Editor: Lăng
9 giờ sáng, chuông điện thoại báo thức cứ cách 5 phút một lần lại bắt đầu vang lên, vang đến tận 9 giờ rưỡi Lâm Thương Từ mới bằng lòng mở mắt. Cô làm nóng người trên giường một lúc, duỗi người rồi nhấc chăn đứng dậy.
Sau khi tắm rửa dọn dẹp nhà cửa xong cũng đã gần 10 giờ, Lâm Thương Từ chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài. Cô đi đến quán cà phê đã hẹn trước đó với Phòng Giai Nhuế. Đối phương vẫn chưa đến nên cô chọn chỗ ngồi và gọi món trước, sau đó chờ Phòng Giai Nhuế mang kịch bản mới đến cho mình.
Hai người hẹn nhau lúc 10 giờ rưỡi, nhưng chờ mãi đến 11 giờ vẫn không thấy người đâu, cô bèn lấy điện thoại vào danh bạ tìm số đối phương.
“Nghe đây……” Giọng nói lười nhác mới vừa tỉnh ngủ từ phía Phòng Giai Nhuế vang lên.
“Phòng đại tỷ của em, có phải cô quên cuộc hẹn với em rồi không?” Lâm Thương Từ cũng không để tâm lắm.
Cũng không phải là lần đầu tiên Phòng Giai Nhuế lỡ hẹn.
“Hẹn nào, cô có hẹn với em à?” Phòng Giai Nhuế không hiểu đầu đuôi, nghe thấy có hẹn cũng tỉnh táo hơn chút.
“Có, cô nói muốn cho em xem kịch bản mới của cô sau khi cô viết xong.”
“Kịch bản mới? Cô đã viết xong đâu, mới viết được hai phần ba thôi, mấy hôm trước cô mới nói với em mà.” Phòng Giai Nhuế lại càng bối rối, tuy đầu óc Lâm Thương Từ có đôi lúc bị chập mạch, tật xấu này bà biết, nhưng giống hôm nay là lần đầu tiên, “Thương Từ, em với cô quen nhau bao lâu rồi?”
“Dạ? 6 năm?” Lâm Thương Từ nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ sau khi tốt nghiệp xong, nhờ vào vài mối quan hệ không thân nên quen được Phòng Giai Nhuế. Phòng Giai Nhuế cũng rất xem trọng cô, hai người chỉ bằng một cái bắt tay đã trở thành cô trò.
Phòng Giai Nhuế có phòng làm việc của riêng mình, cũng sẽ bồi dưỡng một vài hạt giống, Lâm Thương Từ là một trong số đó.
“Em còn nhớ à, 6 năm rồi mà em dám quên chuyện cô không bao giờ bàn chuyện công việc với người khác vào Chủ Nhật, trừ lúc vào đoàn phim. Cô nên khen là em có tâm hay chê là em vô tâm thế?” Phòng Giai Nhuế bực dọc.
“Chủ……” Ngày mấy rồi?
Lâm Thương Từ xem màn hình, cô lướt đến màn hình chính nhìn phần thứ ngày.
Bên trên viết ngày 24 tháng 7, Chủ Nhật.
“Không có việc gì, cô ngủ tiếp đi!” Lâm Thương Từ vội vàng cúp máy.
Cô nhấp vào phần bản tin hôm nay, phát hiện tất cả đều là ngày 24 tháng 7. Cô hoảng hốt tắt máy, lịch sự hỏi nhỏ người khách bàn bên: “Xin lỗi, cho tôi hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
“24 tháng 7 rồi chị.” Khách ngồi bàn bên là hai cô gái trẻ, tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn trả lời.
Nhịp tim Lâm Thương Từ tức thì tăng vọt, cô không biết rốt cuộc là thế giới này có vấn đề, hay bản thân mình có vấn đề. Mới đêm qua thôi vẫn đang là 26 tháng 8, vậy mà sáng nay rời giường đã lùi lại một tháng trước.
Dù sao cô cũng là một biên kịch, nắm rõ các thể loại văn học, nhưng cô không cách nào xác định tình hình trước mắt. Là cô đã xuyên không hay là biết trước tình hình trong một tháng tới?
Cô vội mở thời gian biểu trên điện thoại, dự kiến 11 giờ rưỡi hôm nay cô sẽ gặp Đường Nhứ, kịch bản của cô ấy được một công ty nào đó nhìn trúng. Vì người phó biên kịch ban đầu bỏ chạy, một mình cô ấy lo liệu không xuể nên tìm cô cứu nguy.
Cô vẫn còn nhớ rõ địa điểm, gấp rút thanh toán rồi bắt xe đến chỗ hẹn.
Ngồi trên xe, cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, cô nhớ là bạn trai cũ của Đường Nhứ không biết vì sao lại nổi điên xông vào, sau đó hai người xảy ra va chạm, nhân viên phục vụ đang mang một bình nước ấm thì bị va phải, bình nước lăn lóc dưới đất.
Vừa nhớ lại chuyện sẽ xảy ra, cô vừa đi vào phòng riêng theo hướng dẫn của phục vụ, bên trong chỉ có một mình Đường Nhứ đang ngồi chơi điện thoại. Thấy Lâm Thương Từ đi vào, cô ấy cầm một tập hồ sơ và một chiếc máy tính bảng đưa cho Lâm Thương Từ.
“Chị đọc xong nếu thấy không có vấn đề gì là ký hợp đồng được rồi, dự kiến tháng 10 sẽ vào đoàn phim.” Đường Nhứ dứt lời, lại tiếp tục chơi điện thoại.
“Chị biết rồi.” Lâm Thương Từ vô thức đáp lại.
Đường Nhứ ngẩng đầu nhướng mày, không nói gì thêm.
Lúc xem kịch bản, Lâm Thương Từ cũng không nghiêm túc xem kỹ, vì cô đã xem qua rồi. Nội dung chủ yếu kể về một người phụ nữ bị bạo lực gia đình, sau đó “con giun xéo lắm cũng quằn” nên đã giết chồng mình, phần sau là quá trình dây dưa với người cảnh sát thụ lý vụ án.
Cô vừa giả vờ lật xem, vừa chú ý thời gian trên điện thoại. Trong lúc này, điện thoại Đường Nhứ đổ chuông nhiều lần nhưng cô ấy không bắt máy, trực tiếp để chế độ im lặng. Cô ấy để nó ở một góc bàn, không hề chạm vào nó. Cô ấy nghiêng người dựa vào ghế nhìn Lâm Thương Từ, dường như cũng phát hiện cô không để tâm tới kịch bản phim.
“Chị không hứng thú với nội dung bộ phim sao?” Đường Nhứ hỏi, ngữ điệu không chút phập phồng, đây đơn giản chỉ là một câu hỏi.
Lâm Thương Từ ngẩn ra, trong ký ức Đường Nhứ chưa bao giờ hỏi cô như vậy, cho nên chỉ đành trả lời: “Khá hứng thú, có thể nhận.”
“Nếu được vậy nhìn qua hợp đồng rồi ký tên đi.”
Lâm Thương Từ nhìn đồng hồ, bây giờ là 12 giờ 7 phút, chuyện gã bạn trai cũ sẽ xảy ra ước chừng trong 15 phút nữa. Nếu bây giờ hai người rời đi là hoàn toàn có thể tránh được, nhưng cô đang muốn xác minh nên không thể bỏ đi qua loa như vậy.
“Để chị xem, có thể đọc hơi chậm.” Lâm Thương Từ vờ như xem hợp đồng, xem cực kỳ chậm, chậm đến mức Đường Nhứ sinh ra nghi ngờ.
“Hôm nay chị sao thế?” Đường Nhứ hỏi không chút nghĩ ngợi, cũng không lo sẽ đắc tội người ta.
Tuy mối quan hệ giữa cô ấy và Lâm Thương Từ không đặc biệt thân thiết, nhưng cũng không đến mức dễ dàng xảy ra cãi vã.
“Có hơi hơi, tối qua uống rượu nên bây giờ vẫn hơi choáng.” Lâm Thương Từ ăn ngay nói thật, nhưng cơ thể cô lại không tự chủ run lên.
Cô rất dễ say rượu, bất kể là nhiều hay ít thì ngày hôm sau nhất định sẽ bị đau đầu. Vậy mà sáng nay khi cô tỉnh dậy, lại không hề có chút cảm giác nào.
Cứ trò chuyện câu được câu mất cho khi số phút biến thành 25, cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh, cánh cửa đập vào tường phát ra một tiếng động lớn. Cả hai người đều bị giật mình, quay đầu nhìn lại, đúng là bạn trai cũ của Đường Nhứ, Kim Chính Hạo.
“Nhứ Nhứ……”
“Cút!” Đường Nhứ lạnh mặt.
Lâm Thương Từ có thể thấy cô ấy cắn chặt môi trong, đột nhiên cô cảm thấy xác thực hay không cũng không quan trọng, hai cô nên rời khỏi ngay lúc này. Thế là cô đứng dậy dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi cùng Đường Nhứ.
Kim Chính Hạo bắt lấy tay Đường Nhứ, năn nỉ cầu xin: “Nhứ Nhứ, em nghe anh nói đi, anh và cô ấy không có gì cả.”
“Buông tay!” Đường Nhứ giãy giụa lùi về sau, nhưng đối phương nắm rất chặt, phần da bị nắm trở nên trắng bệch.
“Bạn trai cũ nên làm tốt bổn phận của bạn trai cũ. Tất cả đều là người trưởng thành, lôi lôi kéo kéo trước mặt người khác thấy có được không?” Lâm Thương Từ nắm ngược lại cổ tay Kim Chính Hạo. “Buông ra, có nghe thấy không?”
“Cô là ai?” Kim Chính Hạo tỏ ra dữ tợn.
Lâm Thương Từ gần như buông tay cùng lúc với đối phương, cô lập tức đưa tay trái tát cho gã một bạt tai.
“Không có quan hệ gì với cô ta sao anh lại gọi cô ả là honey, chẳng lẽ cô ta họ Honey? Không có gì mà nửa đêm khuya khoắt anh hẹn cô ta ra ngoài đi bar à, Valentine còn tặng hoa, ngủ chung một phòng à? Hai người đã làm những việc này mà anh còn dám nói anh và cô ta không có gì?” Lâm Thương Từ thuộc làu những hành vi khốn nạn của gã như lòng bàn tay.
Kỳ thật những việc này là sau này cô mới nghe Phòng Giai Nhuế kể lại, sau khi chia tay Đường Nhứ đã đi tìm bà ấy khóc lóc một trận, lúc đó cô không có mặt.
Đường Nhứ mở to hai mắt trợn trừng, cô ấy chưa bao giờ nói những việc này với Lâm Thương Từ, nhưng nghĩ lại nếu do Phòng Giai Nhuế nói cho cô thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Kim Chính Hạo bị tát xong có hơi bàng hoàng, sau đó lại thẹn quá thành giận. Ý định ban đầu của gã vốn là đến đây cầu xin Đường Nhứ tha thứ, nhưng bây giờ gã nổi điên, đưa tay muốn đánh lại. Lâm Thương Từ đoán trước được hành động của gã, thuận tay đẩy gã ra, vừa lúc nhân viên phục vụ mang nước ấm vào, Kim Chính Hạo va vào bình nước ấm. Lâm Thương Từ nhanh chóng đưa tay qua kéo Đường Nhứ ra sau, bình nước rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe, vô tình bắn vào chân cô.
Lâm Thương Từ rên lên, hôm nay cô mang quần chín tấc nên phần mắt cá chân để hở, nước nóng bắn ngay vào chỗ đó.
*Quần chín tấc
“Kim Chính Hạo!” Đường Nhứ phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ gây chuyện, chẳng ngờ Kim Chính Hạo biết mình gặp rắc rối, vội co chân chạy trốn tức thì.
“Quý khách có sao không ạ?” Người phục vụ cũng luống cuống tay chân, không biết làm sao.
“Có có!” Lâm Thương Từ thấy đau rát, cô đau đến mức ngồi lên ghế, phần mắt cá chân bị phỏng đỏ bừng.
“Đi bệnh viện trước, lát nữa em tìm Kim Chính Hạo tính sổ sau!”
Đường Nhứ gọi xe, Lâm Thương Từ được dìu vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị phỏng cấp độ 1, không quá nghiêm trọng.
Lâm Thương Từ vừa được y tá xử lý vết thương, vừa hỏi Đường Nhứ: “Thằng đó làm phiền em lâu chưa?”
Tính toán kỹ lưỡng, Đường Nhứ chia tay cũng đã hơn hai tháng.
“Chia tay xong liên tục gây rối.” Đường Nhứ dựa vào ghế, nói với y tá, “Phiền cô cấp giấy chứng nhận thương tích giúp chúng tôi.”
“Đưa điện thoại em đây.” Lâm Thương Từ muốn lấy điện thoại.
Đường Nhứ cũng không hỏi, mở khóa xong trực tiếp đưa cho cô. Lâm Thương Từ lướt qua giao diện, cuối cùng cũng tìm được một ứng dụng lạ trong một thư mục, cô chỉ vào ứng dụng đó rồi nói: “App theo dõi này em cài à?”
Thấy Đường Nhứ lắc đầu, Lâm Thương Từ cũng không xóa giúp cô ấy, thay vào đó lại nói: “Em cầm điện thoại báo cảnh sát để chấm dứt việc này đi.”
Đường Nhứ nhìn chằm chằm Lâm Thương Từ, cảnh giác hỏi một câu: “Sao chị biết máy em bị cài app theo dõi?”
Lâm Thương Từ sửng sốt, nguyên do là vì sau đó Kim Chính Hạo lại đến khách sạn Đường Nhứ ở làm phiền cô ấy, nên phần mềm theo dõi này mới bị lộ ra. Chuyện này xảy ra vào khoảng giữa tháng 8.
“Sao em không nghĩ vì sao em ở đâu gã cũng biết?” Lâm Thương Từ cơ trí hỏi ngược lại.
Đường Nhứ á khẩu không trả lời được.
Lâm Thương Từ gãi khóe miệng, không nhìn Đường Nhứ nữa. Sau khi y tá băng bó xong còn cố ý dặn dò không được cho miệng vết thương chạm nước, phải bôi thuốc đúng giờ, nhớ tái khám đều đặn.
Cuối cùng Lâm Thương Từ tự mình giữ giấy chứng nhận thương tích, cô không thích những chuyện phiền toái, lần này bị thương chủ yếu là do bản thân làm điều thừa thãi. Vốn Đường Nhứ cũng sẽ không bị nước nóng tạt trúng, là tự cô muốn kéo cô ấy, nên một mình Đường Nhứ đã đi tố cáo việc Kim Chính Hạo quấy rối.
Lâm Thương Từ vừa về đến nhà thì điện thoại nhận được một tin nhắn, cô vừa đọc khóe miệng vô thức cong lên.
“Cảm ơn.”
Chỉ có hai chữ ngắn ngủn.
Con người Đường Nhứ không quen bộc lộ trực tiếp. Cô ấy nhìn như có vẻ thờ ơ, thi thoảng nói lời gai góc, còn thích trêu chọc nói móc cô, nếu dùng từ ngữ bình thường để miêu tả, có lẽ nên gọi là mặt lạnh tim nóng.
Nhìn đi, rõ ràng có thể trực tiếp nói cảm ơn, thế mà nhất quyết phải tách ra mới nhắn tin.
Nhưng khi nhìn ngày tháng hiển thị trên điện thoại, cô lại thấy phiền não. Chuyện cần xảy ra đã xảy ra, xem ra là bản thân cô đã quay ngược thời gian, dù sao cô cũng không thấy ai có thể biết trước tương lai sẽ xảy ra trong một tháng. Thông thường chỉ có một vài sự kiện nhất định, chứ không phải là cả một quá trình có ký ức mạch lạc như thế này.
Trí nhớ cô rất tốt, có thể nói là gặp qua là nhớ. Thế nên cô vẫn nhớ rõ tối nay bản thân sẽ ăn lẩu cay, nửa đêm sẽ bị thức giấc vì lầu trên sửa chữa, cũng nhớ rõ ngày mai cô ngủ quên và đến trễ tận hai mươi phút trong một buổi họp quả Phòng Giai Nhuế. Càng không quên bây giờ [Phong hoa] phát sóng đang rất nổi tiếng, trưa mai tài khoản của bộ phim sẽ tuyên bố tin tức phá 2 tỷ lượt xem.
Không phải là những sự kiện lẻ tẻ, mà là toàn bộ những tiết điểm sự kiện liên tiếp cô đều nhớ rõ rành mạch.
Thế vì sao lại quay lại?
Dù là tác giả hay biên kịch, khi viết một tác phẩm đều phải đặt ra các giả thiết nhất định. Phải có tiền căn hậu quả, như vậy toàn bộ quá trình mới có vẻ hợp lý.
Vậy lý do nào mà cô lại quay ngược thời gian?
—-
Cố Trọng: Vì đây nè gái!