Cha bị cô ồn ào đến phiền, ném xuống 100 đồng bảo tài xế mua cho cô ăn. Nào biết mua sau khi trở về, cô còn chưa cắn được một cái, đã bị mẹ ném tới thùng rác.
“Con là con gái của Vệ Yên Nhu ta, là Hàn gia đại tiểu thư, sao lại có thể ăn loại này quán ven đường?!”
Ở kia lúc sau, Hàn Mộ Vi cho dù có cơ hội lại đi thử một chút ăn vặt ven đường, cũng không có đi thử quá.
Mà hôm nay lại không giống nhau.
Đã 8 giờ nhiều, hôm nay vận động hơi nhiều, đi qua quán khoai lang đỏ, cô đột nhiên đói bụng.
Sau đó, đột nhiên liền muốn ăn nướng khoai.
Loại ăn vặt ghét bỏ ven đường này bị mẹ, không ngon……
Rất thơm, ăn đến dạ dày thời điểm, ấm áp.
Hoá ra, thay đổi, là một thứ dần làm ta cảm thấy tự do và vui vẻ.
Tiểu bao tử cũng cảm nhận được cô trong lòng ấm áp, ngữ khí nhẹ nhàng mà cùng cô trò chuyện kế hoạch kế tiếp, “Chủ nhân, từ hôm nay trở đi muốn gia tăng chương trình học, chủ nhân tư duy đủ ổn rồi, đối người tốt hay là người xấu trực giác rất nhanh nhạy…… Bất quá, bọn người xấu diễn xuất quá đạt nhiều khi không phân biệt nổi, cho nên em quyết định thêm một môn tâm lý học vào chương trình học! Ân, làm chủ nhân có thể từ đối phương động tác nhỏ cùng trong ánh mắt liền phân biệt ra, đối phương có phải người tốt hay khônh……”
“Biết được ai là người cần giúp đỡ đối với việc tìm hảo cảm giá trị là rất có lợi nha! Giống như cậu nhóc kia một lần cho chủ nhân mười cái hảo cảm giá trị a!! Nếu là có mười người như vậy, thì chủ nhân giống nhau tử liền có thể lên tới đệ tam cấp……” Nghĩ đến tốt đẹp tương lai, tiểu bao tử liền thanh âm trung đều tràn ngập thỏa mãn cùng vui sướng.
Hàn Mộ Vi một đường mỉm cười mà nghe, ăn xong nướng khoai trở lại Hàn gia đã 9 giờ.
Không tiếng động mà từ cửa đi vào, cởi giày liền phải lên lầu, đã bị Hàn Tử Tư trong phòng khách gọi lại.
Hàn Tử Tư sắc mặt có chút khó coi, “mày chạy đi nơi đâu? Tan học đến bây giờ đến bây giờ nao lâu biết không?”
Hàn Mộ Vũ ở một bên thêm mắm thêm muối, “Chính là a, chị, ngươi không có về nhà, chúng ta thực lo lắng chị…… Vạn nhất xảy ra chuyện gì liền phiền toái.”
Lưu Băng Tinh tắc đảm đương người tốt, “thôi, người an toàn đã trở lại không phải tốt sao, tới, Vi Vi, lại đây, vị này chính là hàng xóm nhà chúng ta Mặc tiên sinh.”
Hàn Mộ Vi lúc này mới chú ý tới, Mặc Dung Uyên đang ngồi ở phòng khách, hơn nữa, trưen bàn là trà và bánh ngọt……
Thoạt nhìn, hắn đã tới rất lâu.
Mặc Dung Uyên đứng lên, đi đến cô trước mặt, triều nàng Vi Vi cười, “Hàn tiểu thư, xin chào. Tôi là Mặc Dung Uyên.”
Hắn giả vờ như lần đầu gặp mặt, nói: “Lần này đến Giang Thành tới, Vệ lão gia nhờ ta đến thăm tôn nữ của ông……”
Hàn Tử Tư nghe được lời này, lại cùng hắn hàn huyên vài câu, bất quá ánh mắt nhìn cô ôn nhu lại vài phần.
Lúc trước tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng Cố gia bà Hàn gia đều muốn đem Cố Thiếu Ngang và Hàn Mộ Vi đính hôn, không biết vì sai hai người gặp qua hai lần mặt sau, cố gia nhưng đem việc này phai nhạt xuống dưới, tựa hồ không tính toán nhắc lại.
Hàn Tử Tư tức giận rất nhiều, đối Hàn Mộ Vi cũng khôi phục sự lạnh nhạt như trước, chỉ là nghĩ đến vệ lão còn vì Hàn Mộ Vi an bài hôn sự, rõ ràng về sau sẽ không quên cô, cũng không dám giống như lúc trứic mà đánh cô, chỉ cùng qua đi giống nhau làm lơ cô.
Lại không nghĩ rằng, hôm nay vị Mặc thiếu tướng nổi tiếng cả nước lại đến nhà ông ta chào hỏi!
Mặc thiếu tướng thanh danh toàn bộ Hoa Hạ đều biết, bọn họ tính là nhân vật số một số hai Giang Thành, cũng không phải không có nghe nói Mặc Dung Uyên đến Giang Thành tới dưỡng thương, hơn nữa rất có khả năng liền ở cùng tiểu khu. Nhưng không trải qua cho phép, cũng không ai dám chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn, rốt cuộc vị này Mặc thiếu tướng chính là có tiếng thiết diện vô tư, hơn nữa ghét nhất người khác chụp hắn mông ngựa, hoàn toàn chỉ xem thực lực.
– ——