[Trên chuyến xe lửa từ Thuận Nam đến Vân Nam thành]
//ồn ào//
Ánh mắt đứa trẻ ngó nghiêng, nó hiếu kì về mọi thứ xung quanh nó, ồn ào và nhộn nhạo. Bất chợt nó chú ý đến một người đàn ông ở phía xa đang tiến về phía nó. Hắn mặc quân phục, trên ngực đeo đầy những huy chương lớn nhỏ. Sau lưng hắn còn có vài ba người mặc quân phục khác cùng đi theo. Dáng vẻ của họ oai phong nhưng cũng toả ra thứ sát khí vô cùng đáng sợ.
– Mẹ ơi, những người đó là ai vậy?
Đứa nhỏ quay người kéo tay áo mẹ nó hỏi, tay chỉ về phía những quân nhân. Người mẹ có vẻ bận rộn với mớ quần áo hỗn độn. Bà theo lời hỏi của đứa con ngước nhìn đám người.
Ánh mắt giật căng lại, bà giật mình kéo đứa con ôm chặt vào lòng miệng thì thầm:
– Không được nhìn, không nhìn.
Hắn đi đến đâu xung quanh mọi người tự tránh đường đến đó. Những đứa trẻ hiếu kì cũng được cha mẹ chúng giữ chặt để không gây chuyện. Một số kẻ không giữ được mình mà bàn tán xôn xao:
– Hắn là ai vậy?
– Thiếu soái mới nhậm chức, không thấy hắn mặc quân phục sao.
– Ta nghe nói người này ngang tàn bạo lực, chỉ cần không vừa mắt ai.. giết.
Người đàn ông đưa tay kê ngang cổ làm hành động như cắt cổ, ánh mắt lại trừng trừng doạ người khiến những người bên cạnh sợ hãi tái mặt lại rồi cúi gằm mặt xuống mong vi thiếu soái kia sẽ không chú ý đến mình. Người đàn ông nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của họ thì lén cười đắc ý. Mà không chú ý đến, ánh mắt của kẻ ngang tàn bạo lực coi mạng người như rơm rạ mà hắn vừa nói đang dán lên người hắn.
Người đàn ông chợt cảm thấy lạnh gáy, hắn giường như cảm nhận được có nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Bàn tay hắn run run, cổ họng giật giật, chần chừ quay người lại. Ánh mắt của thiếu soái nhìn hắn. Đôi mắt như có lực sát khí khiến người đàn ông sợ hãi quỳ mọp xuống.
Thiếu soái vừa nhìn hắn đã không thuận mắt mà nhăn mày. Vị quân nhân theo sau liền hiểu ý rút súng ra bắn lên chân người đàn ông nọ khiêna hắn ra đau đớn ôm chân nằm vật ra. Tiếng súng vang khắp cả toa tàu, ai nấy đều đang run bần bật lo sợ.
– Thiếu soái, có giết hắn không? – Quân nhân Mạc Mạc Tài.
Mạc Tài giương súng về phía người đàn ông, tay y đương định bóp cò thì phía sau lại có người lên tiếng. Giọng điệu trầm ổn đến hút hồn.
– Hôm nay ngày đầu thiếu soái nhậm chức, hay là thôi đi. Chưa đến Vân Nam đã đại khai sát giới như vậy.. không thoả. – Quân nhân Tô Năng.
Tô Năng bước lên trước đám người, khuôn mặt y thanh tú lại trắng trẻo khiến người nhìn không ai nghĩ y lại là quân nhân. Tuy suất chúng là vậy nhưng y đứng trước kẻ tài năng như thiếu soái đây lại chẳng đáng là gì.
“Trịnh Văn Thiên đúng là tài giỏi, đáng tiếc ngài ấy tính tình quá nóng nảy bạo ngược không suy nghĩ chu toàn được. Đây rõ ràng là một cái bẫy, nếu ngài ấy giết người ngay ngày nhậm chức, dân chúng Vân Nam sẽ nghĩ về ngài ấy như nào.” – Tô Năng nghĩ.
Mạc Tài thấy Văn Thiên không có phản ứng gì liền liếc sang nhìn Tô Năng. Tô Năng thấy vậy liền bước lên trước đè tay súng đang giương thẳng về phía đầu của người đàn ông của Mạc Tài xuống.
Đúng lúc không khí đang căng thẳng thì không biết từ đâu lại có một đứa bé gái chạy đến va vào người Văn Thiên. Nước dãi nước mũi của nó còn dính chặt trên quần hắn. Nó ngước nhìn lên, ánh mắt của người đàn ông trước mặt nó đến người lớn còn cảm thấy sợ hãi huống chi nó mới có 4 tuổi. Đứa nhỏ ngồi bệt xuống đất mà khóc toáng lên khiến không khí bốn bề trở lên vô cùng ngại ngùng.
Đám người xung quanh nhìn nhau nhưng không ai dám lại đo bế đứa nhỏ đi, trong đầu ai cũng thầm nghĩ đứa nhỏ này hôm nay vậy là chết chắc rồi.
Văn Thiêm cúi nhìn xuống đứa nhỏ, ánh mắt anh đầy khinh thường nhìn nó như nhìn một đống rác bẩn thỉu mà bản thân vô tình dẫm phải. Anh nhấc chân lên, tưởng chừng như định đá đứa nhỏ đi thì lúc này lại có một cô gái từ phía xa chạy lại.
– Xin lỗi, không biết có ai thấy một bé gái mặc cái áo đỏ chạy qua đây không?
Giọng điệu vội vã, lo lắng chạy vội tìm kiếm. Khi nhìn thấy đứa nhỏ liền thở phào mà không để ý đến không khí xung quanh. Cô tiến lại gần trước mặt Văn Thiên, nhìn khuôn mặt đạo mạo của anh rồi lại nhìn bàn chân anh giơ lên trước đứa nhỏ mà nhăn mặt lại.
Vừa nhìn biểu cảm này của cô, Văn Thiên đã biết bản thân vậy mà bị hiểu lầm rồi. Vốn anh chỉ là muốn coi nhue không nhìn thấy đứa nhỏ mà bước qua đầu nó rồi đi tiếp, nào ngờ…
Cô gái đến gần bế đứa nhỏ lên, phủi bụi bẩn dính trên đồ nó. Ánh mắt liếc nhìn sang Văn Thiên vẻ đánh giá rồi lại vội thu về. Cô ân cần vỗ về đứa nhỏ:
– Tiểu Trấn, con không sao chứ. Lần sau đừng chạy loạn nữa, khiến mọi người lo lắng lắm biết không.
– Oa.. hức.. hức.. Lam tỷ tỷ. Đại.. hức.. đại thúc này.. đáng sợ quá, còn.. còn bắt nạt tiểu Trấn nữa. Oa oa…
“Hả!!!” //Lòng người kinh sợ//
– Rõ ràng là nó chạy loạn va vào người ta, còn bôi thứ kinh khủng này nên đồ ta. Sao ngoắt cái đã biến thành nó bị bắt nạt vậy.
Văn Thiên vừa nói vừa chỉ xuống vị trí trên quần vừa bị tiếu Trấn bôi nước mũi vào. Thục Lam nhìn xuống theo hướng tay chỉ của anh, lại nhìn lên trên ngực của người này đeo đầy những huân huy chương thì liền biết không phải là người mình có thể động vào. Cô thả tiểu Trấn xuống lại ấn đầu còn bé cúi xuống. Bản thân cũng cúi đầu tạ lỗi:
– Xin lỗi, nó còn nhỏ quá, không hiểu chuyện mong ngài bỏ quá cho..
– Nó nhỏ nhưng cô không nhỏ đâu nhỉ.
Văn Thiên vội cắt lời Thục Lam, lời nói quyết đoán muốn truy cứu đến cùng. Xem ra chẳng có sự thương hoa tiếc ngọc nào ở đây cả. Hiểu được ý này, Thục Lam liền rút trong tay áo ra chiếc khăn tay rồi ngồi xuống kéo ống quần của Văn Thiên tỉ mỉ lau từng chút.
Hành động của cô khiến mọi người không chỉ kinh ngạc mà còn thay cô sợ hãi. Văn Thiên giật mình thu chân lại, anh không nghĩ cô lại dám làm ra chuyện như vậy. Một cô gái dám kéo quần nam nhân ở đám đông, đã vậy người đó còn là vị thiếu soái ai ai cũng nể sợ. Cô gái này đã thành công gây được sự chú ý của Văn Thiên.
– Cô làm cái gì vậy!!