Thiêu

Chương 33



Sáng ngày hôm sau tôi mang bó hoa hồng trắng cùng với Lam Sơn đến nghĩa trang ở ngoại thành. Tiết thanh minh đang đến gần, tôi cầm chiếc ô đen che cho Lam Sơn dưới cơn mưa rả rích, chị ấy lặng lẽ đứng trước cách tôi một bước chân thôi, tay ôm lấy bó hoa hồng trắng, ướt át đến đẹp đẽ. Trong bầu không khí như thế này tôi vẫn luôn dễ thất thần, thật ra nếu không phải có bia mộ đá lạnh lẽo đó, có lẽ đến hiện tại tôi vẫn không có cách nào tiếp nhận được sự thật này… Cái tôi nói không chỉ là bà ngoại qua đời, còn có mối quan hệ không thể nói rõ, dai dẳng mà u ám của tôi và Lam Sơn.

Là tại sao đây?

Tôi lặng lẽ nhấc vành ô lên, trầm mặc ngắm nhìn bầu trời xanh xám.

Có lẽ là dậy sớm quá, trên đường về nhà Lam Sơn lâng lâng buồn ngủ ngồi ở ghế phụ lái, tôi thay chị ấy đổi một bản nhạc không lời, lúc đưa tay điều chỉnh âm lượng Lam Sơn bỗng nhiên nắm lấy tay của tôi, nhưng chị ấy cái gì cũng không nói, người mở miệng trước là tôi.

Tôi nói, xin lỗi.

Lam Sơn đương nhiên biết vì chuyện gì, nhưng chị ấy chỉ khẽ cười, đan năm ngón tay vào tay tôi. Lam Sơn đứng trong mưa lâu rồi, ngón tay mảnh khảnh lạnh ngắt, trong khoảnh khắc mười ngón tay đan xen vào nhau thân mật mà quen thuộc này, thế mà tôi lại có một loại ảo giác như bị rắn quấn chặt.

Lam Sơn thật dịu dàng, chị ấy nói, không sao cả.

Chỉ sợ là Lam Sơn không nghĩ đến tôi dễ dàng đổ vỡ đến thế, chị ấy nói xong câu đó trước mắt tôi đột nhiên một mảnh mơ hồ, lúc hồi thần lại Lam Sơn đã rút khăn giấy ra lau cho tôi rồi. Nhưng con mẹ nó đúng lúc này thì đèn đỏ lại chuyển xanh, mấy chiếc xe đằng sau tôi đều đang bấm còi.

Tôi đẩy tay của Lam Sơn ra, trong tầm nhìn lờ mờ không rõ như thế này mà đạp ga, tôi tùy tiện chọn một hướng mà lao thẳng, tùy tiện lao đến chỗ nào đó rồi dừng lại. Nhưng cảm xúc đổ vỡ đó không dễ dàng dừng tuyên chiến với tôi đến thế, tôi vẫn chưa rơi lệ, nhưng tôi thậm chí không biết tại sao tôi lại làm vậy, đau buồn quá hoặc là áp lực quá ư, tôi nghĩ thực ra vẫn ổn mà, vậy thì tại sao tôi vẫn muốn khóc đây.

Lúc này Lam Sơn mở cửa xe đi rồi, khoảng năm phút sau chị ấy mở cửa xe ghế lái ra, nhét tôi vào ghế sau, thuận tay kéo cửa đóng cái sầm lại. Ghế sau chật chội quá, nhồi nhét hai người ở đây con mẹ nó mất sức cực kỳ, nước mắt nước mũi cùng tóc tôi dính loạn khắp mặt, tôi nói chị làm gì đấy…

Ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy Lam Sơn lại hôn tôi.

Tôi bị đánh bại như núi sạt lở.

Gáy của tôi gối lên tay của Lam Sơn, tôi quá tham lam muốn được ôm chặt như vậy, thế nên chôn tay vào mái tóc dài xoăn nhẹ của Lam Sơn, thành kính mà ôm lấy hình bóng trái tim trên lưng chị ấy. Đôi môi của Lam Sơn mềm mại mà nóng bỏng, chị ấy chỉ chăm chú hôn lấy môi của tôi, cũng không để ý đến đôi mắt đáng thương của tôi. Lam Sơn mà không để ý đến thì không ai có thể quản được chúng rồi, thế nên chúng cứ ào ạt chảy nước mãi, cho đến khi triệt để cạn kiệt. Vết tích bị gió thổi khô dính lên má tôi, tôi giống như một con mèo lang thang nhếch nhác đến không chịu nổi, tôi đem sự nhếch nhách này truyền nhiễm cho Lam Sơn, chúng tôi hôn nhau đến trời đất mù mịt, sau đó Lam Sơn mới ngồi dậy hít sâu vài hơi, vuốt lại mái tóc đã rối tung.

Tôi đáng thương nhìn lên chị ấy, lại bị chị ấy nhẹ nhàng đá cho và cái, ra hiệu cho tôi co người lại. Chân của Lam Sơn dài quá, nên chỉ có thể vụng về đổi tư thế, ngồi khoanh chân ở vùng tôi bỏ trống, chị ấy lấy chiếc bánh pudding nhỏ trong hộp đựng đồ ra, bóc ra một cái tự mình ăn rồi, cầm cái còn lại lắc lắc trước mắt tôi.

“Nằm đó là không có cái để ăn.”

Tôi thút thít ngồi dậy, uất ức mà lấy đi. Lam Sơn không đưa cho tôi, một mình cắn hết cái ở trong miệng chị ấy rồi, bóc vỏ hộ tôi, đưa đến bên miệng tôi: “Nói, chị ơi cho em ăn kẹo kẹo.”

Tôi rất tức giận, trong lòng tôi ngẫm nghĩ ông đây khóc thành cái dạng này rồi, mà giờ chị còn bắt nạt tôi. Mẹ nó nghĩ thế tôi lại muốn khóc, nhưng Lam Sơn lại tranh thủ lúc này, nhét chiếc bánh pudding nhỏ vào.

Tôi nhai hai miếng, không khóc nữa.

Tôi nói tôi vẫn chưa gọi chị ơi.

Lam Sơn nhẹ nhàng đung đưa người theo nhạc, nói tôi nghe thấy rồi.

“Từ đâu ra?”

“Từ đây.”

Lam Sơn đưa tay dán lên trái tim tôi. Tôi nghĩ cái thứ này cũng không có nghị lực gì cả, tay Lam Sơn vừa sờ đến, nó liền như chó dại đứt xích một đường sủa vang chạy điên cuồng.

“Nó nói.” Lam Sơn nhắm mắt cười mỉm, “Chị ơi, em rất yêu chị.”

Hai người chúng tôi ngồi sánh vai ở ghế sau xe, làm lành rồi.

Tôi cho rằng Lam Sơn thật sự có một loại ma lực thần kỳ, chị ấy chỉ dựa vào một cái kem cùng một nụ hôn là dễ dàng cứu được tôi. Tôi muốn tặng cho chị ấy một cái băng rôn, viết là “thần y chuyển thế, tay nghề giỏi tấm lòng tốt”, nhưng tôi nghĩ nếu Lam Sơn mà là bác sĩ, thì nên và chỉ có thể cứu một mình tôi, còn tôi phải là một bệnh nhân xứng với chức danh của mình, bệnh chỉ mắc vì chị ấy.

Chúng tôi ngồi trên ghế sau ăn bánh pudding, ăn xong tôi còn ngoan ngoãn dọn rác, lấy giấy ướt lau tay cho Lam Sơn. Lam Sơn như một nữ vương giơ tay ra chờ tôi phục vụ, nhìn tôi lau xong hôn lên lòng bàn tay chị ấy, bàn tay vừa rồi ôm tôi, gần kề với trái tim tôi.

Lam Sơn vô cùng nồng nàn mà nhìn tôi: “Sao em thích khóc như thế?”

“Vì chị.”

“Dẻo miệng.”

Lam Sơn bĩu môi, xem lời nói thật lòng của tôi là trêu đùa. Chị ấy thay tôi lau đi vết tích của nước mắt, hỏi tôi ở bên ngoài làm việc có mệt không, tôi bơ phờ mà gật đầu, dựa lên bờ vai của chị ấy. Lam Sơn nắm lấy tay tôi, ngồi thấp xuống để tôi dựa được thoải mái hơn. Tôi kể cho chị ấy những chuyện ở bên châu Âu, nói rằng tôi gặp được rất nhiều người, nói rằng tôi đã đến thật gần rất gần với ước mơ của chị ấy. . Đọc thêm nhiều truyện ở { T RUMTRUYEN.O RG }

Đúng lúc này Lam Sơn lại chen lời vào:

“Ước mơ của tôi?”

“Phi Quang.”

Lam Sơn không nói gì, tay phải của chị ấy ôm lấy tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khớp xương nhô ra nơi ngón trỏ của tôi, một lúc lâu sau mới cất lời.

“Châu Châu, em không có chuyện gì muốn thực hiện sao?”

“… Không có.” Tôi thành thật trả lời, “Không phải ai cũng có ước mơ cả.”

Lam Sơn liền không nói nữa.

Thật ra tôi vẫn có ước mơ của riêng mình… Nếu như ước nguyện thật sự có thể trở thành thật, tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại tại phút giây vừa rồi, cái phút giây mà chúng tôi ôm hôn nồng nhiệt, tất cả tình yêu và dục vọng cháy bỏng thiêu đốt từ trong xương cốt đó. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mình có được phút giây đẹp đẽ nhất trong quãng thời gian phù quỳnh sớm nở tối tàn, nhưng lại giống như nhắm mắt chạy xe trên núi, đến vui vẻ cũng thấp thỏm lo sợ.

Trong lúc Lam Sơn trầm mặc, tôi nâng tay lên sờ vào cằm của chị ấy, tôi đang nghĩ Lam Sơn có phải thật sự là một đám mây hay không, bởi vì mây tuy nhìn có vẻ mềm mại yếu ớt, nhưng thật ra nó cứng rắn cực kỳ. Nếu như Lam Sơn là mây, thì sẽ cách xa người ta hơn một nghìn dặm, chọn cách lẻ loi lơ lửng ở trên bầu trời, tôi đắm chìm vào cái ôm của chị ấy, như thể chôn vùi vào trong đám mây, ngạt thở trong không khí lạnh lẽo đó.

“Không có ước mơ là sai sao?”

Phải nói thật sao, tôi cho rằng không sai, nhưng nếu Lam Sơn cảm thấy là sai tôi liền nói lại.

Lam Sơn vừa bực vừa buồn cười mà lắc đầu, nói không phải. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:

“Tôi chỉ hy vọng em vì bản thân mà sống.”

Lam Sơn ở giây phút này cho tôi cảm giác u sầu và cô đơn, nhưng tại sao đây? Tôi không thể hiểu được, huống hồ hiện tại tôi cũng không toàn tâm toàn ý mà dâng hiến mình cho chị ấy… tôi muốn làm như vậy, nhưng Lam Sơn dường như không thích cho lắm, tôi từng nói tình yêu của chị ấy dành cho tôi đều rời rạc mà như có như không, dẫn đến tôi một chút cũng không biết chị ấy rốt cuộc là muốn cái gì.

Lam Sơn hình như cũng cảm nhận được câu nói này vô duyên vô cớ quá, vì vậy cười rồi vuốt lại mái tóc, quay sang tôi định nói gì đó. Điện thoại tôi để ở ghế trước đột nhiên rung lên.

Con mẹ mày.

Tôi không muốn để ý đến, nhưng Lam Sơn cười xì một tiếng, quay sang ghế trước chu miệng ra: “Nhận đi.”

Tôi suy sụp bò ra từ khe giữa ghế trước, nhấn nút nghe, nghe xong thì tắt luôn, quay sang Lam Sơn: “Chiều nay em còn phải chụp một bộ ảnh tuyên truyền.”

Lam Sơn thật hiểu chuyện, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, vậy em tiễn tôi đến…”

Tôi nhớ lại đêm cuối ở thành phố Tokyo, cảnh tượng chúng tôi ngồi trên cửa sổ bay đó giống với hiện tại một cách kỳ lạ.

Được, phong thủy luân lưu chảy, sông có khúc, người có lúc.

Tôi quay lại ghế lái, Lam Sơn lười đổi chỗ ngồi, làm tổ ở ghế sau nghe điện thoại. Tôi từng nói chưa nhỉ, Lam Sơn thật ra không thích nghe điện thoại chút nào, có chuyện gì cứ gửi tin nhắn hoặc gửi Wechat là hợp ý chị ấy, thế nên thường thường chị ấy nghe điện thoại không lâu lắm, nói xong là quẳng đi, xấu tính thật. Nhưng cú điện thoại này lại nghe hơi lâu đấy, Lam Sơn mở miệng nói lác đác được vài câu, tôi căn bản không nghe ra được nội dung gì.

Cuộc nói chuyện giữa chị ấy và người vô danh vẫn tiếp tục cho đến khi tôi dừng xe trước công ty chị ấy, đóng cửa lại rồi vòng ra cửa xe ghế lái cúi xuống, nói chị ấy tối nay về muộn chút. Tôi gật đầu, nói có cần em đi đón chị không. Lam Sơn lắc đầu, tôi nói đùa, thế nếu chị bị người xấu bắt nạt, em phải làm sao đây.

Lam Sơn liền nhẹ nhàng nhếch khóe miệng:

“Không phải người xấu.”

Lam Sơn nói.

“Là bố của tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.