Đổ mồ hôi nhiều, Ngu Ninh Sơ càng lạnh hơn. Vi Vũ rốt cục phát hiện không đúng, một tay đi sờ cái trán chủ tử, nóng bỏng đến dọa người.
“Xảy ra chuyện gì?” Một thân ảnh bỗng nhiên từ phía trước tới, Ngu Ninh Sơ ráng chống đỡ sức mạnh đi xem, lại là Tống Trì. Ánh trăng trong sáng, hắn mặc một kiện cẩm bào màu đậm, thân hình cao lớn, cũng so với tài tử trên sân khấu phong lưu lỗi lạc hơn.
Ngu Ninh Sơ ra hiệu Vi Vũ không cần để ý hắn, đi nhanh một chút. Vi Vũ rất hoảng, chủ tử bệnh thành dạng này, sao có thể không mời lang trung?
“Trì công tử, cô nương chúng ta phát sốt, ta đi không được, ngài giúp chúng ta báo cùng tam phu nhân nói một tiếng, được không?” Vi Vũ lo lắng nói.
Tống Trì đã đến gần, chỉ thấy Ngu Ninh Sơ giống dây leo bị gió tàn phá, vô lực tựa ở đầu vai Vi Vũ, mũ trùm che xuống cơ hồ hoàn toàn chặn mặt của nàng. Không đợi hắn nhận lời, mũ trùm hạ truyền đến thanh âm nàng suy yếu lại quật cường: “Không muốn kinh động cữu mẫu, ta ngủ một giấc liền tốt rồi.”
Vi Vũ hầu hạ nàng hai ngày, minh bạch lo lắng của nàng, lòng chua xót nói: “Thân thể quan trọng, cô nương cũng đừng khách khí, tam phu nhân thương ngài, tuyệt không nguyện ý nhìn thấy ngài khách khí như thế.”
Ngu Ninh Sơ lắc đầu, hữu khí vô lực nói: “Sáng mai lại nói.”
Vi Vũ xin giúp đỡ nhìn về phía Tống Trì. Tống Trì nhíu mày, đi đến trước mặt chủ tớ, bỗng nhiên nói: “Sự cấp tòng quyền, đường đột.” ( sự việc cấp bách, đành tự chủ trương làm việc)
Ngu Ninh Sơ mê man, còn chưa hiểu ý tứ hắn, mũ trùm trên đầu đột nhiên bị người xốc lên, tầm mắt phát sáng lên. Nàng bất lực ngước mắt, nhìn thấy dưới ánh trăng mặt Tống Trì tuấn mỹ, nhìn thấy hắn đưa tay. . . rơi xuống trán của nàng. Nàng bản năng muốn phát tác, tay phải lại bị hắn kéo lại, năm ngón tay linh hoạt đẩy ra ống tay áo, bóp bên trên cổ tay của nàng.
Phẫn nộ khiến nàng mở to hai mắt nhìn. Tống Trì không nhìn lửa giận của nàng, hắn buông tay ra, một bên buông xuống mũ trùm ngăn trở mặt nàng ửng hồng đậm rực rỡ, một bên không hề bận tâm mà nói: “Nơi này cách tam phòng ít nhất phải đi hai khắc đồng hồ, các ngươi chủ tớ chậm rãi di chuyển, chắc chắn kinh động người bên ngoài, biểu muội không ngại, ta có thể đưa ngươi trở về, ngươi nếu không nguyện để cho ta đưa, ta lập tức đi nói với tam phu nhân, sớm đi mời đại phu thay ngươi chẩn trị.”
Ngu Ninh Sơ cái nào đều không muốn chọn. “Không nhọc công tử, công tử chỉ coi chưa thấy qua chúng ta liền được rồi.”
Nàng dùng sức bóp lòng bàn tay của mình, khôi phục một tia thanh minh, lôi kéo Vi Vũ liền đi lên phía trước. Vi Vũ bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc bước chân. Tống Trì còn tại trong dư vị tiểu cô nương đối với hắn xưng hô, công tử.
Lúc có mặt Thẩm gia huynh muội, nàng sẽ còn khách khí gọi hắn Trì biểu ca, hiện tại không người, nàng vậy mà trực tiếp gọi hắn công tử. Tối hôm qua lần đầu gặp hắn liền phát giác cô nương này không thích chính mình, đêm nay gặp lại, lập tức liền chứng minh được. Tống Trì không biết chính mình nơi nào trêu chọc nàng, chỉ là nàng bệnh thành dạng này, lại quá bướng bỉnh, hắn không cách nào thật ngồi không nhìn mặc kệ.
“Chờ chút.”
Vi Vũ vô ý thức quay đầu. Tống Trì bốn phía nhìn quét qua, chỉ vào cách đó một gốc cây hoa không xa cao nhất nói: “Trở về rồi quay lại đó, ngươi tới nơi này lấy thuốc, hành sự cẩn thận, sẽ không có người biết được.”
Vi Vũ nhớ kỹ: “Đa tạ Trì công tử.”
Sau đó, nàng một hồi vịn Ngu Ninh Sơ, một hồi cõng, cuối cùng không khiến người hoài nghi về tới Bích Ngô đường. Ôn ma ma còn chưa ngủ, nhìn thấy Ngu Ninh Sơ bệnh thành cái dạng này, đau lòng không thôi. Ngu Ninh Sơ mắt nhìn Vi Vũ, nói láo với ma ma: “Ta khi trở về, gặp được đại biểu ca, hắn thông cảm tình cảnh của ta, sẽ lặng lẽ mua thuốc đưa tới.”
Mẫu thân cùng người Tống gia dây dưa không rõ, nàng không muốn Ôn ma ma lại lo lắng nàng giẫm lên vết xe đổ. Ôn ma ma thở dài: “Đã kinh động đến đại công tử, lần này coi như xong, về sau lại có không thoải mái, không thể gượng chống.”
Ngu Ninh Sơ nằm ở trên giường, ngoan ngoãn gật đầu. Vi Vũ nghe động tĩnh thủy tạ bên kia, đánh giá chênh lệch thời gian không nhiều lắm, lấy việc Ngu Ninh Sơ rơi mất khăn làm lý do, đi trong hoa viên tìm kiếm, sân khấu kịch còn chưa tan đi, nàng cũng không có gặp được cái người hầu nào, lo lắng bất an tìm tới gốc cây kia, quả nhiên trông thấy một bao thuốc, bị một chút lá rụng xảo diệu che khuất. Vi Vũ nhanh chóng thu hồi gói thuốc, vội vàng trở về Bích Ngô đường.
Ôn ma ma nói dược là nàng từ Giang Nam mang tới dự phòng, tự mình đi phòng bếp sắc thuốc. Một bát thuốc nóng hầm hập cay đắng vào trong bụng, Ngu Ninh Sơ chậm rãi lâm vào ngủ say. Ôn ma ma trông nàng một đêm. Phương thuốc linh nghiệm, sáng sớm hôm sau, Ngu Ninh Sơ mặc dù vẫn là không còn chút sức lực nào, cái trán đã không nóng nữa.
“May mắn có đại công tử, nếu không phải sốt một đêm, cô nương chắc còn sốt đến choáng váng.”Ôn ma ma lòng còn sợ hãi.
Ngu Ninh Sơ buông thõng con ngươi, trước mắt thoảng qua mặt Tống Trì. Lúc này lại nhớ lại tối hôm qua ngẫu nhiên gặp, lại như mộng vậy không chút nào chân thực.