“A! Chỗ kia!” Ý Viên vừa chạy vừa chỉ tay vào một con ngách nhỏ xuất hiện ở mặt tường bên trái, nếu chạy vào trong thì có thể thoát.
Đông Ân, Vũ Sâm theo hướng tay cô chỉ mà nhanh chân hơn…
Cuối cùng cũng thoát.
Nhìn quả bóng khổng lồ lăn qua trước mặt, Vũ Sâm thở nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chưa được nửa phút thì nhiều tia sáng xuất hiện rọi thẳng vào mặt khiến họ không nhịn được đưa tay che mắt. Đến khi ánh sáng dịu lại, Ý Viên chậm rãi hạ tay xuống, hé mắt nhìn đối diện…
Một lâu đài Âu cổ bị bỏ hoang.
Khắp nơi đều tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn, hoang vu, lạnh lẽo phát rợn. Từng bông tuyết băng giá không bị ảnh hưởng bởi rèm cửa rách nát, bay vào rơi đầy đất. Vách tường đá cũ kĩ cũng bị nứt nhiều chỗ, nhìn như sắp sụp bất cứ lúc nào. Bàn ghế, tranh hoạ, tượng tạc, đồ cổ rải rác khắp nơi. Tuy nhiên, ở đây có nến, ngoài trời tối đen như thế thì ít ra trong này vẫn phải có tí ánh sáng mà.
Một điều cuối cùng, trên người họ đều mặc đồ của kị sĩ.
“Bây giờ lại phải thám hiểm ngôi nhà ma quái à?” Vũ Sâm tay phải lắc lắc thanh kiếm, tay trái cầm tấm khiên nặng trịch, nhếch môi, khinh bỉ nói.
Đông Ân quay đầu nhìn hắn, rất tốt bụng nhắc nhở một câu:”Đằng sau.”
Tên kia nghe thế theo bản năng ngó ra sau, mặt biến sắc…
DƠI!!!
“AAAAAAAA…D, dơi! Cứu!” Anh ta hét lên rồi cắm đầu chạy thục mạng, chẳng mấy chốc đã mất hút ở chỗ rẽ.
Ý Viên:”…” Cái lìn gì thế?
Cô liếc xéo Đông Ân bằng ánh mắt khinh bỉ:”Đây là thủ hạ thân tín của anh đấy à?” Ý là, sao anh lại có thể thu một tên vô dụng như thế làm tay chân chứ!
Đông Ân vẫn nhìn về chỗ rẽ, nói:”Hồi nhỏ cậu ta bị dơi cắn”
Ý Viên:”…” Bỏ đi bỏ đi.
Đến chỗ rẽ đó thì chẳng còn ai nữa.
“Giờ chúng ta làm sao? Bỏ mặc anh ta?” Cô hờ hững lên tiếng.
“Cậu ta tự biết đường về”
Ý Viên nhún vai, tỏ vẻ anh ta có bị làm sao cũng chẳng liên quan tới cô.
Chỉ có điều, đi chung với đại Boss một mình làm cô có hơi khẩn trương.
Tên giở người này lúc hỏi thì trả lời, lúc không hỏi thì đếch nói lấy một câu.
“Má! Bộ giáp này khó chịu chết đi được!” Ý Viên uể oải xoay vai, giọng cằn nhằn.
Bỗng…
RẦM! RẦM! RẦM!
Mặt đất rung lắc dữ dội khiến cả hai phải lảo đảo một phen, còn chưa kịp định thần thì một âm thanh khủng bố truyền đến làm chấn động cả toà lâu đài…
GRÀO….!!!
Ngay lập tức, chỗ rẽ ở ngay trước mặt họ xuất hiện một bóng người đang khổ sở chạy nhanh hết sức có thể, nhìn kĩ thì ra là Vũ Sâm. Anh ta chạy càng gần thì mặt đất lại rung lắc càng mạnh, nếu nghe rõ sẽ nhận ra…đó là tiếng bước chân của một vật gì đó khổng lồ.
Vũ Sâm vừa chạy thục mạng vừa hổn hển thét lên:
-CHẠY ĐI!!! MAU!
Hai ngươi nào đó:”…” Đờ phắc, lại chạy nữa à?!
Quả nhiên, tiếng gầm rú ngày một gần, cuối ngã rẽ lại lần nữa xuất hiện
Một con rồng với chiều cao khiêm tốn gần chạm nóc nhà
Tất nhiên, nó rất to, to đến nỗi có thể một chân dẵm bẹp ba người bọn họ dẹp lép như con tép.
Đây không phải là cuộc đua ma-ra-tông đâu nhá!