Editor : Thơ Thơ
“Không đúng, đây không phải là phòng của anh.”
Thiếu niên trong hình ảnh nhíu mày, trong mắt đẹp đẽ xanh biếc lóe ra một tia ngờ vực, “Diệc, bây giờ anh ở cùng ai? Tại sao anh không có mặc bất kỳ quần áo nào?”
Chương Diệc thầm mắng mình sơ sẩy, chỉ là anh muốn che giấu đã không còn kịp rồi. Anh thấy Alan chuyển mắt qua, tầm mắt đối diện với Chu Dĩ Nam, trong lúc nhất thời, trong không khí giống như có tia lửa va chạm.
“lần đầu gặp gỡ, Vương tử Alan.” biểu tình Chu Dĩ Nam lạnh nhạt nhếch miệng, “Tôi gọi Chu Dĩ Nam, là học sinh của Chương lão gia, cũng là Tiểu Diệc ——” anh đột nhiên không biết nên làm sao giới thiệu quan hệ của mình cùng Chương Diệc, bằng hữu sao? Tựa hồ quá xa cách. Bọn họ so với bằng hữu càng giống như người thân, nhưng bọn họ rõ ràng không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào. Do dự hai giây, thần sắc Chu Dĩ Nam ôn hòa nói, “Tôi đã từng là thầy dạy kèm tại nhà của Tiểu Diệc.”
“Tôi thấy qua anh trên tin tức.” Alan nheo mắt lại, ánh mắt phức tạp thẩm thị Chu Dĩ Nam, “phó Chủ tịch Quốc hội mới nhậm chức Quân đế quốc ủy hội, đã từng là thiên tài quân sự của đế quốc. Tướng quân Chu Dĩ Nam, có đúng không?”
Chu Dĩ Nam không thể phủ nhận ừm một tiếng, mắt anh liếc thần sắc Chương Diệc sốt sắng, chính muốn nói chuyện, lại nghe Alan nói:
“vì sao Diệc lại ở trong nhà của anh? Nếu như tôi không đoán sai, cái này cũng là phòng ngủ của anh?”
“Đây chính là phòng của tôi, tối hôm qua Tiểu Diệc uống nhiều rồi, tôi đưa anh tiến vào nghỉ ngơi.”
Biểu tình Alan không vui đem tầm mắt chuyển hướng Chương Diệc, cậu nhìn chằm chằm một đoạn cổ Chương Diệc lộ ra ở bên ngoài xem đi xem lại, hận mình không có thể xuyên qua hình ảnh ảo, trực tiếp đẩy chăn Chương Diệc ra, kiểm tra một lần trên người anh có vết tích người khác hay không. Nhưng cậu cũng không tiện phát tác với Chu Dĩ Nam, hai mắt đành phải mạnh mẽ trừng Chương Diệc.
“Alan, trước tiên không nói những thứ này.” Chương Diệc thật vất vả tìm tới chỗ trống, liền vội vàng chuyển hướng đề tài anh quan tâm nhất, “Cha của cậu thế nào rồi? Tôi xem trên tin tức nói —— ” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Không cứu sống nổi.” biểu tình trên mặt Alan tuyệt mỹ tinh xảo cũng chẳng có bao nhiêu bi thương, cậu như là đang giảng giải một việc bé nhỏ không đáng kể như vậy, kéo kéo khóe miệng, tự giễu nói: “Thân thể của ông sớm đã bị tửu sắc móc rỗng, lúc đó ông cũng không mặc y phục phòng hộ, cơ hồ bị khí lưu ép thành bánh nhân thịt.”
Chương Diệc nghĩ đến thảm trạng cha của Alan trước khi chết, dù sao tâm trạng cũng không đành lòng, anh cũng không hiểu nên an ủi người ra sao, chỉ có thể ngốc nghếch nói, “cậu… Vẫn tốt chứ?”
“em thật không tốt.”
Mặt Alan mới vừa thờ ơ không động lòng nhất thời vo thành một nắm, đôi mắt trong suốt xanh biếc ủy khuất nhìn anh, “Tối hôm qua đánh cho anh nhiều điện thoại như vậy, tại sao một cái cũng không tiếp?”
“Tôi quên đồng hồ ở trong tủ…” Chương Diệc nói nửa thật nửa giả dối, anh không dám nhìn thẳng đôi mắt Alan, hơi rủ xuống suy nghĩ nói, “Lúc đó tôi uống nhiều rồi, muốn tìm cũng không tìm được, bỏ lỡ điện thoại của cậu, thật không tiện.”
Alan nháy mắt một cái, giận trách, “Không chuẩn có lần sau. Anh hôn em một chút, em liền tha thứ cho anh.”
Chương Diệc lúng túng liếc Chu Dĩ Nam một cái, người sau không biểu tình gì, chỉ là đường nét khóe môi căng ra đến mức có chút khẩn trương.
“Nhanh chút mà, lại không tình chàng ý thiếp có thể phải tức giận.” Alan ngoác miệng ra chỉ môi mình hồng hào, mặc dù là hình ảnh ảo, mà biểu tình trên mặt cậu rất sống động giống như giờ khắc này thật xuất hiện ở trước mặt Chương Diệc.
Nếu là dĩ vãng, Chương Diệc phỏng chừng cũng chỉ dăm ba câu đuổi Alan đi. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, Alan mới vừa mất đi cha của mình, tuy rằng bề ngoài của cậu không thấy được tâm tình gì, có thể Chương Diệc rõ ràng cậu khó chịu và bi thương phỏng chừng đều dằn xuống đáy lòng. Ở trong lòng khẽ thở dài một cái, Chương Diệc ngẩng đầu lên, đối diện thiếu niên trong hình ảnh cấp tốc hôn một cái. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Alan dư vị tựa như liếm liếm khóe môi của chính mình, đắc ý liếc Chu Dĩ Nam một cái. Chương Diệc thừa dịp tâm tình của cậu tốt lại, nghe chút tình trạng liên bang gần đây. Anh cũng không phải quá quan tâm tranh giành quyền thừa kế hoàng thất liên bang, mà đối với Alan thân ở vòng xoáy chính trị cảm thấy lo lắng không thôi. Dù sao cậu mới được không lâu, thế lực đơn bạc, đối ngoại là Omega nhu nhược bất lực, phải tiếp tục sinh sống như thế nào ở bên trong đấu tranh hoàng quyền nham hiểm quỷ quyệt?
“Yên tâm đi, Diệc, em không có yếu như anh tưởng tượng vậy.” Nhìn ra Chương Diệc lo lắng, cuối cùng ngược lại là Alan tới an ủi anh, “em còn có hai tháng liền muốn tốt nghiệp biện hộ, chờ em bắt được học vị chứng minh ngày ấy, ngay lập tức liền đi thủ đô tinh kết hôn với anh.”
Chương Diệc nghe trong giọng nói của cậu ước ao và mừng rỡ, thực sự không đành lòng nói cho cậu biết tất cả những thứ này cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp. Anh rũ mắt xuống, giọng điệu khô khốc nói, “Alan, kỳ thực tôi —— “
“Diệc, trước tiên đừng nói, em còn muốn tham gia phúng viếng, ngày khác em tìm anh nữa.”
Đầu kia Alan vội vã cúp truyền tin, Chương Diệc chưa nói xong nghẹn ở trong cổ họng, chỉ cảm thấy nội tâm các loại tư vị hỗn tạp, cay, chua, ngọt, đắng, chát, mùi gì đều có.
Chu Dĩ Nam đứng ở bên giường nhìn thần sắc anh cô đơn, có chút lo lắng nói, “Tiểu Diệc, Vương tử Alan có biết em bị bệnh này không?”
Nghe đến Chu Dĩ Nam nói, Chương Diệc ngẩn ra. Anh e rằng có thể giấu diếm được Bùi Tịch, thế nhưng đối với đôi mắt hổ phách của Chu Dĩ Nam nhìn thấu tất cả, anh phát hiện mình căn bản không có cách nói dối.
“Dĩ Nam, em vẫn luôn không có nói cho anh biết ——” Chương Diệc nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, trong con ngươi đen thần sắc kiên định mà dứt khoát, “Kỳ thực thân phận Alan…”
Anh đem thân phận chân chính của Alan, cùng với đầu đuôi câu chuyện hai người quen biết toàn bộ nói cho Chu Dĩ Nam, còn chuyện Alan là như thế nào gặp được anh động dục, anh chỉ hàm hồ nói tới một chút. Nói xong tất cả những thứ này, anh liền ngẩng đầu lên, giống như tội phạm phạm vào tội nặng chờ đợi thẩm phán cuối cùng thấp thỏm nhìn mặt Chu Dĩ Nam.