“Tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp cô”
“Ai?”
“Dạ là một người đàn ông ngoại quốc, rất…điển trai”
Ý Viên đang chơi đùa với Tiểu Mạt thì ngẩng đầu nhìn Tài, cười lạnh một tiếng:
-Ồ, đến tận cửa rồi cơ đấy! Cứ cho anh ta vào đi!
“Dạ!” Tài hơi cúi mình rồi đi ra ngoài. Ý Viên lại tiếp tục chơi với Tiểu Mạt, dường như không quan tâm vị khách quý không mời mà đến này.
Nửa phút sau…
Daniel vừa bước vào đã ngẩn người, nhìn đôi mẹ con đang vui vẻ cười đùa với nhau, trong lòng dâng lên cảm giác nghi hoặc cùng bất an…
Đứa bé kia là ai? Con của cô ấy?
Không thể nào…Thông tin hắn tra không có nói cô đã kết hôn hay đã sinh con, vậy đứa trẻ kia…
Ý Viên vẫn cúi đầu chơi cùng Tiểu Mạt, nói:”Sao điện hạ đứng ngoài cửa mà không vào?”
Daniel thu lại bộ dáng thất thố vừa rồi, lại bày ra vẻ tao nhã, ấm áp bước đến ngồi ghế sô pha rất tự nhiên.
“Khách quý tới sao em không tiếp đón? Có phải là hơi thất lễ rồi không?” Hắn nhìn cô chăm chú, cười cười.
Cô cũng cười đáp lại hắn, giọng dửng dưng:” Đúng là có hơi thất lễ, nhưng tôi ngồi lâu quá nên bị tê chân, không ra tiếp đón điện hạ được. Còn về phần chào hỏi, dù sao người của tôi cũng làm thay tôi rồi.”
Daniel:”…” Lí do kiểu khỉ gì thế? Tê chân nên không tiếp đón được?
“Lâu rồi không gặp mà sao em lại có vẻ không hoan nghênh tôi, dù gì chúng ta cũng là bạn nhảy…”
“Lâu rồi không gặp?” Ý Viên nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn “Nếu tôi nhớ không lầm thì cách đây mấy ngày điện hạ đã làm tôi tốn không ít tiền xăng xe đâu.”
“Chuyện đó…Nếu không phải em nhìn thấy tôi liền chạy thì tôi cũng đâu có phải làm thế.”
“Có sao? Nhưng tôi không nhìn thấy. Tôi không nghĩ đó là xe của điện hạ cũng không nghĩ ngồi trong xe là người.”
“Vậy em nghĩ tôi là ai?”
“Cướp xe”
“…” Hay lắm! Cô lại dám nghĩ hắn là mấy loại người dơ bẩn đó!
“Hình như em không thích tôi? Tại sao vậy?”
Vì ông đây là mẹ anh!
“Tôi nào dám nói không có hảo cảm với điện hạ, chỉ là thời gian chúng ta gặp mặt tổng cộng chưa đến 24 tiếng”
“Vậy sao ngay từ đầu em lại gạt tôi?”
“Lỡ mồm”
“…” Lí do này cô nghĩ hắn tin sao?
“Vậy đứa nhỏ này…?”
“Là con trai tôi.”
Cái gì?! Con trai!
“Em kết hôn?”
“Chưa”
“Vậy đứa nhỏ…”
“Con nuôi” Con bà nó! Sao anh hỏi lắm thế?!
Hai người tôi một câu anh hai câu đấu qua đấu lại, rốt cuộc…
“Điện hạ muốn gì ở tôi?” Ý Viên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhàn nhạt hỏi.
“Muốn em”
“Muốn tôi làm gì?”
“Chỉ đơn giản muốn em thôi”
“Điện hạ, trên đời này không thiếu người.”
“Nhưng em chỉ có một”
“Ồ, vậy đổi lại?”
“Em muốn gì?” Hắn cười ôn hoà nhìn cô. Cô lại dễ mua chuộc đến thế?
“Muốn chết.”
“…”
“Có thể đổi cái khác không?”
“Cái gì tôi cũng không thiếu.”
Vậy có nghĩa là không thể thương lượng.
Ý Viên nhìn hắn hờ hững như không, bảo cô tin cái gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”? Đừng có nằm mơ!
Cô không phải mấy đứa trẻ trâu nói yêu dễ dàng như thế.
Mà muốn tôi mở lòng với anh?
Không có cửa đâu!
Đi mà tìm con gái tôi diễn trò tình thâm ấy!
Hai người đang đấu khẩu thì Tiểu Mạt mở miệng nhỏ ngáp một cái, tay bụ bẫm dụi dụi mắt, bộ dáng buồn ngủ trông rất dễ thương. Ý Viên thấy thế thì nhẹ nhàng bế đứa nhỏ lên, để nó tựa đầu vào vai mình, quay đầu nói với Daniel:
-Thật xin lỗi không thể tiếp điện hạ lâu, tôi còn phải cho Tiểu Mạt ngủ, mong điện hạ về cho.
Rồi không đợi hắn mở miệng, cô đã xoay người lên lầu trên.
Tài đi đến chỗ Daniel, đầu hơi cúi, tay vươn ra làm bộ dáng mời:
-Điện hạ, thỉnh!
Daniel không để tâm đến hắn, chỉ nhìn lên cầu thang Ý Viên vừa khuất dạng, nhếch miệng cười nửa miệng rồi ung dung rời đi.
My lady, thời gian của chúng ta vẫn còn dài.
Tôi không ngại chơi cùng em đâu!
Trên đời này không có thứ gì mà hắn không đạt được!