Edited by Bà Còm in Wattpad
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tiết Thần đi đến chủ viện cùng dùng cơm sáng với Tiết Vân Đào, liền thấy Từ Tố Nga mặc một thân tố nhã thanh đạm, kiều nhu tận xương đứng bên cạnh Tiết Vân Đào hầu hạ. Còn Tiết Uyển hôm qua mới bị Tiết Thần xử phạt cấm túc sao chép kinh thư cũng công khai ngồi ở bên người Tiết Vân Đào. Thấy Tiết Thần tiến vào, hai mẫu nữ liếc nhìn Tiết Thần một cái, biểu tình vô cùng đắc ý.
Tiết Thần bất động thanh sắc, đi vào thỉnh an Tiết Vân Đào, sau đó ngồi xuống. Từ di nương đặt một chén cháo nấm tuyết trước mặt nàng, rồi xoay người sang chỗ khác lấy chiếc muỗng bạc cho Tiết Thần. Tiết Thần nhìn thoáng qua Tiết Uyển vừa hành lễ cho có với nàng rồi ngồi xuống tiếp tục ăn cháo, “vân đạm phong khinh” hỏi: “Hôm qua ta phạt muội sao chép kinh thư, đã chép xong rồi sao?”
Tiết Uyển không ngờ Tiết Thần dám kiêu ngạo như vậy trước mặt phụ thân, nhìn thoáng qua Từ di nương, sau đó lại nhìn nhìn Tiết Vân Đào, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Còn chưa xong. Phụ thân kêu muội tới ăn cơm sáng, chờ lát ăn xong rồi muội liền trở về tiếp tục sao chép.”
Tiết Vân Đào ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mắt dò hỏi của Tiết Thần, buông xuống chén cháo trong tay nói với Tiết Thần: “ Chuyện của Uyển tỷ nhi cha có nghe nói. Tuy con là trưởng tỷ có quyền dạy dỗ Uyển tỷ nhi, nhưng đôi khi cũng đừng quá nghiêm khắc. Nàng rốt cuộc nhỏ tuổi hơn con, con nhường nàng một chút cũng là tỏ rõ đức hạnh của con, làm tấm gương tốt cho muội muội.”
Tiết Thần nhìn Tiết Vân Đào, tâm tình nhất thời đặc biệt phức tạp, trầm ngâm một lát sau mới buông chén trong tay nói: “Ý phụ thân là, con không nên phạt Uyển tỷ nhi sao? Nàng tự mình sai nha hoàn đi phòng thu chi lãnh ngân lượng, nha hoàn không thu được thì nàng đánh chửi, lấy kim trâm trên đầu đâm vào lưng của nha hoàn đến mức huyết nhục lẫn lộn. Nếu như vậy mà con cũng không thể dạy dỗ nàng, xin hỏi phụ thân con nên đối với nàng như thế nào?”
Tiết Vân Đào không ngờ mới sáng sớm mà Tiết Thần đã phản bác như vậy, trong lòng thập phần bực bội, dứt khoát buông xuống chén đũa, tiếp nhận khăn mặt ấm áp Từ di nương đưa tới, lau mặt và tay xong mới giương mắt nhìn Tiết Thần, mặt lộ vẻ không vui nói: “Chuyện này không phải cha nói đã biết rồi sao? Uyển tỷ nhi mới về Tiết gia, hết thảy chi phí đương nhiên là có thay đổi. Sở dĩ nàng đến phòng thu chi lãnh ngân lượng, vậy chứng tỏ tiền tiêu hàng tháng của nàng không đủ, con làm trưởng tỷ không có nhạy bén phát hiện, làm muội muội phải cam chịu thiếu thốn, đây cũng là sự thất trách của một trưởng tỷ. Còn nha hoàn kia, cứ đuổi sớm một chút cũng tốt, bị chủ tử giáo huấn mà dám kích động mọi người phản kháng chủ tử, đến trước mặt con cáo trạng. Đây là không có một chút ý gì coi Uyển tỷ nhi là chủ tử của bọn họ. Nha hoàn “ăn cây táo, rào cây sung” như vậy còn giữ làm gì?”
Nói xong một phen thao thao bất tuyệt, Tiết Vân Đào liền đứng lên. Từ di nương lập tức dán trên người sửa sang lại y phục cho Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào vuốt ve tay ả ta, ánh mắt hai người đan xen, tựa hồ còn có thể toát ra dư vị triền miên lâm li của cuộc ân ái tối hôm qua.
Vào lúc Tiết Vân Đào bước ra ngạch cửa, lại quay đầu nhìn Tiết Thần nhàn nhạt nói một câu: “Thần tỷ nhi thân là đích nữ, đối với phụ thân nói chuyện vô lễ, không biết thương yêu thứ muội. Cha thấy con nên lưu lại trong phòng mấy ngày tu thân dưỡng tính cho tốt đi.”
Trên mặt Tiết Thần vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Vâng, nữ nhi đã biết.”
Tiết Vân Đào lại liếc mắt nhìn nữ nhi một lần nữa. Thật ra cũng không phải thật sự muốn phạt nàng, chỉ cảm thấy sáng sớm mà lời nói của mình bị phản bác, mặt mũi thật sự không biết để đâu. Nữ nhi này tính tình quá quật cường, nếu có thể giống Uyển tỷ nhi, gặp chuyện đều tới xin giúp đỡ hỏi ý phụ thân, nói chuyện không cần có ẩn ý sắc như dao, vậy thì làm sao đến nỗi phải phạt nàng? Cho dù là phân trần một cách mềm mại cũng tốt rồi, nhưng cố tình khuê nữ này lại giống y như tính nết của mẫu thân nàng ta, tranh cường háo thắng, không chịu ở trước mặt ông chịu thua một câu.
Nặng nề thở dài, Tiết Vân Đào phất tay áo rời đi. Từ di nương nhìn Tiết Thần, khóe miệng không khỏi giương lên cũng chưa nói gì. Bất quá Tiết Uyển vẫn nhịn không được, đứng lên liền mở miệng chế nhạo Tiết Thần: “Ai nha, hiện giờ tốt rồi, có tỷ tỷ bồi muội cùng cấm túc. Cha đối xử với muội thật tốt. Di nương nói có phải hay không?”
Từ di nương lúc này mới nhoẻn miệng cười: “Lão gia đối xử với hai vị tiểu thư đương nhiên là tốt như nhau.”
Tiết Uyển làm sao nghe không hiểu lời nói châm chọc của mẫu thân nhà mình. Chỉ xem tình hình đối thoại vừa rồi, cho dù người mù cũng có thể thấy vị tỷ tỷ Tiết Thần chọc phụ thân không cao hứng, phụ thân liền giúp mình thu thập nàng ta.
Tiết Thần tựa hồ không rảnh chấp nhất với bọn họ, an an tĩnh tĩnh ăn xong một chén cháo nấm tuyết, hai cái bánh bao cuộn, sau đó mới ôn nhu lấy khăn ấm nha hoàn đứng bên cạnh chuẩn bị cho nàng, lau mặt lau tay, rồi cũng không quay đầu lại rời phòng ăn, trở về Thanh tước cư.
Từ Tố Nga nhìn bóng dáng Tiết Thần rời đi, ánh mắt có chút đình trệ, cảm thấy nha đầu này giống như không đúng chỗ nào. Dựa theo tính cách của nàng ta, đối với vụ xử phạt của Tiết Vân Đào đúng ra sẽ không tiếp thu dứt khoát như thế. Chính là Tiết Thần không chỉ tiếp nhận một cách nhanh chóng, lại còn bình tĩnh đến như vậy.
*Đăng tại Wattpad*
Lâu Khánh Vân mặc một thân quan bào đen bạc, búi tóc được bao trong chụp tóc ngọc tím, hào quang tự phát đang đứng sau án thư viết tấu. Triệu Lâm Thụy đứng trước mặt bẩm báo tình huống: “Sự tình chính là như vậy. Tiết Nhị tiểu thư chiếm thượng phong, Tiết Đại tiểu thư bị Tiết đại nhân cấm túc ở trong viện, mấy ngày nay cũng chưa ra khỏi cửa.”
Lâu Khánh Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, biểu tình tựa hồ không biết nên khóc hay cười nhìn Triệu Lâm Thụy, buông xuống bút lông cán ngọc, đôi tay chống ở trên bàn, xác nhận hỏi lại: “Ngươi vừa nói, sau vụ này thì người bị cấm túc không phải Tiết Nhị tiểu thư, mà là Tiết Đại tiểu thư?”
Triệu Lâm Thụy gật gật đầu, gương mặt trung hậu nhìn không ra hỉ nộ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy mê mang. Hắn thật sự không biết Đại nhân vì sao cứ bắt hắn phải canh chừng chằm chằm một tiểu thư khuê các không buông. Đây, đây là quá sức không thích hợp!
Lâu Khánh Vân rời khỏi án thư, khoanh tay dạo bước hai ba vòng, đột nhiên xoay người, hàng lông mày đẹp như dãy núi nhăn lại, trong giọng nói mang theo hàn khí: “Tiết Vân Đào này cũng thật sự quá mức.”
Triệu Lâm Thụy càng thêm không hiểu, có trực tiếp quan hệ gì đến Tiết đại nhân nhà người ta sao? Ngài sai thuộc hạ ngầm giám thị khuê nữ của Tiết đại nhân, chẳng lẽ không quá mức sao? Triệu Lâm Thụy nhịn không được chửi thầm, lại không bao giờ dám đem những lời này nói ra.
Lâu Khánh Vân ở trong lòng thầm mắng, Tiết Vân Đào rõ ràng thiên vị thứ nữ, giúp nàng ta chèn ép Thần nha đầu. Cái lão bất tu này, thật là hồ đồ đến cực điểm! Lâu Khánh Vân suy nghĩ đến Thần nha đầu thú vị như vậy mà có khả năng bị ủy khuất, trong lòng dường như bị vuốt mèo cào cho vài nhát, làm thế nào cũng không bình tĩnh được, hận không thể ngay lập tức vọt tới Tiết gia mắng Tiết Vân Đào một trận. Cảm giác như thế nào khi người thân nhất của mình mà hồ đồ không hiểu chuyện? Loại cảm giác này hắn bất quá rất minh bạch, thật sự chỉ đưa đến một trận đau đầu thôi.
Đột nhiên xoay người nhìn về phía Triệu Lâm Thụy, làm cho hắn ta lập tức căng thẳng thần kinh, mơ hồ có một loại dự cảm bất hảo.
*Đăng tại Wattpad*
Mấy ngày kế tiếp, Tiết Vân Đào đều kêu Từ Tố Nga ngủ lại chủ viện, cảm tình hai người từ từ nồng hậu. Ngay cả trước đó vài ngày, Điền di nương thoáng gợi lên một ít tình cũ trong Tiết Vân Đào, mấy ngày này cũng chưa có thể bước chân vào chủ viện một bước. Toàn bộ người trong phủ tựa hồ đều có thể cảm giác ra, Từ di nương coi bộ đã được nổi bật rồi.
Còn Tiết Thần từ sau khi bị Tiết Vân Đào hạ lệnh cấm túc liền thật sự không bước ra khỏi Thanh tước cư một bước.
Khâm Phượng và Chẩm Uyên từ bên ngoài trở về, nghe được hạ nhân trong phủ đồn đãi, đều có chút bất bình cho tiểu thư nhà mình. Khâm Phượng bưng một mâm nho đã rửa sạch sẽ đi vào, đặt ở góc phải bên dưới án thư của Tiết Thần, thở dài nói: “Ai da, người trong phủ đều đang nói, lão gia thật sự quá sủng Từ di nương, Nhị tiểu thư cùng Tam thiếu gia cũng được sủng ái, nói không chừng sau này Từ di nương có thể phù chính.”
Tiết Thần vùi đầu luyện chữ. Nàng đang luyện chữ nhỏ, có vài chữ viết không đẹp liền viết đi viết lại trên bảng nháp kế bên để luyện tập, tựa hồ không cảm giác được sự oán giận trong lời nói của Khâm Phượng, ngay cả đầu cũng không có hứng ngẩng lên.
Nhưng Chẩm Uyên được sai đi hái hoa cũng góp vào một câu: “Muội cũng nghe người ta đồn như vậy. Gần đây Nhị tiểu thư trong phủ càng thật đắc ý, bộ dáng không để ai trong mắt. Hôm trước tiểu thư phạt nàng ta cấm túc chép kinh, nhưng nàng ta chưa chép được một lần liền dám đi lại bên ngoài. Thật sự không đem Đại tiểu thư để vào mắt.”
Chẩm Uyên nói xong, Tiết Thần liền ngẩng đầu nhìn hoa trong tay nàng ta nói: “Hãy đi cất thêm một ít nước cánh hoa, ta muốn dùng để mài mực.” Đây là đời trước lúc nàng nhàn hạ nghiên cứu ra, khi trăm hoa sắp tàn vào mùa thu thì chọn những đóa hoa rực rỡ nhất cất lấy nước, sau đó dùng nước cất này để mài mực. Cách này không chỉ có thể gia tăng độ đậm của mực, mà còn làm màu mực trông có vẻ tươi sáng hơn.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, cảm thấy bất đắc dĩ vì sự rộng lượng của tiểu thư nhà mình. Bọn họ cũng minh bạch, tiểu thư không muốn tiếp tục nói tới đề tài này, hai người dĩ nhiên không dám lại lắm miệng thêm một câu. Chẩm Uyên đem nước hoa đã cất đến, Tiết Thần liền cầm lấy để sang một bên để mài mực, phất phất tay cho hai nha hoàn lui ra nói: “Chỗ này không còn việc gì, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ kêu các ngươi.”
“…”
Sau khi tống cổ Khâm Phượng và Chẩm Uyên ra ngoài, Tiết Thần mới duỗi thẳng lưng, cẩn thận gác bút xuống, ra khỏi án thư đi đến góc trái nơi đặt nghiên mực bằng đá Thọ Sơn màu xám, đổ nước cất cánh hoa màu đỏ sậm vào nghiên mực, sau đó lấy một thỏi mực tùng hương, một vòng một vòng chậm rãi mài mực.
Vụ Tiết Vân Đào phạt nàng cấm túc nhất định sẽ thành đề tài nóng hổi cho người trong phủ bàn luận, điểm này Tiết Thần đã sớm nghĩ tới. Sở dĩ mấy ngày nay nàng không ra cửa, cũng không phải hoàn toàn vì lệnh cấm của Tiết Vân Đào, mà vì tâm tình của nàng thật sự có chút phức tạp.
Tiết Vân Đào hiện giờ càng sủng ái Từ di nương, chờ đến một ngày chân tướng kia bị phơi bày, ông sẽ càng khó có thể tiếp thu. Mà chân tướng là cái gì, Tiết Thần tuy còn chưa có tin tức xác thực, nhưng thể theo sự kiện từ trước đến nay phân tích một phen, nàng cũng có thể đoán được đại khái.
Nếu nàng suy đoán không lầm, Tiết Uyển và Tiết Lôi chắc hẳn không phải là hài tử của Tiết Vân Đào. Nếu bọn họ không phải, như vậy cũng có nghĩa là, sau này Tiết Vân Đào không có cách nào sinh hài tử. Đông phủ Tiết gia cũng chỉ có một mình Tiết Vân Đào là đích tử, Lão phu nhân còn chờ ông “khai chi tán diệp” cho Tiết gia. Sau khi xong ba năm hiếu kỳ cho Lư thị, nhất định Lão phu nhân sẽ kiếm người cho Tiết Vân Đào tục huyền. Nhưng đến lúc đó nếu Tiết Vân Đào đã bị tuyệt đường sinh sản, như vậy chuyện tục huyền này còn có ý nghĩa gì chứ?
Đột nhiên nàng cảm thấy có chút xin lỗi Tiết Vân Đào, ít nhất đời trước không có nàng nhúng tay vào, cả đời Tiết Vân Đào trôi qua vẫn thật tốt. Ông có một thê tử ông cho rằng thật sự yêu ông, có một đôi nhi nữ trong tay, quan vận hanh thông, trời trong mây sáng. Hiện giờ bởi vì nàng sống lại một đời, những sự lừa dối đã che mắt Tiết Vân Đào cả đời chợt bị nàng vạch trần, đây là một sự kiện tàn nhẫn đến cỡ nào.
Tiết Thần bởi vì điểm này, cho nên trong mấy ngày nay không lộ mặt ra ngoài, lưu lại trong Thanh tước cư, hơi mang một ít tâm thái sám hối.
Đối với Từ Tố Nga nữ nhân ngoan độc này, cho dù thu thập ả ta đến cặn cũng không chừa lại, Tiết Thần không hề cảm thấy tội nghiệp ả ta. Chỉ là, muốn thu thập Từ Tố Nga thì không thể tránh khỏi phải đả thương Tiết Vân Đào. Từ Tố Nga làm ra sự tình đáng giận bao nhiêu thì đến lúc đó Tiết Vân Đào sẽ chịu thương tổn càng lớn bấy nhiêu. Tiết gia có thể vì vậy mà xuống dốc hay không, đây cũng là tương lai mà không ai có thể đoán trước được.
Tiết Thần sâu kín thở dài, quanh quẩn trong thư phòng an tĩnh, tâm tình càng có một loại tịch liêu không thể nào kể xiết.
Đột nhiên cửa sổ đóng chặt ở phía tây truyền đến một tiếng động vang lên từ bên ngoài. Tiết Thần buông thỏi mực, đi đến trước cửa sổ nghiêng tai lắng nghe, lại không nghe được thanh âm gì. Tiết Thần buồn bực đẩy ra cửa sổ phía tây nhìn ra ngoài, càng không thấy bất cứ cái gì, đang muốn đóng cửa sổ lại, đột nhiên thấy trên cỏ của hậu viện có một vật sặc sỡ, tập trung nhìn kỹ, hóa ra là một cánh diều.
Ngẩng đầu hướng trên trời nhìn nhìn, Tiết Thần nhô nửa thân mình ra khỏi khung cửa sổ. Đột nhiên phía trên lại rớt xuống một vật, Tiết Thần theo bản năng giơ tay chụp được, nhìn lại hóa ra cũng là cánh diều, cùng kiểu với con diều rớt trong hậu viện. Cả hai con diều đều là hình cá chép, vẩy cá thật lớn được vẽ đủ mọi màu sắc rất vui mắt, thoạt nhìn thập phần độc đáo. Tiết Thần không ngờ ở trước cửa sổ phía tây của nhà mình còn có thể bắt được con diều, bị sự vui vẻ ngoài ý muốn chọc cho nàng nhoẻn miệng cười. Tiết Thần lật qua lật lại con diều trong tay xem xét, mặt sau của con diều vẽ một bức Vịt con du hồ — một chú vịt con lẻ loi bơi trên mặt hồ, hai chân vịt đạp nước bắn tung tóe một đường, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, rải rác vài cây lục bình — nhìn giống như đúc, thập phần tao nhã thú vị.
Cũng không biết diều nhà ai đồng loạt rơi xuống trong viện của nàng. Nhìn cánh diều rớt trên cỏ ngoài sân viện, Tiết Thần đột nhiên cảm thấy hứng thú, tay vẫn cầm theo diều chạy ra khỏi cửa nhanh chóng xuống lầu, không màng ánh mắt dò hỏi của Khâm Phượng chạy thẳng đến bãi cỏ trong hậu viện nhặt con diều kia lên. Tiết Thần lật qua mặt sau liền thấy một bức họa Hai con cá vàng tranh ăn — một con màu cam vàng ánh lên sắc kim, một hắc bạch đan xen ánh lên sắc bạc, đuôi của hai con cá đều uốn lượn, nhìn thật giống như đang giành ăn; chú cá hắc bạch đan xen ẩn sắc bạc tựa hồ muốn quẫy đuôi đâm về phía trước, như là muốn đẩy chú cá cam vàng mang sắc kim ra khỏi vòng đấu.
Tiết Thần cảm thấy cực kỳ thú vị, sau đó mỗi tay cầm một con diều, ngẩng đầu nhìn lên trời, hy vọng lại có thêm một con diều nữa rớt xuống.
*Đăng tại Wattpad*
Ở cách ngõ Yến tử không xa trên tháp cao của một toà nhà, Triệu Lâm Thụy bi thống quệt mồ hôi lạnh trên trán. Hôm nay xác định là một nhiệm vụ khó khăn nhất mà hắn phải làm từ khi tiến vào Đại Lý Tự.
Đại nhân phân phó, đem hai con diều kia “thần không biết quỷ không hay” đưa vào hậu viện của Tiết gia, không thể dùng mũi tên bắn vào, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật cao siêu thả hai con diều vào, hơn nữa còn chỉ định vị trí, nhất định phải thả đúng vào sân cỏ ở hậu viện của Tiết Đại tiểu thư… Độ khó thật là CMN khỏi phải nói, đây có thể so với xông pha chiến trường giết địch tắm máu hăng hái chiến đấu còn khó hơn nhiều.
Cũng chẳng biết Đại nhân đây là bị chập dây thần kinh nào…