Đổng Thiếu Ân cùng Lạc Thừa Thu trở về đến nơi đã là 4 giờ chiều.
Cún nhỏ là động vật sống nên không thể lên máy bay cùng bọn họ, mà phải kí gửi.
Nhưng lúc bọn họ về đến nơi thì cún nhỏ đã tới rồi. Hơn nữa Đổng Thiếu Ân đã gọi điện dặn dò trước nên bảo mẫu đã đến chuẩn bị trước, lúc cún nhỏ đến nơi thì bảo mẫu đã sắp xếp cho nó rất chu đáo.
Xuống xe xong, hai người cùng đi vào biệt thự, Lạc Thừa Thu đầu tiên là đi tìm cún nhỏ, bảo mẫu đã chuẩn bị cho cún nhỏ một ổ nhỏ, lúc Lạc Thừa Thu tìm đến thì cún nhỏ đang ngủ ở trong đó, chắc là cảm giác được Lạc Thừa Thu đến gần nên cún nhỏ lập tức mở mắt, đối với Lạc Thừa Thu cún nhỏ vô cùng ỷ lại, bản năng sinh tồn cho nó biết Lạc Thừa Thu sẽ không hại nó.
Cho nên lúc Lạc Thừa Thu tìm đến nơi cún nhỏ lập tức chạy qua, vô cùng thân mật mà liếm tay hắn.
Đổng Thiếu Ân thấy vậy ánh mắt trầm xuống, trong đôi mắt lạnh lùng hiện liên một mạt sát ý. Nghe nói động vật có trực giác nhạy bén nhất, quả nhiên cún nhỏ cảm giác được mạt sát ý đó thì động tác liếm tay Lạc Thừa Thu lập tức dừng lại. Thân hể nho nhỏ căng chặt lên, chính là bộ dạng tùy thời tạc mao.
Lạc Thừa Thu có chút giật mình, không hiểu cún nhỏ này tự nhiên bị làm sao? Hắn vỗ vỗ sống lưng cún nhỏ, sau đó dùng ánh mắt cầu cứu nhì Đổng Thiếu Ân, lúc này Đổng Thiếu An rũ mắt, đem mạt sát ý kia che dấu đi. Lạc Thừa Thu tất nhiên là không phát hiện ra.
“Đổng Thiếu Ân, em nói xem cún nhỏ này làm sao vậy?”
“Có thể là đói bụng, kêu bảo mẫu lại đây nhìn xem.” Đổng Thiếu Ân nhàn nhạt nói, lúc này bảo mẫu vội vàng đi tới, bà cười cười đem cún nhỏ ôm lên, còn cười hứa với họ sẽ chiếu cố tốt cún nhỏ. Còn quan tâm mà hỏi một câu, Lạc Thừa Thu cùng Đổng Thiếu Ân có mệt không, có muốn nghỉ ngơi tắm rửa không.
Lạc Thừa Thu nghĩ nghĩ, thấy cũng phải, cho dù mình không để ý thì với tính cách của Đổng Thiếu Ân, ngồi máy bay lâu như vậy về nhà nhất định phải tắm, dù sao hôm nay bọn họ cũng không cần lên công ty.
Vì thế Lạc Thừa Thu nhanh chóng nhìn Đổng Thiếu Ân, “Có bảo mẫu ở đây rồi, cún nhỏ liền giao cho bảo mẫu chăm sóc đi, chúng ta lên lầu tắm trước, em ở trên máy bay lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi đi? Có muốn ăn nhẹ chút gì không?”
Đổng Thiếu Ân nhìn nhìn Lạc Thừa Thu, sau đó lắc đầu.
“Không mệt, cũng không đói bụng. Nhưng tất nhiên là phải tắm, tôi cảm thấy trên người dính nhớp khó chịu.”
Lạc Thừa Thu nghe vậy lập tức phì cười, “Em cảm thấy như vậy không phải là tại cái tính thích sạch sẽ sao, người khác cũng không cảm thấy trên người em có gì khác thường, tây trang phẳng phiu, nhìn qua chính là một ông chủ lớn.”
Lạc Thừa Thu hiếm khi nói đùa, Đổng Thiếu Ân cũng hơi nhướng một bên mày, sau đó hơi câu khóe miệng nói, “Phải không? Nhìn qua giống ông chủ lớn?”
“Đúng vậy, em đi soi gương sẽ biết.” Hai người vừa nói vừa đi lên phòng ngủ trên lầu.
Đổng Thiếu Ân đang định đi đến phòng tắm bỗng nhiên quay đầu nói với Lạc Thừa Thu, “Trước sau cũng phải tắm, vậy cùng nhau tắm đi!”