Thịnh Hạ

Chương 2: Thịnh Hạ



“Tối nay cậu còn định phát trực tiếp nữa à?” Bạn cùng phòng kiêm bạn thân Đường Thái Tây vừa đánh trứng vừa gạt tay Thịnh Hạ, “Cậu dám ăn gừng tớ sẽ đoạn tuyệt với cậu.”

“Cho tớ ăn cá mà không cho ăn gừng thì thà rằng tuyệt giao với cậu còn hơn.” Thịnh Hạ nhanh chóng đáp lại, dùng phong thái dũng cảm ném một nắm gừng vụn vào chảo, dầu trong chảo liền nổ tung một trận.

“Gần đây cô chú không rảnh lên mạng, cậu cũng đã thi nghiên cứu xong, đài trực tiếp cũng không ký cùng cậu ngoài giờ, cậu còn muốn mở trực tiếp làm cái gì?” Thân thủ Đường Thái Tây nhanh nhẹn né tránh dầu bắn tung tóe bốn phía, nhìn về phía gừng trong chảo, bổ sung một câu, “Mà cậu còn phải phẫu thuật cắt túi mật, sao còn có tâm tư mở trực tiếp?”

“….” Thịnh Hạ cũng đang khốn khổ né tránh những giọt dầu bắn tung tóe, cảm thấy túi mật của mình giật giật, “Còn không biết khi nào sẽ có giường trống.”

Khoa điều trị nội trú của bệnh viện đại học y đã kín chỗ, chiều nay cô đi làm giấy tờ thì y tá nói có thể phải đợi sang tháng sau.

“Cậu đã nói chuyện này với cô chú chưa?” Đường Thái Tây thấy Thịnh Hạ đã sẵn sàng bắt đầu rán cá, đi từ từ ra khỏi phòng bếp, thò nửa đầu tiếp tục trò chuyện, “Dù sao cơ thể cũng do bố mẹ tặng cho, cậu phải cắt bỏ bộ phận trên cơ thể mình đấy.”

“… Cuộc phẫu thuật này họ đã biết từ lâu rồi, giải quyết chuyện sỏi mật đáng lẽ ra đã nằm trong kế hoạch phải làm trong năm nay.” Thịnh Hạ lấy con cá đã mổ ra, “Tớ đã nói với họ rồi.”

Chỉ là hiện tại hai người đó ở rất xa bên kia Trái Đất, nhất định là không về được.

Sau khi suy nghĩ, Thịnh Hạ quay đầu, “Cậu nhớ để dành kỳ nghỉ đông cho tớ, bác sĩ nói cần chăm sóc hậu phẫu, có lẽ cậu phải giúp tớ chuyện đi vệ sinh rồi.”

Đường Thái Tây đảo mắt trước kế hoạch ép buộc trắng trợn của Thịnh Hạ, con cá rơi xuống chảo trong ánh mắt vô hồn.

Cả hai cô gái đều rất ăn ý khéo léo chạy ra ngoài bếp, đóng cửa và cố gắng rán con cá đó cho đến khi vàng giòn.

“Vậy vị bác sĩ đó rất đẹp trai à?” Đường Thái Tây có câu hỏi mới.

“Đẹp trai.” Phần lớn tâm trí của Thịnh Hạ đều đang quan sát con cá qua cửa bếp, quay lại để ý Đường Thái Tây một chút, còn đặc biệt trông rất chân thành miêu tả, “Cao gầy, ánh mắt không bay bổng. Khuôn mặt có phần chán đời, có nốt ruồi trước mắt, bờ môi rất mỏng, da trắng lạnh lùng, giọng nói còn rất trầm thấp.”

Rất phù hợp với thẩm mỹ của hai người bọn họ.

Khiếu thẩm mỹ của bạn thân Đường Thái Tây rất công nhận, còn lại chính là vấn đề: “Đẹp trai như vậy tại sao lại muốn đi làm bác sĩ?”

“Không biết.” Thịnh Hạ nhún vai.

Không chỉ là bác sĩ, còn là một bác sĩ rất giỏi.

Sau khi ra khỏi phòng khám, cô tra trên trang web chính thức của bệnh viện họ, Trình Lương đứng thứ sáu trong danh sách bác sĩ khoa phẫu thuật gan mật của bệnh viện, anh còn đứng thứ nhất trong danh sách bác sĩ phụ trách lâm sàng, bác sĩ trẻ xuất sắc ba năm liên tiếp, đã tham gia một số dự án tưởng chừng như ngàn vàng.

Sơ yếu lý lịch của một bác sĩ đứng đắn quả thực không khớp với khuôn mặt anh.

Tiếng rán cá trong bếp tưởng chừng như sắp nổ tung cuối cùng cũng nhỏ lại, chảo bắt đầu bốc khói, Thịnh Hạ mở cửa xông vào, dùng thìa lật con cá lại.

“Sao rồi?” Đường Thái Tây đang trốn bên ngoài, hỏi một cách rất thận trọng.

Thịnh Hạ cúi xuống xem xét nửa ngày, nhìn lên làm một động tác OK: “Mặc dù không vàng và giòn, da cá cũng không thấy nhưng chắc là chín rồi.”

Nhiệm vụ mỗi tuần xuống bếp một lần của họ coi như đã thành công một nửa.

“Tuần tới đừng thử món gì có độ khó cao vậy nữa.” Lúc ăn bữa tối, Thịnh Hạ nuốt miếng cá trong nước tương, “Nhỡ đâu nhà bếp nổ tung thật, chủ nhà sẽ cho chúng ta nổ tung cùng luôn đó.”

Hai người mới ở hai tháng, nơi này giao thông thuận tiện, trang trí nhà cửa cũng tận tâm, khu vực này của Lộc Thành có thể cho thuê giá cả phải chăng đối với một căn nhà như vậy, bọn họ nên cảm thấy cảm kích.

“Tớ nghe nói phòng 402 trên tầng nói rằng họ đã sống ở đây hai, ba năm rồi mà chưa bao giờ gặp trực tiếp chủ nhà.” Đường Thái Tây chia sẻ tin đồn mới mà cô vừa thăm dò được: “Tớ chỉ nghe nói rằng đó hình như là một người trẻ tuổi, cũng không lớn hơn chúng ta nhiều lắm.”

“Tớ tưởng chủ nhà sống ở tầng một?” Tầng một tầng hai thông với nhau, bọn họ từ trên ban công nhìn xuống cũng có thể thấy phòng tầng một ánh mặt trời chói lọi, bên trong quanh năm phơi quần áo.

“Nhưng chỉ là chưa từng gặp mặt, ban ngày đến ban đêm cũng đều chưa gặp.” Đường Thái Tây thấp giọng, thần bí nói: “Chẳng lẽ là phú ông giàu ngầm sao?”

Bốn chữ “phú ông giàu ngầm” quá thích hợp để nói ra.

Thế là bỗng nhiên từ hương vị cơm tối chẳng ra sao, hai người nói về vị phú ông, vị chủ nhà dưới tầng chưa bao giờ gặp mặt thành truyện cổ tích râu xanh, đến tổng tài ngôn tình lãng mạn đến sát nhân và cướp bóc gay cấn.

Trò chuyện vui vẻ chính là không có chủ đề, cho nên đã tám giờ tối, Thịnh Hạ mở trực tiếp đúng giờ, hai người bọn họ cũng không nói chuyện tại sao Thịnh Hạ khăng khăng mở trực tiếp.

Tại sao Thịnh Hạ phải mở trực tiếp?

Lúc đầu, do bố mẹ đều ở nước ngoài, thường công tác ở nơi quân sự bộn bề, cô cũng bận thi nghiên cứu sinh nên gia đình muốn gọi điện về cũng phải tính toán lệch múi giờ để mỗi người đều có thời gian rảnh, độ khó quá cao. Vì vậy Thịnh Hạ cần tìm một nền tảng để mở phát sóng trực tiếp, mỗi ngày vào một thời gian cố định ban ngày hoặc ban đêm, bố mẹ có thể thoải mái vào mục phát trực tiếp để xem cô có khỏe không, vừa đỡ tốn thời gian vừa đỡ tốn công sức.

Tháng này cô học tiếp nghiên cứu sinh, nhưng cũng giống như năm thi đại học học cả một mùa hè, ôn thi đối với cô chỉ là một giai đoạn kết thúc, sách vẫn phải đọc, vẫn phải học, thời gian sinh hoạt cố định, miễn là không có việc gì lớn khác thì vẫn phải đến đúng giờ.

Cô lên kế hoạch vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, khi Đường Thái Tây nhắc đến bữa tối, cô ấy đã nhắc đến chương trình phát sóng trực tiếp là để chế giễu chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô và việc hoàn thành lộ trình sẽ khiến cô cảm thấy an toàn.

Vì vậy, cô mở máy tính xách tay như thường lệ, kéo danh sách bài hát quen thuộc lên, bật máy ảnh và mở nền tảng phát trực tiếp.

Nền tảng trực tiếp về học tập thường có ít người xem, mọi người ra vào trong phòng trực tiếp của Thịnh Hạ, lúc cao điểm chỉ có hơn chục người xem và chỉ có bốn hoặc năm người là ở lại thường xuyên, cơ bản là vì họ thích danh sách bài hát cô mở lúc học.

Thịnh Hạ theo thói quen liếc nhìn danh sách người xem ở phía sau buổi phát sóng trực tiếp lúc tám giờ năm phút, bố mẹ không có mặt, còn lại đều là những gương mặt quen thuộc.

“Chào buổi tối.” Cô mỉm cười trước ống kính và lật mở cuốn sách của mình.

Tất cả mọi thứ đều như thường lệ.

Đó là điều bình yên nhất mà cô có thể làm.

***

Cuối cùng Trình Lương bị chủ nhiệm Lâm xách đến nhà ăn của bệnh viện để ăn bữa tối, mục đích bữa cơm là để chấn chỉnh anh, sau bữa tối trở lại khu nội trú, về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm.

Anh nhắm mắt mở cửa, nhắm mắt cởi giày rồi nằm xuống sàn nhà cạnh cửa và nhìn chằm chằm lên trần nhà mấy phút đồng hồ.

Anh tự hỏi cứ như vậy ngủ thì liệu ngày mai mình có đứng dậy nổi không.

Trần nhà tối đen như mực không cho anh câu trả lời, trong khi từ phía dưới chân anh móc ra một đống quần.

Mặc dù dì quét dọn sẽ thường xuyên đến dọn dẹp, nhưng bởi vì anh khăng khăng không để dì giúp việc đụng đến quần áo của mình, cho nên lần dọn dẹp này biến ngôi nhà thành không một hạt bụi nhưng khắp nơi đều là quần áo bẩn.

Anh phải giặt quần áo.

Nếu không buổi sáng anh sẽ phải khỏa thân mà đi làm mất.

Trình Lương cam chịu số phận, nằm trên sàn nhà sờ soạng trên tường, đèn pha lê cực lớn ở phòng khách lập tức sáng lên, khiến Trình Lương nhức nhối suýt chút nữa chửi bậy.

Căn nhà rất lớn là một vấn đề, để kết hợp với tầng cao năm mét, nhà thiết kế đã mua đèn pha lê cao cấp sang trọng có thể khiến anh sợ chết khiếp mỗi khi mở lên.

Trình Lương chậm rãi đứng dậy, từ từ dùng chân kéo hết đống quần áo bẩn vào phòng giặt quần áo, đối mặt với chiếc máy giặt đang xếp quần áo thành hàng, động tác thành thạo phân loại màu sắc quần áo, ném viên giặt quần áo vào, sau đó nhấn bắt đầu.

Tiếng máy giặt ầm ầm khiến căn nhà trống trải rốt cuộc cũng có chút hơi người, Trình Lương nheo mắt dựa vào cửa ngáp một cái, đưa tay ra nhìn thời gian trên điện thoại.

11:30, trên đường về nhà không mở WeChat, các tin nhắn chưa đọc đã tăng lên ba chữ số.

Trình Lương bất giác thở dài, anh biết những tin nhắn này là của nhiều nhóm khác nhau trong bệnh viện, nhóm lớn trong khoa, nhóm nhỏ trong đội dự án, nhiều nhóm sở thích kỳ lạ khác nhau, mỗi ngày trong mỗi nhóm đều có đủ loại tán gẫu, có tâng bốc, có những cuộc bàn luận thuần túy về kỹ thuật, cũng có những cuộc cãi vã vì công việc.

Một số nhóm đều @ anh, một số hỏi anh về công việc, một số tìm anh để nhờ vả, một số gọi anh ra ngoài chơi bóng vào giữa đêm.

Trong đó còn có chủ nhiệm Lâm, ấn mở vào là một chuỗi dài tài liệu, chủ nhiệm Lâm bảo anh tranh thủ ngày mai nghỉ ngơi để nghiên cứu lại tài liệu cho buổi hội thảo tháng sau.

Trình Lương dựa vào cửa, cử động ngón tay, nhắn cho chủ nhiệm Lâm một gói biểu tượng cảm xúc hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó vô cảm bước vào bếp mở tủ lạnh, mở cho mình một lon bia lạnh rồi quay lại phòng giặt đồ.

Anh hẳn là một người thành công trong cuộc sống, bố mẹ khỏe mạnh, năng lực bản thân lại tốt. Anh có một công việc ổn định và có thể dễ dàng thăng chức, quan hệ xã giao tốt và cũng coi như có tiền.

Mà một ngụm bia lạnh vừa xuống bụng, anh chỉ cảm thấy ồn ào, mắt thấy WeChat nhảy lên ầm ĩ thông tin bốn chữ số, trong đầu quanh quẩn những tài liệu ầm ĩ, ở bên ngoài người cười người nói vô cùng ồn ào.

Trình Lương thuận tay cởi áo, uống thêm một ngụm bia lạnh.

Anh biết mình hẳn là đang phiền não, chỉ vì chủ nhiệm Lâm cứ lặp đi lặp lại với anh câu: “Sao thầy luôn có cảm giác không thể nỗ lực cùng em.”

Không phải là anh không cố gắng.

Cũng không phải là anh không có tài năng.

Mà là bất kể anh làm gì, và cho dù anh có thành công hay không, anh hay chủ nhiệm Lâm luôn có cảm giác nhàm chán.

Vô cùng nhàm chán.

Giống như anh bây giờ, nhìn chằm chằm vào máy giặt uống một lon bia, hoặc chỉ có thể cam chịu mở máy tính, lôi ra tài liệu mà chủ nhiệm Lâm đề cập.

Đọc xong hai dòng, anh lại nhấp vào chương trình phát sóng trực tiếp, theo thói quen vào phòng phát sóng trực tiếp của một cô gái chủ phòng học tập, phòng phát sóng trực tiếp vẫn mở, cô gái nói chuyện rất bình tĩnh trong bệnh viện ngày đó rằng cô sẽ phẫu thuật vẫn cúi gằm mặt đọc sách.

Trong phòng đang mở bài “Gravity” của Anthony Lazaro.

Khóe miệng Trình Lương hơi nhếch lên, năng lượng tích cực dần được truyền đến, đây là một bài hát hay, rất hợp với trạng thái hiện tại của anh.

Không khí thật nhẹ nhàng.

Nó cũng vô cùng thích hợp để đọc tài liệu.

Thật tiếc là đã gần mười hai giờ, anh nhớ rằng phòng trực tiếp của Thịnh Hạ sẽ offline đúng 12:30, sau 12:25 cô sẽ xem có cần trò chuyện ngẫu nhiên hay không, chọn một câu hoặc hai để nói chuyện, sau đó là chúc ngủ ngon.

Mỗi ngày đều như thế, không lệch một giây nào.

Anh từng nghi ngờ rằng cô gái này đặt đồng hồ báo thức ở nơi họ không nhìn thấy, nếu không thực hiện đúng thời gian là nó sẽ phát nổ.

Quả nhiên nghe bài hát xong yên lặng xem tài liệu hơn nửa giờ Trình Lương liền nghe thấy trong phòng trực tiếp phát ra âm thanh gập sách.

Sau đó Thịnh Hạ uống một ngụm nước.

“Có phải thi nghiên cứu sinh xong bạn sẽ cảm thấy nhàm chán không?” Cô đang đọc bình luận, nhưng nó lại khiến Trình Lương không liên quan cau mày.

“Sao lại nhàm chán chứ?” Thịnh Hạ nghi hoặc, “Mục tiêu của tôi không phải là thi nghiên cứu sinh, mà là sau khi thi xong phải hoàn thành chuyên ngành này.”

Màn hình hiện lên một câu nói khác: Mục tiêu cuộc đời của tôi là thi nghiên cứu sinh trước đã.

Thịnh Hạ cười, mang theo chút trêu chọc: “Vậy bạn không có mục tiêu để theo đuổi rồi.”

Trình Lương đặt bút xuống.

Cô gái nhỏ này…

Cách internet cũng có thể đâm anh một nhát dao.

[vui lòng không re-up đi nơi khác]

[đăng duy nhất tại wattpad & wordpress aristocraticboy]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.