìn về phía anh ta, vẫn duy trì lý trí, “Không phải đâu, Triệu tổng không phải nói là em gái sao?”

“Em gái có như vậy sao?”

“Loại nào, còn không phải chỉ là ăn mặc mát mẻ một chút thôi sao?”

“Chậc chậc chậc, dù sao thấy thế nào đều không giống như là em gái Triệu tổng, nói không chừng chính là nữ sinh viên mà Triệu tổng bao nuôi.”

Triệu Nguyên Trình tuy không phải người cứng ngắc, cũng khéo đưa đẩy, cũng dí dỏm, nhưng nhìn thế nào khẩu vị cũng đều không phải là cái loại như Tảo Tình.

Một ngày hai lần.

Nghe được có người thảo luận quan hệ giữa Tảo Tình và Triệu Nguyên Trình.

Lý Bình Xuyên không có mở miệng giải thích thay cho bọn họ, không cần thiết, Tảo Tình người kia cũng chưa bao giờ yêu cầu làm sáng tỏ cái gì.

Cô thích nhất chính là trở thành trung tâm của tâm bão, cảm giác hư vinh trong chúng tinh phủng nguyệt*.

*Chúng tinh phủng nguyệt: nhiều ngôi sao bao bọc quanh ánh trăng

Người phụ nữ này, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi.

Tan tầm đến sớm.

Lý Bình Xuyên có tiếng là nhạt nhẽo và tầm thường, anh không thích tham gia các buổi liên hoan với đồng nghiệp, tan làm liền rời đi, hôm nay là ngày 28, vẫn cứ muốn trốn khỏi buổi liên hoan, anh hoàn thành xong hết công việc của mình liền dự định rời đi.

Bị các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn chằm chằm với đôi mắt sắc bén, “Lý Bình Xuyên, không cùng đi ăn chung nữa hả?”

Lý Bình Xuyên thong dong đạm nhiên, “Không được rồi.”

“Buổi trưa chúng ta đã đi ăn chung rồi mà.”

“Chính là.”

Bọn họ anh một tiếng tôi một tiếng, cũng không đả động được Lý Bình Xuyên chút nào, anh vẫn trầm tĩnh cười cười, lại muốn từ chối, Triệu Nguyên Trình trùng hợp đi ngang qua cửa phòng bọn họ, nghe được bọn họ nói, “Lý Bình Xuyên không đi liên hoan?”

Bóng dáng ngoài cửa kính mơ mơ hồ hồ, một mảnh đen kịt.

Ba người cùng nhau đi ra ngoài, Lý Bình Xuyên đi cuối cùng, trong lòng biết rõ ràng lần này có Triệu Nguyên Trình, muốn từ chối chỉ sợ không dễ dàng như vậy, lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng, Triệu Nguyên Trình đã lớn tiếng doạ người, “Buổi trưa còn nhìn thấy cậu cùng lão Từ, Y Minh ăn cơm chung, sao, không cho tôi mặt mũi?”

Lý Bình Xuyên: “Không có ý này.”

“Vậy được, ba người các cậu ngồi xe tôi.” Triệu Nguyên Trình từ trước đến nay ngang ngược bá đạo, thích làm theo ý mình, hai người kia đã làm trợ lý khá lâu cho anh ta nên đều đã quen.

Trong đó chàng trai Y Minh kia tiếc nuối mà vỗ vai Lý Bình Xuyên, “Tránh được mùng một không trốn được mười lăm đâu.”

Liên hoan không phải dành cho tất cả mọi người trong công ty, thực tập sinh và những nhân viên đang trong thời gian thử việc không thể tham gia, xóa xóa giảm giảm, cuối cùng chỉ dư lại vài vị đồng quản lý.

Lão Từ và Y Minh đi đằng trước, chỗ ngồi tự nhiên cũng bị bọn họ chọn trước.

Đều không muốn ngồi bên cạnh ông chủ.

Lý Bình Xuyên chỉ có thể ngồi ở ghế phụ, khi lên xe Triệu Nguyên Trình ý vị thâm trường liếc mắt nhìn anh, lại từ kính chiếu hậu nhìn lão Từ, Y Minh, hết thảy hết thảy đều hiểu rõ.

“Xuất phát thôi, thắt chặt an toàn.”

Trên đường đi không thể quá yên lặng, phần lớn đều là lão Từ khéo đưa đẩy tìm kiếm đề tài, cứ trò chuyện trò chuyện sau đó lại đem đề tài chuyển lên trên người Lý Bình Xuyên, “Bình Xuyên vẫn còn độc thân à?”

Y Minh đẩy đẩy lão Từ, “Sao có thể chứ, không bao giờ tham gia liên hoan, vừa tan tầm liền vội vàng về nhà, chỉ sợ là ở nhà có bạn gái chờ.”

Nói đến đề tài nhạy cảm.

Triệu Nguyên Trình cũng theo đó liếc nhìn anh một cái.

Lý Bình Xuyên không thích thảo luận về những đề tài riêng tư với một nhóm người xa lạ trong một không gian chật hẹp và khuất tất như vậy.

Bản thân anh chính là người nhạt nhẽo và đạm mạc như thế, “Không có đâu.”

Bạn gái.

Anh trước kia có.

“Sao có thể?!” Y Minh kinh ngạc, “Cậu đừng nghĩ gạt chúng tôi nha, cậu có phải ở trong nhà cất giấu một người, ở bên ngoài còn muốn nuôi một người?”

Lão Từ mắng anh ta, “Cậu thôi đi, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao?”

“Ha ha, tôi làm sao! Oan uổng quá!”

Bởi vì bọn họ, trong xe mới náo nhiệt lên.

Lý Bình Xuyên tuy không thích âm thanh ríu rít nà, nhưng cũng tốt hơn là không khí xấu hổ đông cứng.

Sẽ cảm nhận được sự không tự nhiên của anh.

Triệu Nguyên Trình phản ứng chậm chạp một chút, không nhịn được hỏi: “Nghe giáo sư nói trung học cậu học ở Dương Châu?”

Nhớ trước khi Lý Bình Xuyên nhận chức, giáo sư đề cử cậu ta đã từng nhắc qua thời gian học trung học của cậu ta, học sinh giỏi có tiếng, chưa phạm sai lầm gì lớn, thành tích thi đại học tốt đến mức làm người ta đỏ mắt, nếu không có yêu sớm, thì thật là một học sinh giỏi hoàn mỹ.

Trong xe nhất thời ảm đạm thỉnh thoảng có ánh đèn đường vô tình xẹt qua, từ gò má Lý Bình Xuyên nhanh chóng rời đi, biểu tình trên mặt anh mơ hồ, hai tay giấu ở dưới tay áo co quắp lại.

Cực kỳ mất tự nhiên mà đáp lại: “Đúng vậy.”

“Thành tích thi đại học tốt như vậy, tại sao ở chỗ này học đại học?”

Nghe thấy thế.

Hai người ở ghế sau nhanh chóng dựng lỗ tai lên.

Lý Bình Xuyên lại làm như không muốn nói nhiều, “Trong nhà xảy ra chuyện, nên học gần đây.”

Nhắc tới chuyện xảy ra.

Triệu Nguyên Trình rất biết điều mà không hề dò hỏi, anh ta đối với Lý Bình Xuyên không có ký ức gì, có lẽ là bởi vì cậu ta vẫn luôn trầm mặc ít nói, ôn nhu đạm nhiên, ở trước mặt người khéo đưa đẩy như lão Từ, Y Minh, người biết cách lấy lòng người khác, quả thật không có cảm giác tồn tại gì.

Chỗ liên hoan được quyết định là một tiệm lẩu, đông người náo nhiệt, phòng bao nhỏ, người quen hay không quen điều quây quần bên hai nồi lẩu và đồ ăn, không bao lâu liền thành một mảnh, chuyện gì vui đều nói ra hết.

Ghế lô không tính quá rộng, thời gian qua lâu không khí sẽ không lưu thông.

Trong không khí tràn ngập mùi vị cay nồng.

Khi gần đến đáy nồi không biết là ai đã gọi cửu cung cách, đáy nồi tràn ngập ớt cay, Lý Bình Xuyên khó có thể ăn được, dưới tình huống như vậy lại không thể không ăn hai miếng, nhúng vào một cái đĩa sạch cho bớt dầu mới có thể ăn vào bụng.

Cổ họng đau đớn lại ập tới.

Da bên ngoài cổ họng của anh đều sưng hết lên, liên tục uống vài chén nước mới có thể giảm bớt, phần quẫn bách này, không có người nào phát hiện.

*

9 giờ tối.

Ngày mai có lớp sớm, không thể lại trốn, Tảo Tình chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, tắm rửa xong nhào lên giường, hương thơm mềm mại của ngưng châu xông thẳng vào mặt, yên lặng một lúc, cô đột nhiên túm lấy một con thỏ búp bê trên đầu giường ném vào tường.

“Bạn trai cũ đáng chết! Đi chết đi! A ——”

Con thỏ đáng thương bị ném xuống đất.

Phát tiết xong.

Tảo Tình lấy điện thoại ra tùy tiện xem, xem một hồi thấy chán liền ngáp một cái, cuối cùng mở vòng bạn bè ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trạng thái của Triệu Nguyên Trình.

Caption để: [ liên hoan ]

Tảo Tình vừa kéo khóe miệng, vừa không nhịn được phun trào, “Ông già.”

Chỉ có ông già mới có thể viết loại caption này.

Nhìn ảnh chụp không có dự định click mở thì xẹt qua.

Ánh sáng còn dư lại bị đình trệ, trước khi thoát khỏi phải dừng lại, click mở một ảnh chụp trong số các bức ảnh trong đó.

Trong ghế lô ồn ào chen chúc hỗn loạn bất kham, những chiếc bàn đầy ấp người đều đang cười cười nói nói hoặc là ăn cái gì đó, ảnh chụp trước mặt chính là nửa khuôn mặt của Triệu Nguyên Trình, và có một bàn tay được cắt ngắn khác so với những đồng nghiệp khác.

Này mới là nhân vật chính.

Làm nền, hoặc là nói người không có lọt cả người vào khung hình chính là Lý Bình Xuyên.

Khói bóc lên từ nồi bị nhòe đi khá nhiều, ảnh chụp lại chụp không được tốt, Tảo Tình chỉ có thể nhìn thấy Lý Bình Xuyên không thoải mái lắm, nửa khuôn mặt đỏ bừng lên, môi cũng bị đỏ lên vì cay, vốn là người có khuôn mặt trắng trẻo, văn văn nhược nhược, nhìn thấy như vậy, ngược lại giống như bị người ta khi dễ rất đáng thương.

Bởi vì nóng.

Nút áo sơ mi đầu tiên đã bị anh cởi đi, cổ áo sơ mi trắng nhìn cấm dục mà sạch sẽ, hướng lên trên, là một đoạn yết hầu mảnh khảnh nhô lên.

Nhìn chằm chằm bức ảnh này.

Tảo Tình suy nghĩ lại không sạch sẽ, cô nhớ lúc đi học dáng người của Lý Bình Xuyên đã rất tốt, không quá gầy, cởi quần áo, chỗ nên cứng đều ngạnh chưa bao giờ làm cô thất vọng.

Lặng lẽ nuốt xuống nước miếng.

Tảo Tình bỗng nhiên thương cảm phát hiện, lần cuối cùng cô làm tình, cũng là lần cuối cùng cô làm với Lý Bình Xuyên.

Tại sao vậy.

Cô đã thử qua với những người đàn ông khác, nhưng lần đầu tiên thử, người đàn ông kia vô cùng lo lắng mà nhào tới cởi bỏ quần áo, đừng nói tiến vào, chính là tay chân quá vụng về cả quá trình đều nhanh khiến cô hít thở không thông.

Thời điểm lấy thứ đó ra càng giống như bạn nhỏ chưa được phát dục tốt.

Khiến cô mất hết hứng thú.

Cái này còn chưa tính, không có màn dạo đầu mà muốn trực tiếp vào, làm cô tức giận đến mức một chân đá thẳng người đó xuống giường.

Hiện tại nhìn thấy ảnh chụp Lý Bình Xuyên.

Hối hận quá.

Có anh, ít nhất cô còn có thể trải qua cuộc sống tình dục vui sướng.

Coi đi coi lại mấy bức ảnh chụp, Tảo Tình tiện tay lưu lại tấm đẹp nhất, sắc tâm đã động rồi, nhưng cũng có chút đau lòng.

Không hề nghĩ ngợi liền ở dưới trạng thái của Triệu Nguyên Trình bình luận: “Ngu Ngốc.” Người ta không thể ăn cay còn gọi cửu cung cách.

Ngay khi gửi đi đã nhận lại dấu chấm hỏi cảnh cáo của anh ta.

[? Em chưa uống thuốc à ]

Tảo Tình: [Ăn lẩu ở đâu, em cũng muốn ăn. ]

Triệu Nguyên Trình: [Em cũng xứng? ]

Tảo Tình: [ Chỗ nào? Em tự mình đi! ]

Triệu Nguyên Trình đặc biệt bất đắc dĩ mà nhìn chằm chằm điện thoại, lão Từ đã đi thanh toán hóa đơn rồi, nên mọi người đều đã giả tán, chỉ còn chừa lại ba người bọn họ, lúc đến đã nói phải lái xe không được uống rượu, kết quả chỉ còn lại Lý Bình Xuyên giữ vững được điểm mấu chốt.

Phần lớn nguyên nhân là anh ta quá buồn rầu, khuyên anh ta không uống rượu cũng không có nghĩa lý gì.

Tùy tiện quăng cho Tảo Tình một câu: [Anh đóng gói lại cho em là được chứ gì? ]

Triệu Nguyên Trình ném điện thoại xuống, muốn ra cửa rẽ phải lấy cho cô một phần lẩu cay mà ngại, đầu lại còn choáng váng, muốn nhờ Lý Bình Xuyên cũng ngại sai khiến người ta làm loại chuyện ngu ngốc này.

Còn ở đó do dự.

Điện thoại lại rung lên.

Là Tảo Tình: [ Em không cần! Em phải ăn tại chỗ! ]

Triệu Nguyên Trình phiền muộn: [Trong bồn cầu ăn đi, muốn ăn cái gì ăn cái gì! ]

*

“Chúng ta đi thôi.”

Hét to một tiếng, Y Minh và Lý Bình Xuyên mới hoàn hồn đuổi theo, người xui xẻo không uống rượu phải đảm đương làm tài xế, xe là của Triệu Nguyên Trình, Y Minh và lão Từ vào trước, cuối cùng là anh ta.

Đi ngang qua khu ẩm thực cách tiểu khu không xa, Triệu Nguyên Trình vẫn là sợ, sợ Tảo Tình lại cáo trạng, cẩn thận mà vỗ vai Lý Bình Xuyên, ngại ngùng nhờ cậy anh, “Tiểu Xuyên, cậu giúp tôi đi xuống mua một phần lẩu cay malatang.”

Xe dừng ở ngã tư đèn giao thông.

Lý Bình Xuyên cho rằng anh nói những lời này trong lúc say, “Lẩu cay sao? Ngài không phải mới vừa ăn sao?”

“Không phải tôi, là người trong nhà.” Triệu Nguyên Trình lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ trước mặt cấp dưới của mình, vẫn là vì Tảo Tình cái con nha đầu chết tiệt kia, “Thấy tôi ăn lẩu liền muốn ăn, không có cửa đâu không có cửa đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.