“Lão di nương xuất thân không cao, đến hầu phủ, nàng tựa như cô nương tại Ngu gia đồng dạng, giữ khuôn phép ở tại bên trong tiểu viện của mình, bị người khi dễ, lão di nương yên lặng nhịn, được lão hầu gia sủng ái, lão di nương cũng sẽ không đi ra ngoài diễu võ giương oai, thành thành thật thật, thời gian trôi qua không thể nói là tốt, cũng không thể nói xấu. Phu nhân liền không đồng dạng, dáng dấp có bao nhiêu đẹp, liền có bao nhiêu kiêu ngạo, trước khi xuất giá trôi qua thẳng thắn tuỳ tiện, hoàn toàn chính xác khiến người khác hâm mộ ghen ghét. Chưa từng nghĩ một khi xảy ra chuyện, thanh danh hỏng, tùy tiện gả cho một nam nhân xa lạ, từ đó rời đi kinh thành, không còn chút nào phong quang của lúc trước. Cô nương, ngươi nghĩ tới loại nào tốt hơn?” Ôn ma ma một bên lau, một bên chuyện phiếm giống như hỏi.
Ngu Ninh Sơ dừng một chút, hỏi: “Ma ma cảm thấy ta làm như thế nào sẽ tốt?” Ôn ma ma trầm mặc thật lâu, chợt thở dài: “Ta cũng không biết, phu nhân cùng lão di nương đều có cái khổ riêng, cô nương nếu có thể đi chọn cuộc sống thoải mái lại an ổn , vậy liền viên mãn nhất.”
Thân thể lau sạch, Ngu Ninh Sơ ngồi xuống trong thùng tắm, Ôn ma ma hướng trong nước đổ hoa lộ, nhàn nhạt mùi thơm ngát tứ tán ra. Ôn ma ma xách cái ghế ngồi sau lưng Ngu Ninh Sơ, giúp nàng gội đầu tóc. Ngu Ninh Sơ có thể trông thấy lọn tóc trắng của Ôn ma ma, xen lẫn tại trong tóc đen ở giữa, ngẫu nhiên Ôn ma ma nhìn qua, ánh mắt mang theo năm tháng trầm tĩnh.
“Ma ma, năm đó lão di nương phái ngươi đi chiếu cố mẫu thân, mẫu thân lại vắng vẻ ngươi không cần, ngươi oán nàng sao?”
“Không oán, nói cho cùng, nương người năm đó cũng là tiểu cô nương, người trẻ tuổi gặp chuyện dễ dàng nghĩ quẩn, tâm kỳ thật không xấu.”
“Ma ma, ta tuổi nhỏ không biết sự tình, về sau còn xin ngươi thay ta hao tâm tổn trí, nếu ta nơi nào làm không đúng, ma ma ngàn vạn nhớ kỹ nhắc nhở ta.”
Cữu phụ cữu mẫu đối nàng rất tốt, nhưng các trưởng bối có sự tình của mình, chỉ có Ôn ma ma, có thể toàn tâm toàn ý trông coi nàng, Ngu Ninh Sơ tín nhiệm Ôn ma ma, cũng hi vọng Ôn ma ma đối nàng tận tâm.
Ôn ma ma cười gật gật đầu. Ngu Ninh Sơ nghịch nghich nước, tròng mắt nói: “Vừa mới ma ma nhắc về mẹ ta cùng lão di nương, kỳ thật hai người bọn họ khổ, căn nguyên đều ở chỗ kết hôn, lão di nương làm thiếp cho người ta, dù có sủng ái cũng thân bất do kỷ, mẹ ta trong lòng có hình bóng, gả cho người khác, trong lòng nàng không cam lòng. Ma ma, ta không có mắt cao như nương tanhư vậy, cữu phụ cữu mẫu thương ta, hẳn là sẽ tìm cho ta cái lương nhân môn đăng hộ đối, đến lúc đó ta an tâm gả qua là được.”
Ôn ma ma không nghĩ tới tiểu cô nương tâm tư thông thấu như thế, đáng tiếc sự tình nào có đơn giản như vậy, kết hôn dễ dàng định, cảm tình cũng không phải nghĩ thích ai liền thích người đó, có người mọi mặt đều tốt, nhưng chính là không cách nào động tâm, có người rõ ràng phong lưu lạm tình lãnh huyết ích kỷ, ngược lại khiến người cả ngày lẫn đêm nhớ thương.
Bất quá, Ôn ma ma đem những lời này nuốt trở vào, chỉ khen: “Cô nương nghĩ như vậy là được rồi, các trưởng bối từng trải, bọn họ cũng biết nữ hài tử thích hợp hạng người gì, về sau cô nương một mực cùng Minh Lam tiểu thư chơi đùa, nếu có công tử trẻ tuổi tiếp cận, cô nương lấy hết cấp bậc lễ nghĩa đồi lại là được, không cần để ý tới nhiều hơn.”
Hồng nhan họa thủy, nam nhân cũng không phải là không họa thủy, so với nữ tử vừa to gan hơn lại vô sỉ, thích chiếm tiện lợi. Nam nhân làm ra chuyện lỗ mãng, bị người phát hiện nhiều lắm là trêu chọc cười mắng vài câu, đổi thành nữ tử, nhẹ thì thanh danh mất sạch, nặng thì phải bồi tính mệnh.
“Ma ma yên tâm, ta đều hiểu.” Có vết xe đổ của mẫu thân, Ngu Ninh Sơ tuyệt sẽ không cùng cái nam tử nào qua lại quá gần.