Editor: Thơ Thơ
Thứ sáu, Chương Diệc đi phi trường đón Bùi Tịch.
Bởi vì khí trời, máy bay trễ hơn hai giờ, lúc chờ Bùi Tịch ngồi chuyến bay đến, đã đến chạng vạng.
Bùi Tịch ở xa xa liếc tới bóng dáng cao to thon dài nhận điện thoại kia, anh lôi kéo rương hành lý, tăng nhanh bước chân, cấp tốc đi đến bên Chương Diệc.
Chương Diệc ở trong đám người chung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh, trong nháy mắt, liền bị đôi cánh tay từ phía sau ôm lấy. Thân thể người kia ấm áp dính sát anh, dùng sức đến cơ hồ muốn vò tiến vào bên trong cốt nhục.
Nghe thấy được mùi vị Tín tức tố Alpha quen biết, gánh nặng trong lòng Chương Diệc liền được giải khai, anh quay đầu đi, có chút oán giận nói: “Tôi chờ thật lâu.”
“Xin lỗi.” Bùi Tịch xoay thân thể của anh lại, đôi mắt dâm tà mang theo ý cười nhìn về phía anh, độ cong khóe miệng có chút tà khí: “Tôi có thể dùng thân thể bồi thường.” Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc “Gọt” một tiếng, tiếp nhận rương hành lý trong tay anh: “Thụy Khắc đã sớm làm xong cơm, chúng ta trở về đi thôi.”
“Được.” Cuối cùng cũng coi như kết thúc, một lần nữa trở lại khu trung ương, tâm tình Bùi Tịch vào giờ khắc này sung sướng cực kỳ. Bất quá một khắc kia bước vào Nhà họ Chương, anh liền không cười được, bởi vì Tô Nhiên đang ngồi trên ghế salông xem báo điện tử.
“Trưởng quan, anh đã trở về.” Tô Nhiên đứng dậy nghênh tiếp hai người.
“ừm, kỳ thực cậu không cần chờ chúng tôi, có thể ăn trước.” Chương Diệc đổi giày ở cửa.
“Bùi bác sĩ.” Tô Nhiên hỏi thăm Bùi Tịch phía sau anh một chút.
Bùi Tịch liếc anh một cái, nghĩ đến ban đầu người này làm sao lần lượt từ bên cạnh anh cướp Chương Diệc đi, sắc mặt liền có chút cứng ngắc. Trước anh nhìn anh ta muốn chết không sống mà nằm ở trong phòng chăm sóc đặt biệt, cũng lười cùng anh tính toán, bây giờ thấy anh ta sinh long hoạt hổ, đầy ngập oán khí cùng không cam lòng liền xông ra.
“Tô trung tá khôi phục rất nhanh.” giọng điệu thờ ơ.
“Nhờ có trưởng quan chăm sóc.” Tô Nhiên không sợ sóng lớn.
Bùi Tịch hừ lạnh một tiếng, “Tô trung tá nghỉ ốm cũng sắp nghỉ xong rồi, lúc nào trở về hạm đội thứ ba?”
“Thứ hai.” Tô Nhiên khẽ mỉm cười: “Bất quá mấy tháng gần đây cũng sẽ không cần phải làm nhiệm vụ.”
“Tô trung tá chính mình có phòng ở quân khu phân đi?” Ý tứ chính là, tại sao anh hoàn dựa vào nơi này của Chương Diệc?
“Bùi bác sĩ thật giống cũng có nhà trọ?” anh liền dựa vào cái gì dựa vào nơi này của Chương Diệc? Thơ_Thơ_ddlqd
“Hai người các người, đi ăn cơm.” Mắt thấy mùi thuốc súng hai người này càng ngày càng đậm, Chương Diệc không thể không đúng lúc cắt ngang bọn họ nói chuyện: “Đồ ăn đều sắp lạnh.”
“Tốt, trưởng quan.” Tô Nhiên quay đầu nhìn Chương Diệc nở nụ cười.
Bùi Tịch hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.
Chương Diệc đã sớm đoán được hai người này không hợp nhau, bất quá không nghĩ tới ăn một bữa cơm, cũng làm anh mệt đến ngất ngư.
“A Diệc, tôi muốn anh ăn sườn xào chua ngọt bên kia.”
Chương Diệc nghĩ Bùi Tịch ở khu 19 hoang vu cằn cỗi khẳng định chịu không ít khổ, lập tức đứng dậy gắp cho anh một miếng lớn sườn xào chua ngọt.
“Trưởng quan, có thể múc cho tôi chén canh không?” Tô Nhiên cau mày, tựa hồ giống như chịu cái gì đau đớn: “chân trái tôi không quá thoải mái.”
Chương Diệc cầm qua bát của anh, lập tức múc cho anh một bát đậu lớn tràn đầy tương đại cốt thang.
“A Diệc, anh cũng ăn nhiều chút.” Bùi Tịch khinh thường liếc Tô Nhiên một cái, gắp một miếng vào trong bát Chương Diệc: “cá mè này rất tươi mới, anh nếm thử.”
“Trưởng quan, vịt bia này cũng không tồi, anh thử một chút xem.” Tô Nhiên không cam lòng yếu thế, cũng với đĩa rau trong bát anh.
“Ngừng ——” Chương Diệc ngăn cản Bùi Tịch còn muốn đưa tay qua đến, lúng túng nói: “Tôi sắp no rồi, chính các người ăn, đừng kể tôi.”
Bùi Tịch nheo lại cặp mắt đào hoa, cười cười với anh: “Như vậy sao được, tôi xem anh gầy không ít, ăn chút bù đắp lại.” Làm dáng liền muốn với đĩa rau trong bát anh.
“Tôi tự mình tới.” Chương Diệc thở dài trong lòng, nhận mệnh mà cúi đầu bới cơm. Thơ_Thơ_ddlqd
Chớp mắt này, Chương Diệc ăn được so với trước đây đều no, không thể không đi tản bộ trong sân cho tiêu cơm. Tô Nhiên cơm nước xong liền lên lầu xem sách, Bùi Tịch mừng rỡ một mình bồi Chương Diệc.
“Nghe Chu Dĩ Nam nói, lần trước anh liền phát tình?”
Sắc mặt Chương Diệc quẫn bách, mặc dù đã biết mình biến thành thể chất Omega, nhưng đáy lòng anh vẫn còn có chút mâu thuẫn nhắc tới hai chữ “Động dục”.
“Ừm.” Anh buồn buồn đáp một tiếng.
“lúc nào?”
“Tháng trước đi, tôi cũng nhớ không rõ lắm…”
“Loại cuộc sống này sau này nhất định phải nhớ kỹ, sẽ có quy luật.” Bùi Tịch cau mày, mặt không đồng ý: “Không phải mỗi lần đều có mấy người chúng tôi ở bên cạnh anh, hơn nữa vạn nhất anh không mang ức chế tề, bị người khác nhìn thấy ——” Bùi Tịch căn bản không dám nghĩ tiếp.
“Tôi có chừng mực.” bây giờ Chương Diệc chỉ cần ra ngoài đều sẽ mang ức chế tề ở trên người.
“Lần trước là Chu Dĩ Nam ở bên cạnh anh, thân thể anh ta yếu như vậy, có thể động viên anh sao?”
Hai người chẳng biết lúc nào đi tới một gốc cây hoa quế, Bùi Tịch nghiêng đầu nhìn về phía Chương Diệc, người kia cắn cắn môi dưới, không nói gì.
Mà Bùi Tịch đã nghe được đáp án.
“Tô Nhiên đâu? Có phải là gần đây thân thể cũng không tiện?”
Chương Diệc có chút khó chịu cúi đầu: “Đừng hỏi.”
“Đây không phải là chuyện gì mất mặt.” Bùi Tịch nắm lấy bờ vai anh, nhìn vào bên trong ánh mắt anh: “A Diệc, bây giờ anh là thể chất Omega, có nhu cầu rất bình thường, tuyệt đối không nên kìm nén.” Thơ_Thơ_ddlqd
Không biết nghĩ đến cái gì, anh liền nhếch lên khóe miệng, cười đến có chút đắc ý: “Ít nhất, ở phương diện này, hai người bọn họ tạm thời không sánh bằng tôi.”
Chương Diệc bật cười: “Một ngày đều ở trên máy bay, anh không mệt a.”
“Nhìn đến anh tôi liền không mệt.” Bùi Tịch ôm lấy eo anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Hơn nữa có một nơi đặc biệt có tinh thần.”
“Hả?” Chương Diệc nheo mắt lại.
Bùi Tịch ưỡn ưỡn eo, hạ thân sát qua cái đùi lớn Chương Diệc, giọng điệu mê hoặc: “A Diệc, chúng ta đã lâu không có làm.”
Chương Diệc bị khí vị Tín tức tố Alpha trên người anh toả ra nồng nặc mà lạnh lẽo làm cho có chút run chân, không tự chủ nói: “Tôi biết…”
“Kia… Anh là phải ở chỗ này? Hay là trở về phòng?”
“Trở về phòng đi.” Chương Diệc cảm thấy ý chí của mình đang tan rã.
“Được.”
Bùi Tịch hôn một cái ở trên môi anh, lôi kéo anh trở về phòng ngủ. Quá lâu không có làm, hai người đều có chút khó kìm lòng nổi, kéo quần áo tán lạc khắp mặt đất, còn chưa đi đến bên giường liền vội vã không nhịn nổi mà xoa xoa thân thể của đối phương.
Bùi Tịch một đôi mắt dâm tà tràn đầy diễm sắc, anh đè Chương Diệc xuống giường, trói hai tay của anh lại, hôn một đường từ cổ anh đến lồng ngực trần trụi. Tính khí cụ phía trước Chương Diệc sớm đứng lên, Bùi Tịch một bên gặm cắn hạt nhũ nho nhỏ trên lồng ngực của anh, vừa dùng tay tuốt động tính khí cụ nữa mềm của anh, ngón tay thỉnh thoảng xẹt qua phía sau miệng huyệt, trêu đến thân thể Chương Diệc run rẩy từng trận.
“Ừm…” thân thể Omega trời sinh liền khát vọng bị Alpha xâm phạm cùng cướp đoạt, Chương Diệc thở hổn hển, hai cái chân dài chủ động ôm lấy eo thân Bùi Tịch, nơi cổ tản ra hương cây oải hương thơm ngọt mà dụ người. Bùi Tịch hôn qua bụng dưới anh bằng phẳng, bụi cỏ màu đen, cuối cùng ngậm đỉnh tính khí cụ của anh, chậm rãi nuốt vào thịt hành anh thẳng tắp. Thơ_Thơ_ddlqd
“A…” niêm mạc khoang miệng trơn trợt bao vây lấy đỉnh anh non mềm, hạ thân vừa ẩm ướt vừa nóng, khác nào đặt mình trên thiên đường. Chương Diệc quá lâu không thư giải dục vọng, bị Bùi Tịch phun ra nuốt vào mấy chục lần, liền không khống chế được mà cung đứng dậy, bắn ra một cỗ nồng tinh.
“anh đây là bao lâu không lấy?” Bùi Tịch trêu nói.
Chương Diệc cũng không có thỏa mãn, ánh mắt anh hơi có chút tan rã nhìn về phía Bùi Tịch, cẳng chân cà cà trên eo lưng anh, nói giọng khàn khàn: “Mặt sau…”
“Ngứa?” Bùi Tịch mở ra chân của anh, tỉ mỉ quan sát nơi miệng huyệt co rúm lại.
Chương Diệc gật đầu.
Tiếng Bùi Tịch chật: “Tự mình ôm chân, chổng mông lên.”
Chương Diệc nghe theo, nửa người dưới anh hoàn toàn trống không, hai cánh hoa mông vểnh cao cùng khe mông màu sắc hơi thiển triệt để bại lộ ở trước mắt Bùi Tịch.
Bùi Tịch hài lòng đỡ dương v*t của mình đâm vào tiểu huyệt ấm kia, đi vào, anh liền sảng khoái mà khẽ nói một tiếng.
“Thật là thoải mái…”
Chương Diệc không hài lòng nhịp điệu anh ấm áp, thúc giục: “Nhanh một chút.”
Bùi Tịch liếc anh một cái: “anh muốn tôi xong rồi chết đúng hay không?” Tàn bạo mà đánh cắm đến mấy lần.
Chương Diệc bị đỉnh đến toàn thân bủn rủn, khoái cảm từ dưới bụng vẫn luôn lan tràn đến toàn thân, anh hé miệng rên rỉ, mông chủ động với lên trên, đón ý nói hùa anh va chạm.
Cái tư thế này không duy trì bao lâu, Bùi Tịch liền bắn vào trong thân thể anh. Chương Diệc thả xuống chân ngứa ngáy, nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Lần này chính anh động.” Bùi Tịch nóng lòng chứng minh hùng phong của mình, đổi Chương Diệc thành tư thế ngồi ở trên người anh. Thơ_Thơ_ddlqd
“Ừm…” Chương Diệc rất hưởng thụ nắm giữ quyền chủ động. Anh chống đỡ chân, chậm rãi ngồi xuống, để cho miệng huyệt của mình nuốt vào tính khí cụ Alpha thô cứng một chút, mãi đến tận gốc rễ hoàn toàn vào thân thể, anh mới bắt đầu trước sau lay động vòng eo.
“Ha a…” điểm mẫn cảm theo trong cơ thể bị côn th*t ngạnh nhiệt nhiều lần nghiền ép, Chương Diệc thở dốc càng ngày càng gấp rút, nhịp điệu vòng eo lay động cũng càng lúc càng nhanh.
“A Diệc, anh thật giỏi…”
Thời khắc hai người đang tai hàm tình nhiệt, bỗng nghe đến một tiếng xoạt xoạt vang lên, cửa phòng bị người đẩy ra.
Alan nhấc theo rương hành lý đứng ở cửa, sững sờ mà nhìn bọn họ.