Thiết Tha

Chương 40



Edit by Lơ

Beta by Bluerious

__________________

Thân hình cao thẳng lúc thường của cậu trai giờ hơi co lại, nửa đêm nhiệt độ xuống thấp, Tống Tông Ngôn cứng đờ cả người. Hắn ngẩng đầu lên ngay khi nghe thấy tiếng thang máy, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người kia.

Tống Tông Ngôn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Văn Khâu cũng nhìn thoáng qua hắn, đứng ngây người, suýt chút nữa bị kẹt phải thang máy. Cậu nhìn chằm chằm vào chàng trai đang co mình lại đó với vẻ hoài nghi, đứng ngơ ngác.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi âm báo không ngừng, tim của Văn Khâu đập loạn nhịp. Điện thoại vang lên rất lâu, cậu vô thức cúi đầu nhìn, màn hình hiển thị là một người – gửi rất nhiều lần.

Tống Tông Ngôn dựa vào tường đứng thẳng lên: “Anh gửi tin nhắn cho em, nhưng em không trả lời.”

Văn Khâu nắm chặt điện thoại: “Anh cũng thường xuyên không trả lời tin nhắn của em.”

“Anh luôn trả lời.”

“Nửa giờ, có khi là một giờ sau mới trả lời.”

Tống Tông Ngôn im lặng một lúc lâu rồi nói: “… Vậy thì em cũng không thể tắt máy cả ngày. Anh rất lo lắng vì không tìm thấy em, anh đã đến trường của em, Trương Phong Dương cũng không gọi được cho em.”

“Em đâu muốn…” Văn Khâu nghe hắn nói lo cho mình, muốn giải thích nhưng lại ngậm miệng.

Cậu không muốn tắt máy cả ngày, nhưng lại do dự mỗi khi muốn bật lên. Cậu sẽ rất vui nếu Tống Tông Ngôn tìm mình, nhưng cậu sợ rằng mình sẽ tiếp tục cáu kỉnh với hắn. Nếu Tống Tông Ngôn không tìm mình thì cậu phát điên mất.

Những cảm xúc này lại không thể nói ra, cậu cứng nhắc chuyển chủ đề: “Anh đến trường em à?”

“Anh không biết em sẽ ở đâu nữa.” Bộ quần áo ướt đẫm tuyết của Tống Tông Ngôn vẫn chưa khô hoàn toàn, đang toát ra vẻ lành lạnh, “Bạn cùng phòng của em nói em đã về nhà, nhưng lại không có ai ở đây, anh đang nghĩ liệu có phải em đi Hồng Kông rồi không.”

“Nếu em đi Hồng Kông rồi thì anh sẽ làm gì?”

“Sáng mai lên máy bay đi tìm em.”

Ngốc nghếch, Văn Khâu thầm mắng trong lòng, một lúc sau mới hỏi: “Không phải anh nói tối nay bận hả? Sao giờ lại rảnh rồi?”

“Vốn có một bài thi, nhưng anh nộp trước.” Tống Tông Ngôn một tay giữ dây đeo, “Anh đến bằng tàu siêu tốc, Hồng Kông chỉ đi được bằng máy bay thôi, muộn mất rồi.”

Văn Khâu im lặng.

Tống Tông Ngôn nhìn cậu cười dịu dàng: “Hôm nay là sinh nhật của em, anh nên gặp trực tiếp nói chúc mừng sinh nhật với em.”

Văn Khâu sửng sốt, tuy rằng mở miệng nhưng không nói ra lời. Dù lúc trước hai người cãi nhau, cậu tức giận đến mức tắt điện thoại nhưng cũng không cảm thấy tủi thân, lúc này Tống Tông Ngôn trở về trong gió tuyết chúc cậu sinh nhật vui vẻ, trong lòng lại có chút ấm ức lạ kỳ.

Cậu mở điện thoại và giơ nó cho Tống Tông Ngôn xem, màn hình hiển thị 1:06 nửa đêm.

Văn Khâu kìm lại cái mũi đau xót, nói: “Quá ngày rồi.”

Tống Tông Ngôn cũng không khỏi hụt hẫng: “Ann xin lỗi.”

“Em đã nói anh không cần xin lỗi.” Văn Khâu cất điện thoại, vô thức chạm ngón tay lên viền máy, “Anh không làm gì sai cả.”

Là do cậu về muộn, nếu không bực bội mà nói chuyện đàng hoàng, có lẽ họ đã tìm được cách từ lâu và có thể gặp nhau trước 12 giờ, cùng đón một sinh nhật vội vàng nhưng vui vẻ.

“Nhưng em không vui.” Tống Tông Ngôn nói.

Vừa dứt lời, ngọn đèn trên đầu đột nhiên vụt tắt, cả hành lang bỗng chìm vào bóng tối. Đây không phải là đèn cảm ứng, nút ở trên tường, Tống Tông Ngôn đang muốn ấn vào, nhưng Văn Khâu ngăn lại: “Đừng bật.”

Tống Tông Ngôn chậm rãi rụt tay lại: “Văn Khâu.” Hắn gọi tên cậu trong bóng tối.

“Em không vui là lỗi của em.” Một lúc sau, giọng nói của Văn Khâu vang lên, như có chút run rẩy, “Là em cáu kỉnh, cho rằng anh không thích em, lúc đầu em còn tưởng có thể ở bên anh là được rồi, nhưng ở bên nhau càng lâu, em càng muốn nhiều hơn thế, anh chỉ trả lời chậm hơn một chút mà em đã nghĩ nhiều, cũng rất không vui khi biết anh được người khác thích.”

Tống Tông Ngôn ăn nói vụng về, chỉ có thể nói một tiếng “ừm” để thể hiện rằng mình đang lắng nghe.

“Nhưng anh thì không.” Văn Khâu nhìn vào mắt hắn trong bóng tối, “Có lẽ anh không bao giờ hiểu được cảm giác này.”

Chỉ nghĩ đến đây, Văn Khâu không khỏi cảm thấy lòng bồn chồn.

“Bây giờ anh hiểu rồi.” Tống Tông Ngôn nói: “Em không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn cả ngày, Văn Khâu, anh cũng rất nóng lòng và lo lắng.”

Hắn sốt sắng nói như thể sợ Văn Khâu không tin điều đó.

Văn Khâu nghiêm mặt nói: “Không chỉ có người theo đuổi anh, mà cũng có người theo đuổi em, thậm chí là đồng giới. Anh ta nói với em rằng cái giới này rất hỗn loạn, tất cả mọi người đều chỉ là chơi đùa mà thôi, tự cho là tình yêu chân thành cuối cùng cũng vụng trộm. Đừng quá coi trọng tình cảm, mấy năm nữa còn ai nhớ tới ai. Anh cũng sẽ cảm thấy không vui sao?”

Tống Tông Ngôn nhíu mày hỏi: “Ai?”

Văn Khâu bị hắn hỏi ngơ luôn: “Cái gì?”

Tống Tông Ngôn trầm giọng nói: “Ai đang theo đuổi em?”

“Anh biết để làm gì? Hẹn đánh nhau với anh ta hả?”

“Không được ư?”

Hắn nói với giọng điệu rất nghiêm túc. Văn Khâu trừng mắt nhìn hắn, tưởng tượng Tống Tông Ngôn đi tìm người ta để PK thật, bỗng nhiên không kìm lòng được.

Tách một cái, Văn Khâu bật đèn lên, hai người họ không có nơi nào để trốn trong ánh sáng chớp loé này.

Văn Khâu không nhịn được cười, từ lúc ra khỏi thang máy nhìn thấy Tống Tông Ngôn ngồi xổm ở cửa là cậu đã biết mình sắp nhận thất bại, phải tìm lại chút mặt mũi: “Em không muốn cười.”

“Ừ.” Tống Tông Ngôn nói: “Nhưng anh rất muốn biết ai đã nói những lời đó với em.”

Văn Khâu cắn môi, càng không kìm được nụ cười. Cãi nhau đến phát cười, đúng là vô dụng.

Tống Tông Ngôn ngập ngừng tiến lại một bước và ôm lấy cậu, nói: “Anh cũng biết ghen mà.”

Không thể liên lạc được với Văn Khâu, thậm chí hắn còn không thể tập trung làm bài thi. Có lẽ chính Văn Khâu là người luôn chủ động, luôn ở trong tầm tay của hắn, lúc này hắn mới nhận ra rằng thích một người là bồn chồn lo lắng, sợ hãi và khát khao.

Hắn khao khát muốn nhìn thấy cậu và ôm lấy.

Văn Khâu muốn tránh, nhưng cái ôm của Tống Tông Ngôn ướt lạnh, còn nói những lời nhẹ nhàng như vậy, cậu lập tức cảm thấy đau lòng.

“Anh đã đợi ở đây bao lâu rồi?”

“Một tiếng.” Tống Tông Ngôn nói.

Văn Khâu giơ tay lên, ôm lấy hắn: “Có lạnh không?”

Tống Tông Ngôn siết chặt cánh tay, ôm chặt người ấy vào người, như muốn đưa cậu vào trong cơ thể mình. Văn Khâu cảm thấy xương như bị ép vào nhau, vừa đau vừa ngột ngạt, gần như thở không ra hơi. Nhưng không ai muốn buông tay.

Tống Tông Ngôn đáp lại bằng giọng mũi: “Lạnh lắm.”

Trong phòng có máy sưởi, sương trên người hắn biến thành nước ngay khi bước vào cửa. Tống Tông Ngôn hứng lạnh cả đêm, tắm nước nóng mới đỡ hơn. Văn Khâu đã tắm rửa sạch sẽ trước, ngồi trên giường đọc tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, phần lớn là của Tống Tông Ngôn.

Lúc đầu còn đang dỗ dành cậu, dặn cậu nhớ ký tên nhận chuyển phát nhanh khi hàng đến, sau đó hỏi tại sao cậu không nhận hàng, cuối cùng lại lặp lại câu hỏi: “Em đang ở đâu?”

Máy của Tống Tông Ngôn đặt ở phòng khách. Vừa tắm xong định vào phòng ngủ thì thấy có thêm một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại của mình.

Văn Khâu chỉ cách một bức tường vừa mới trả lời: “Trong tim anh.”

Tống Tông Ngôn nhìn câu này, bỗng cảm thấy trong tim có chút ấm áp, như có người nhảy nhót ở trong đấy.

Lúc hai người cùng nằm trên giường, trùm chăn dán chặt vào nhau, Văn Khâu gần như quên mất tại sao họ lại cãi nhau đến như vậy. Trái tim cậu như hoá thành từng đám mây, chẳng còn nhớ được gì.

“Em chưa nhận được quà.” Cậu nhớ lại điều này, hối hận, “Vẫn đang ở trường.”

“Ngày mai đi lấy.” Tống Tông Ngôn nói.

“Ừm.”

“Tối nay em đã đi đâu?” Tống Tông Ngôn giờ mới hỏi.

Văn Khâu ngẩn người một lúc, sau đó mới chậm rãi thả lỏng: “Dì Vân, anh biết rồi đấy, dì ấy gặp chút chuyện.”

Vốn dĩ tối nay Văn Khâu sẽ bay đến Hồng Kông, nhưng kế hoạch tạm thời bị thay đổi, không đi được. Buổi tối cậu đi ăn tối một mình, mua bánh kem rồi tổ chức một cái sinh nhật có còn hơn không. 9 giờ tối đột nhiên nhận được điện thoại của Khâu Vân Thanh, đêm cô không ngủ được nên một mình đi ra ngoài cho đỡ buồn chán, nhưng lại bị một con chó lớn đè lên xe lăn.

Chủ của nó là một người đàn ông trung niên ngang ngược, đừng nói đến chuyện chịu trách nhiệm, chưa chỉ thẳng mặt đòi bồi thường là may rồi. Tối nay cha mẹ của Khâu Vân Thanh không có ở nhà, nên không biết tìm ai.

Cô không biết Văn Khâu vốn định đi Hồng Kông hôm nay, chỉ nghĩ tối nay cậu tổ chức sinh nhật với bạn bè, lúc gọi đến liên tục nói xin lỗi vì làm cậu đón sinh nhật với bạn muộn.

Văn Khâu đến mà sợ hãi cô xảy ra chuyện, trời đông nhưng cậu lại toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy người ngồi đó, trái tim lại nuốt trở lại vào trong: “Không sao đâu, dì Vân, chỉ cần dì không sao là được.”

Cậu đưa cô đi bệnh viện, nạp phí, tìm chủ con chó để nói lý. Sau một đêm bận rộn giờ rất mệt. Khoảnh khắc đó, cậu nhớ Tống Tông Ngôn vô cùng, nhưng người kia cách xa hàng trăm dặm, sẽ không xuất hiện trước mặt cậu.

Nhưng cậu đã nhầm. Có lẽ Tống Tông Ngôn thích cậu hơn cậu tưởng.

Tống Tông Ngôn nghe cậu kể chuyện tối nay, vuốt lưng an ủi: “Không sao là tốt rồi.”

Văn Khâu nói: “Ừm.”

Thật ra mấy ngày nay cậu thường hối hận, nghĩ rằng nếu như mình ích kỷ một chút, đi Bắc Kinh với Tống Tông Ngôn là được rồi. Vậy thì sẽ không còn những bất an và cãi vã này nữa. Nhưng khi cậu vội vàng chạy đến bên Khâu Vân Thanh, cậu lại mừng vì đã có thể giúp đỡ cô.

Chuyện gì cũng có được có mất, cậu không thể quá tham lam.

Tống Tông Ngôn đã chạy lòng vòng trên đường cả đêm, giờ rất mệt mỏi, sau khi nằm trên giường một lúc thì đôi mắt từ từ nhắm lại. Văn Khâu nằm ở bên cạnh hắn, hơi thở của đối phương như một mồi lửa, thiêu đốt máu chảy trong người Văn Khâu.

Văn Khâu nhìn khuôn mặt của hắn qua ngọn đèn đầu giường mờ ảo. Một lớp ánh sáng vàng hiện ra dưới ánh đèn, cậu đưa tay chạm vào.

Làn da của Tống Tông Ngôn vẫn có chút lạnh, không giống Văn Khâu, làn da của cậu luôn nóng như bị sốt, cứ tản ra hơi ấm.

Thích một người có lẽ tựa như một cơn sốt nhẹ không bao giờ dứt, nỗi khát khao không kiểm soát được, là sự mong cầu về thể chất và tinh thần. Chỉ khi chạm vào, ở bên cạnh người ấy thì mới cảm thấy là chốn bình yên.

Văn Khâu vùi mặt vào trong ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người ấy.

“Em biết trong tương lai những chuyện thế này sẽ xảy ra vô số lần.” Cậu thì thào nói: “Những ngày như vậy.”

—— Suy nghĩ lung tung, cãi vã, hoảng sợ do thiếu cảm giác an toàn, ngăn cách bởi những tin nhắn mất một thời gian mới trả lời, những tranh cãi vụn vặt, thậm chí là thương tổn và những khiếm khuyết.

Những điều này sẽ không thể tránh khỏi, thậm chí sẽ xảy ra lặp đi lặp lại.

Tống Tông Ngôn vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, sau khi hiểu ý cậu, hắn khẽ ậm ừ.

“Vậy anh có nghĩ ở bên em phiền phức không?” Văn Khâu ngẩng đầu khỏi cánh tay hắn, hỏi.

“Loại chuyện này.” Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cậu, suy tư nói: “Vốn rất phiền phức.”

Văn Khâu im lặng hồi lâu, Tống Tông Ngôn yên lặng tự hỏi mình có phải không nên thành thật như vậy không, nhưng tình yêu thực sự rắc rối. Hắn cũng mới biết. Nhưng không phải cuộc sống là một quá trình gặp phải những rắc rối và giải quyết chúng ư? Có lẽ họ tình cờ giỏi giải quyết những rắc rối này thì sao?

Cuối cùng Văn Khâu cũng cười: “Đúng vậy, quả là rất phiền phức.”

Tống Tông Ngôn cũng cười, Văn Khâu nhắm mắt lại, nụ hôn đối phương rơi lên trên môi.

“Ngủ đi.”

Hai người biết rằng gặp được tình yêu là may mắn, yêu đương là vô vàn rắc rối, cũng không thể tránh khỏi những cuộc cãi vã và khắc khẩu khi ở bên nhau, nhưng cũng biết rằng——

Tình yêu đẹp đến vậy thì dù khó khăn như thế nào vẫn sẽ hạnh phúc.

Chuyến đi đến Hồng Kông đổ bể, nhưng cả hai đã tháo gỡ được nút thắt và vui vẻ dính nhau nguyên một kỳ nghỉ cuối tuần. Lúc Tống Tông Ngôn trở về Bắc Kinh, Văn Khâu đưa hắn đến sân bay, trên xe buýt trở về trường, cậu đột nhiên nhớ ra Tống Tông Ngôn nói đã ngả bài với Hạ Vân Kiều trong lúc trò chuyện tối qua, cậu bèn vào nhắn tin với cô.

Hạ Vân Kiều đang cùng bạn bè đi mua sắm để giải tỏa nỗi buồn, đột nhiên nhận được một tin nhắn bốn chữ chẳng biết do đâu: “Nhớ giữ bí mật.”

Cô bối rối một hồi, định gửi lại một dấu hỏi thì chợt nhớ ra.

Bạn thân nghe thấy cô mắng gì đó, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Vân Kiều nóng nảy cất điện thoại đi: “Không có gì.”

Trong lúc tạm nghỉ, cô tìm một cửa hàng đồ ngọt, ngồi xuống xong, Hạ Vân Kiều lại lấy điện thoại ra, phẫn nộ trả lời: “Cậu come out trước cả trường thì không sao, giờ biết sợ rồi hả?”

“Tớ không sợ, nhưng cậu ấy thì không được. Vì để cho lâu dài, làm ơn giữ bí mật (làm ơn) (làm ơn) ( làm ơn).” Văn Khâu gửi ba cái biểu tượng chắp tay.

Hạ Vân Kiều hỏi lại, “Lâu dài là bao lâu? Cậu nghĩ rằng hai người có thể bên nhau mãi mãi hả?”

Cô ngạc nhiên khi thấy Tống Tông Ngôn đang ở bên người khác, nhưng không cảm thấy tức giận, xem xét kỹ lại thì sau khi vào đại học, tầm nhìn của cô ngày càng rộng mở, còn Tống Tông Ngôn không phải là sự lựa chọn duy nhất hay tốt nhất đối với cô. Thật tiếc khi mất đi, nhưng không vì thế mà đáng buồn.

Chỉ là có chút không cam lòng, cô lại thua Văn Khâu rồi!

Mà Văn Khâu đang khiến cô khó chịu lại đáp: “Biết đâu đấy.”

“Vậy cậu muốn đánh cược không?” Hạ Vân Kiều bực mình nói.

“Tiền cược là gì?”

Hạ Vân Kiều gửi hình một cái máy hát. Đây là thứ cô muốn mua gần đây, nhưng không thiết thực lắm nên cô chưa mua: “Tớ cá là hai người sẽ chia tay trong vòng nửa năm.”

“Vậy thì cậu thua rồi, nhưng tớ vẫn sẵn lòng tặng cậu máy hát. Cho tớ địa chỉ, tớ sẽ gửi nó cho cậu trong tuần sau.” Văn Khâu trả lời.

“?” Hạ Vân Kiều khó hiểu, “Thừa tiền hả?”

“Hối lộ cậu để giữ bí mật.” Văn Khâu nói.

Hạ Vân Kiều quen cha mẹ nhà họ Tống, cha mẹ hai bên cũng rất thân thiết, tuy rằng Văn Khâu tin Hạ Vân Kiều chắc chắn sẽ không nói ra, nhưng lỡ đâu.

Hạ Vân Kiều nghiêm mặt: “Cậu nghĩ rằng chỉ cần tớ không nói, hai người có thể yên bình cả đời ư? Cậu có thể dùng cách nước ấm nấu ếch để nhận được sự chấp thuận của cha mẹ cậu ấy ư?”

Văn Khâu đáp trong tâm trạng vui vẻ: “Cảm ơn lời chúc của cậu (cười nhe răng).”

Hạ Vân Kiều nghĩ, cút đi, tôi đây không chúc cậu. Cô tắt điện thoại của mình trong cơn tức giận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.