Editor: Thơ Thơ
Bùi Tịch và Chu Dĩ Nam trầm mặc nhìn nhau, hai người đều không có dự định buông muôi súp ra. Bầu không khí trên bàn ăn nhất thời có chút quỷ dị.
Diêu Mai che miệng, có chút kinh ngạc nhìn tình cảnh này. Chương Liên hơi nhíu mày, tinh quang trong con ngươi bắn ra bốn phía chợt lóe một tia suy tư.
“Ai nha, chuyện múc canh như vậy vẫn để cho em đến đi, sẽ không phiền khách.” Chương Hạo đứng dậy điều đình, cậu đoạt lấy muôi súp từ trong tay hai người, liền cầm cái bát mới múc tràn đầy một bát canh sườn cho Chương Diệc, đưa tới bên tay anh.
“Ầy, anh Diệc, uống đi.”
Lúc này Chu Dĩ Nam và Bùi Tịch mới ngồi xuống. Chương Diệc đã sớm quẫn bách đến không biết như thế nào cho phải, ở đáy lòng anh cảm kích Chương Hạo hành động, xem chén canh kia đến trước mắt, nhanh chóng bưng bát lên uống từng ngụm lớn, bất quá bởi vì uống quá mau, cuống họng thình lình bị sặc hạt bắp ngô, nhất thời sắc mặt đỏ bừng ho khan vài tiếng.
“Ăn từ từ, trong nồi còn có đây.” bàn tay Diêu Mai nhẹ vỗ về phần lưng anh, yêu thương nhìn anh.
Chương Hạo thừa cơ hội tuyệt vời này đánh giá thần sắc hai người đối diện, ừm, trên mặt anh Bùi Tịch ngược lại không có biểu tình gì, bất quá lo lắng bên trong cặp mắt đào hoa kia vẫn tiết lộ một số tâm tư, còn Chu tướng quân, sắc mặt vẫn bình tĩnh, bất quá tay trái đặt ở trên đầu gối lén lút nắm thành quyền… Chương Hạo buồn bực ở trong lòng, anh Diệc không cần thiết ở trước mặt hai người sốt sắng như vậy, hơn nữa nhìn vẻ lo lắng hai người này, tựa hồ quan hệ của bọn họ cũng không giống nhau. Lẽ nào anh Diệc với bọn họ…
Bị lớn mật suy đoán trong lòng làm sợ hết hồn, Chương Hạo nhất thời lắc đầu, nỗ lực làm rơi ý nghĩ hoang đường này đó. Anh Diệc làm sao có khả năng yêu thích Alpha, rõ ràng anh chỉ thích Omega, hơn nữa vợ chưa cưới đều có rồi! Nhất định là anh loạn tưởng! Đúng, nhất định là như vậy!
“Tiểu Diệc, xác định không cần tiểu Hạo đưa các cháu một đoạn đường sao?” Bóng đêm dần sâu đậm, Diêu Mai và Chương Liên mặc quần áo ở nhà đứng ở cửa huyền quan, không yên tâm nhìn Chương Diệc. Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Không cần, cháu chạy xe lại đây, chú để tiểu Hạo đưa Bùi Tịch và Dĩ Nam trở về đi thôi.”
“Tôi có thể ngồi xe của anh trở lại, vừa vặn tiện đường.” tay Bùi Tịch cắm ở bên trong túi áo, từ phía sau đi tới.
“Tôi cũng không cần tiểu Hạo đưa, tôi để tài xế ở giao lộ phía trước đón tôi.”
Chương Hạo cầm chìa khóa xe trong tay, vốn là đều võ trang đầy đủ chuẩn bị kỹ càng ra cửa, nghe hai người vừa nói như thế, chân bước ra ngưỡng cửa liền thu lại rồi.
“anh Diệc, vậy em sẽ không tiễn các anh, trên đường chú ý an toàn.”
“ừm, Chú thím hai, chúng tôi đi trước.”
Chương Diệc mang theo hai người dừng xe đi đến đất bằng, ở giữa phải trải qua một cái rừng trúc nhỏ, đèn đường tối tăm, anh đi ở phía trước, hai người kia liền giống thần giữ cửa đi theo hai bên trái phải phía sau anh. Anh không nghĩ tái diễn lúng túng ở bữa tiệc kia, thẳng thắn ngậm chặt miệng, cái gì cũng không nói.
Chu Dĩ Nam thông minh nhanh trí, anh liếc mắt Bùi Tịch một bên trầm mặc không nói, rõ ràng giằng co như vậy nữa cũng không phải biện pháp, thẳng thắn đánh vỡ bầu không khí đông lạnh trước tiên, mở miệng nói, “Phía trước chính là đầu đường, tôi tự mình đi tới đi. Tiểu Diệc, em đưa Bùi Tịch là được rồi.”
Chương Diệc dừng bước chân lại, do dự mà nhìn anh. Chu Dĩ Nam cười cười với anh, ghé vào bên tai anh nói câu gì, liền cười híp mắt đi đến ngã tư đường. Nơi đó một chiếc xe huyền phù quân dụng màu đen lẳng lặng đậu dưới ánh đèn đường.
Chương Diệc nhìn thấy anh lên xe, trong lòng hơi xác định, liền quay đầu liếc nhìn Bùi Tịch, do dự nửa ngày, mới thấp giọng nói, “Đi thôi.”
Hai người rõ ràng đêm qua thẳng thắn gặp lại, thân thể trần trụi quấn quýt lấy nhau, lúc này đến trong buồng xe bịt kín, ngược lại không lời nào để nói, liền liếc mắt nhìn nhau đều có chút không được tự nhiên.
“Tối hôm qua lời của tôi nói…” Bùi Tịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, anh vô ý thức lấy ngón tay xoa nắn đệm thuộc da, rũ mi mắt nhỏ dài nói, “… Đều là thật lòng.”
“Tôi biết.” Chương Diệc khởi động xe, mắt nhìn thẳng bánh quay khí cụ. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh cũng không muốn nói sao? Bùi Tịch rất muốn hỏi như vậy, nhưng mà anh đột nhiên ý thức được tối hôm qua Chương Diệc đã cho anh đáp án. Khi đó đáy mắt anh áy náy và bất đắc dĩ đã nói rõ tất cả.
Anh còn chấp nhất cái gì đây, biết rõ hy vọng xa vời như vậy mà, nhưng anh càng muốn nghĩa vô phản cố phía trước, không đấu đến vỡ đầu chảy máu sẽ không chịu bỏ qua. Thực sự là buồn cười đến đáng thương.
“sau đó Chu Dĩ Nam khiến người tiêm huyết thanh vào cho anh chứ? Cảm giác như thế nào, có nơi nào không thoải mái hay không?”
“Không có cảm giác gì khác thường, đều tốt đẹp.”
Bùi Tịch gật gật đầu, không biết nhớ tới cái gì, lại nói, “liều lượng huyết thanh một lần chỉ có thể tạm thời giảm bớt chứng bệnh của anh, tuần sau anh rảnh rỗi vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, chủ yếu nhìn tuyến thể của anh có bệnh biến hay không.”
“ừm, tuần sau tôi qua.”
Chương Diệc phối hợp như vậy ngược lại để Bùi Tịch có chút không thích ứng, anh thấy đường viền gò má anh anh tuấn, khóe môi căng thẳng, trong lòng nổi lên một chút tâm tình chua xót.
“Chương Diệc, nếu như không có Chu Dĩ Nam, tôi có phải còn có một tia hi vọng không?” Xe huyền phù đứng ở chỗ cửa lớn Nhà họ Bùi, trước khi xuống xe, Bùi Tịch bỗng nhiên mở miệng.
Chương Diệc sửng sốt một chút, một lúc lâu, anh mới khàn khàn nói, “cậu cũng biết, không có thế giới song song.”
“đúng, không có thế giới song song.” Bùi Tịch đáng tiếc mà thở dài, anh thấy con đường và sân trước ngoài cửa xe rộng rãi, thấp giọng nói, “Alan thì sao? Lancaster đâu? Anh dự định làm sao giải thích cùng vương tử liên bang Omega hả?”
Chương Diệc cau mày nhìn về cửa sổ xe phía trước trong suốt, trầm mặc không nói. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bùi Tịch thấy anh chậm chạp không trả lời, nghĩ đến anh đối với Vương tử Alan không gặp mặt cũng còn tồn tại mấy phần không đành lòng, lại đối với mình tuyệt tình như thế, nhất thời tức giận trong lòng.
“con mẹ nó tôi chính là bị coi thường, không tìm cho mình thoải mái! Hưởng tề nhân chi phúc của anh đi thôi!”
“Bùi Tịch —— “
Chương Diệc muốn giải thích chút gì, thanh niên tuấn mỹ đã đóng sầm cửa xe, bóng dáng cao gầy thon dài biến mất rất nhanh ở trong bóng đêm thanh lãnh.
Thôi, để cho anh ta mắng hai câu, cho hả giận đi. Chương Diệc bất đắt dĩ nghĩ.
**
“Trưởng quan, năm nay hạm đội thứ ba chọn lựa danh sách nhân viên đặc chủng lái chiến hạm đã đi ra, mời ngài xem qua.”
“ừm, trước tiên thả này đi.”
“Mặt khác, Mạc tham mưu trưởng hỏi ngài năm nay khi nào thì đặc huấn bắt đầu? Có muốn mở hội thương thảo cụ thể chi tiết nhỏ một chút hay không?”
“Là cần thiết mở hội thảo luận một chút, thời gian cụ thể cùng địa điểm cậu tới an bài đi.”
“Vâng, trưởng quan.”
Tô Nhiên nâng ghi chép chuẩn bị rời phòng làm việc, thình lình bị Chương Diệc gọi lại.
“Em gái cậu bệnh khá hơn chút nào không?”
“Tốt lắm rồi, giải phẫu làm rất thành công, quan sát khoảng một tuần liền có thể xuất viện.”
Chương Diệc gật đầu, ngón tay của anh vô ý thức gõ trên mặt bàn, “Ngày mai có nửa ngày nghỉ phép, tôi đi chung với cậu đến bệnh viện thăm em một chút đi.”
Tô Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, vội vã nói, “Trưởng quan, kỳ thực ngài không cần tự mình —— “
“Được, sáng sớm tám giờ ngày mai tôi chờ cậu ở văn phòng, cậu lái xe, nhớ tới chuẩn bị bữa sáng.”
“Kia… Được rồi.” Tô Nhiên bất đắt dĩ gật gật đầu, ngực lại xẹt qua một tia đắng chát ngọt ngào. Ngược lại thời gian hai người chung đụng cũng không nhiều, liền để anh hưởng thụ một lần cuối cùng anh ôn nhu đi.