Hôm nay là cuối tuần, vẫn như mọi khi, nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ. Ba Mẹ cùng bà Thái đi công việc, còn người làm thì được nghỉ.
Chỉ có một điều lạ là…Thái Tử Sâm lại chủ động gọi điện mời cả đám bạn qua chơi. Có Minh Thiện, Phạm Dương, Lâm Thanh. Còn thêm một người bạn nữa là Quý Linh Lung. Cô nhóc này là bạn cũ của Tử Sâm, đã rất lâu không gặp. Cô bé từ nước ngoài mới về, liền được gọi sang chơi cùng cho vui. Cả đám đàn ông, chỉ có mỗi Lâm Thanh là loạn hết cả lên.
“Cô gái dễ thương này, em bao nhiêu tuổi, tên gì?”
“Em tên Quý Linh Lung, 6 tuổi ạ.”
“Ra là bằng tuổi Tử Sâm.”
Chu Hi Hoa nhìn kĩ cô bé, lên tiếng nói:
“Cô bé này, em dễ thương ghê, tên cũng rất đẹp.”
“Em cảm ơn anh, anh cũng đáng yêu lắm luôn ạ.”
Hi Hoa cười toe toét, còn Tử Sâm thì….
“Hoa Hoa, mày ra đây.”
Nghe khẩu ngữ của hắn, Hi Hoa có chút sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy thiếu gia?”
“Mày vừa khen ai?”
“Em khen cô bé Linh Lung kia ạ.”
“Sau này không được phép khen, bất kể ai cũng vậy.”
“Tại sao vậy ạ?”
“Tao không vui.”
Nhìn thấy hắn như vậy, cậu cũng dần hiểu ra. Đột nhiên đưa hai tay lên ôm mặt hắn, cậu nói:
“Em biết rồi, sau này sẽ không khen ai nữa.”
Thấy ánh mắt đang lườm mình, cậu có chút sợ liền rụt tay lại. Tử Sâm vậy mà lại nói:
“Không sao, sau này mày được phép ôm mặt tao, nhưng đừng để người khác thấy là được.”
Hi Hoa cười tươi, lại có cảm giác hơi rợn gáy. Bốn ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cậu và hắn:
“Tụi này nhìn thấy rồi, giấu làm gì?”
Hi Hoa đỏ mặt, cúi xuống giấu đi gương mặt e thẹn của mình. Tử Sâm nới:
“Lỡ thấy rồi, lần sau cho mọi người nhìn thấy luôn vậy.”
Hắn nhìn qua Hi Hoa, dáng vẻ ngại ngùng của bảo bối nhà hắn vẫn là đáng yêu như vậy, làm sao hắn có thể kiềm lòng được cơ chứ?
Cả đám trẻ chơi với nhau mãi đến tối. Vì hôm nay ba mẹ và bà Thái không về nhà nên cả bọn quyết định ngủ lại Thái gia. Đương nhiên là đã gọi điện xin phụ huynh hết cả rồi. Tử Sâm bảo:
“Hôm nay mọi người muốn ngủ đâu cũng được, nhưng chừa phòng của ba mẹ, bà nội với phòng của tôi ra. Tôi và Hoa Hoa sẽ ngủ ở phòng tôi.”
Biết biết, ai mà không biết Tử Sâm muốn làm gì. Nó dán chữ ngay trên trán hắn luôn rồi.
Bỗng nhiên Tử Sâm nói:
“Hoa Hoa, mày đi xuống bếp, lấy hộ tao một cốc nước đi.”
Hi Hoa nghe lời. Nhưng cậu chưa hiểu sao hắn lại bảo cậu xuống bếp lấy, rõ ràng là bàn ở phòng khách đó có nước mà.
Tử Sâm mỉm cười, nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của cậu khiến hắn bật cười.
Hắn thì thầm gì đó với mấy đứa nhóc kia, rồi chạy đi tắt hết đèn trong nhà.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ, nhà tối đen hết rồi.”
Hi Hoa đi ra phòng khách, gọi tiếp:
“Thiếu gia ơi, mọi người ơi. Đâu hết rồi. Thiếu gia, em sợ~”
Giọng cậu run lên, khóc rồi sao. Ngồi gục xuống đầu gối, bỗng một vòng tay nhỏ quàng lên người cậu. Ngước mắt lên, là Tử Sâm sao?
“Hức…Là thiếu gia sao?”
“Tao đây, sao lại khóc rồi.”
Cậu vùi đầu vào ngực hắn.
“Em sợ lắm.”
“Sợ bóng tối sao?”
Cậu gật đầu, dụi nhẹ vào lồng ngực hắn. Cậu nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập của hắn, cảm giác sao lại êm tai đến vậy.
“Happy Birthday To You.”
“Happy Birthday To You.”
“Happy Birthday, Happy Birthday.”
“Happy Birthday To You.”
Cả đám nhóc cùng hát, còn Minh Thiện tay cầm một chiếc bánh kem. Hát xong, cả bọn liền hét lên một câu:
“Chu Hi Hoa, Sinh Thần Khoái Lạc.”
Mắt cậu rưng rưng, giọt lệ khẽ rơi ra.
“Hoa Hoa, sao lại khóc nữa rồi. Mày vẫn còn sợ à?”
“Không ạ, tại em vui quá.”
“Sao phải vui đến nỗi rơi nước mắt như vậy, bình thường mày đón sinh nhật cũng đều khóc thế à.”
“Không ạ, đây là lần đầu em được nhìn thấy chiếc bánh to thế này, là lần đầu đón sinh nhật ạ.”
Tử Sâm nghe vậy, lòng có chút nhói lên. Hắn đau lắm, bảo bối của hắn khi trước không biết phải chịu nhiều ủy khuất như thế nào, hắn đau lòng.
Cả đám nhóc cũng có chút buồn. Bản thân luôn sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng từ khi chào đời. Vậy mà Hi Hoa lại khó khăn như vậy. Tám năm qua không biết cậu đã trải qua những gì rồi.
Tử Sâm đưa tay ôm cậu vào lòng. Cái ôm này đem đến cho cậu cảm giác được an ủi, ấm áp lắm.
“Hoa Hoa, tao không biết trước đây mày đã phải trải qua những gì. Nhưng từ nay cho đến mãi về sau, mày sẽ không như trước đây, tao sẽ lo cho mày.”
“Thiếu gia thật tốt.”
Hi Hoa cười sung sướng lắm, tay ôm chặt eo của hắn, còn mấy đứa nhóc kia thì được một màn “no căng”.
“Khụ khụ…tụi này còn đứng ở đây đấy.”
Tử Sâm nhìn, xong cũng mặc kệ, tay vẫn ôm chặt cục bông đáng yêu này trong lòng.
“Được rồi, Hoa Hoa, mày ước rồi thổi nến đi.”
Hi Hoa cười gật đầu, hai tay đan vào nhau, bắt đầu ước. Thổi tắt ngọn nến rồi, Tử Sâm mới hỏi:
“Hoa Hoa, mày ước gì vậy?” Tử Sâm hiếu kì hỏi.
“Không nói cho thiếu gia biết.” Hi Hoa cười tinh nghịch, hắn bất quá chỉ có thể xoa xoa đầu cậu.
Sinh nhật đầu tiên của Hi Hoa trôi qua rất vui vẻ, đầy ắp tiếng cười.
“Ước gì sẽ mãi được vui vẻ như vậy, mãi mãi ở bên thiếu gia.”