Edit: Phi Nguyệt
Như Cơ bị giữ cổ tay, nàng ta không thể hạ tay xuống nên tứcgiận mắng: “Vì sao à? Vì ta là chủ nhân, còn ngươi chỉ là kẻ hầu, nếu ta muốntính mạng của ngươi thì dễ như trở bàn tay. Ngươi nhìn thấy ta chẳng nhữngkhông hành lễ mà còn dám dùng lời lẽ bất kính để chất vấn ta sao? Cái tát nàylà để dạy dỗ ngươi đấy!” – Nữ tử ti tiện này chỉ có chút tài nấu nướng thấp kémmà lại khiến Triệu Tử Duy đối xử đặc biệt với cô ta, cô ta là cái thá gì chứ?!Như Cơ chưa từng có cảm giác ghen tị như bây giờ.
Mộ Dung Ca cười nhạt, giọng nói của cô lạnh như băng: “NhưCơ phu nhân có thể tùy ý xử trí người hầu của phu nhân, nhưng ta là kẻ hầu hạthái tử, nếu muốn tính mạng của ta, sợ là phu nhân còn chưa đủ tư cách đó!”
Xung quanh cùng ồ lên, Vì sao Như Cơ phu nhân lại vô duyênvô cớ đi sinh sự với một nữ đầu bếp? Mà nàng đầu bếp này cũng rất lớn gan, dámchống đối lại Như cơ phu nhân.
“Ở trước mặt ta lại dám tự xưng là ‘ta’, ngươi tưởng bảnthân ngươi là chủ nhân ư?!” – Như Cơ bị một câu nói của Mộ Dung Ca làm cho á khẩu,không trả lời được, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy làm sao nàng ta để mộtkẻ hầu cưỡi lên đầu được, tức thời liền viện lý do khác.
Mộ Dung Ca nhẹ nhăn mày. Ở thời đại này, nữ tử đứng trướcnam tử liền tự xưng là ‘Thiếp’, bất kể thân phận cao hay thấp, còn đứng trước mặtnữ chủ nhân thì phải xưng là nô tì. Trong tiềm thức của Mộ Dung Ca chưa bao giờcó loại xưng hô nô tì này, nhờ Như Cơ nhắc nhở mà giờ phút này cô mới ý thức đượcthân phận của mình.
“Mời Như Cơ phu nhân lên xe ngựa, nếu Thái tử bước ra mà thấyhai người đang làm loạn chắc chắn sẽ giáng tội ạ.” – Quất Đào cúi người trướcNhư Cơ, giọng nói không nóng cũng không lạnh.
Quất Đào đã theo hầu Triệu Tử Duy mười năm, năm nay nàng haimươi lăm tuổi, trong phủ Thái tử ở Tề quốc, dù là cơ thiếp hay hạ nhân đều tỏra tôn kính đối với nàng, vì nàng là người có tiếng nói ở trước mặt Triệu TửDuy. Lúc này nàng lên tiếng khiến tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai dám nhỏto bàn tán nữa, ngay cả Như Cơ đang bực tức muốn trừng phạt Mộ Dung Ca cũng chỉcó thể tâm không cam, tình không nguyện mà đành bỏ qua. Như Cơ trừng mắt nhìn MộDung Ca rồi quay người bước lên xe ngựa.
Mộ Dung Ca ngầm đánh giá Quất Đào, nhìn thoáng qua thì QuấtĐào có vẻ già dặn hơn so với tuổi thực của nàng, nếu ai không biết tuổi của QuấtĐào thì có thể cho rằng nàng khoảng ba mươi tuổi, nhan sắc bậc trung, đặt nàng ấyđứng ở giữa một đám đông thì không dễ nhận ra, nhưng Quất Đào lại có phong tháirất riêng, bình tĩnh, trầm ổn, không giận dữ mà lại có cái uy. Nhìn nàng tưởngnhư rất bình thường nhưng lại tạo cho người khác cảm giác nàng không đơn giảnnhư vậy. Đến cả Như Cơ đứng ở trước mặt Quất Đào cũng bị khí thế của nàng ta lấnát mà sinh ra sự sợ hãi. Trong lòng Mộ Dung Ca cũng ngầm có phòng bị đối với QuấtĐào.
Chờ một lúc lâu, rốt cục Triệu Tử Duy cũng chậm rãi bước ra.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh da trời, tóc buộc nửa túmgọn thành búi ở trên đỉnh đầu và được trang trí bằng một hạt ngọc châu màu xanhlam, ăn mặc thế này lại khiến cả người hắn càng thêm phần ma mị, mê hoặc, khiếncả đám nữ tỳ phải đánh mất tâm hồn.
Mộ Dung Ca thầm lắc đầu, đúng là lam nhan họa thủy, chỉ dựavào khuôn mặt này của hắn không biết đã lừa được biết bao nhiêu trái tim thiếunữ.
Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy liếc nhẹ sang Mộ Dung Ca, cáiliếc kia rơi vào trong mắt cô lại khiến cô có cảm giác hình như có một luồngsát khí xẹt qua.
Sát khí? Hay người ở ngoài cửa số hồi tối qua chính là hắn?Hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Phượng Dịch cho nên mới động sát tâmvới cô?
Hai ngày nay hắn luôn thể hiện vẻ mặt ôn hòa nên xém chút nữađã làm cô quên mất hắn là ai, hắn là người có thể vì đạt được mục đích mà sẵnsang giết cả huynh đệ của mình, người như thế sao có thể giữ kẻ nguy hiểm nhưcô ở lại bên mình?
Lúc này Mộ Dung Ca lại muốn lùi bước, nếu ra ngoài cũng chếtthì chi bằng ở lại Khánh Vương phủ này có lẽ còn có đường sống. Nhưng KhánhVương phủ lúc này cũng như đầm rồng hang hổ, Phượng Dịch cũng đang có ý định giếtcô.
Mộ Dung Ca tự đấu tranh trong lòng, đầu óc nhanh chóng suynghĩ, cô phải mau nghĩ ra biện pháp nào đó. Tuy rằng Triệu Tử Duy động sát tâmvới cô nhưng tối hôm qua hắn lại không giết cô ngay lúc ấy, như vậy nói lên rằngcô vẫn còn một cơ hội, có thể hắn đang muốn quan sát cô chăng?
Mà cũng có thể là vì… Mộ Dung Tẫn…
Người thiếu niên kia vừa cùng cô trải qua một biến cố lớn củagia tộc, nhưng bây giờ gặp lại hắn đã có một thân phận khác. Nếu phải đối mặt vớisự truy sát của Triệu Tử Duy, liệu hắn có chịu đựng được không?
Triệu Tử Duy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Tẫn!
Trong mắt Mộ Dung Ca hiện lên một chút bi ai cùng bất lực.Trong thời loạn lạc này, mạng người và súc sinh có khác gì nhau? Có lẽ một khắctrước còn đang vui vẻ kể chuyện thú vị của ngày hôm qua, nhưng chỉ một khắc sauđã chết ở trước mặt ngươi rồi.
Nhưng Mộ Dung Ca có thể trơ mắt Mộ Dung Tẫn chết ở trước mặtcô sao? Cô không phải là kẻ máu lạnh vô tình, cô không làm được điều ấy. Hítvào một hơi thật sâu, Mộ Dung Ca quyết định đi theo đội ngũ của Triệu Tử Duy. Rờikhỏi Khánh vương phủ – nơi cô mới tới được ba ngày, mỗi một bước đi cô đều cảmthấy thật nặng nề.
Trước cửa Khánh Vương phủ, Khánh vương Phượng Dịch mặc triềuphục, khí thế phi phàm đích thân đứng ở trước cửa, tự mình đưa tiễn Nguyên Kỳvà Triệu Tử Duy.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra hôm nay Phượng Dịch có chútkhông bình thường, hắn giấu cánh tay phải ở bên trong tay áo rộng, sắc mặt cũngtrắng bệch.
Chỉ sau một đêm sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy? Đám thuộchạ của hắn đều buồn bực ở trong lòng, Khánh vương làm sao vậy? Sao lại tiều tụynhư thế? Tuy trong lòng họ có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không dám hỏi.
Triệu Tử Duy đánh xe đến trước mặt Phượng Dịch, hắn không bướcxuống mà chỉ ngồi ở trên xe nói vọng ra: “Khánh vương thật có tâm, hai ngày vừaqua khiến bản cung rất hài lòng. Nếu thân thể của Khánh vương không khỏe thìnên đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Phượng Dịch nghe những lời châm chọc của Triệu Tử Duy mà tứckhí, vẻ mặt vì không nhịn được cũng đen hơn vài phần. Hôm qua sau khi hắn bịthương, lúc về phòng mới phát hiện ra trên ám khí kia có độc, may là hắn đã điểmhuyệt đạo để độc tố không khuếch tán, nếu không thì hắn đã chết rồi. Hắn vì giữlại mạng sống của mình mà phải dùng dao cắt đi phần thịt bị độc thương, đến giờhắn vẫn chưa xác định được cánh tay này có giữ lại được hay không. Vậy mà TriệuTử Duy còn tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, dùng những lời nói mờ ám đểtrào phúng hắn, đúng là khinh người quá đáng!
“Tề quốc thái tử lên đường bình an.” – Phượng Dịch nghiếnrăng nghiến lợi phun ra một câu, âm vực ở bốn chữ cuối cao thấp không đều, ẩnchứa sát khí, nhưng Triệu Tử Duy không thèm để tâm. Xém chút nữa là tay hắn bịhủy, nhất định hắn sẽ bắt Triệu Tử Duy phải trả giá đắt vì việc này. Hắn thuánh mắt về đúng lúc bắt gặp thân ảnh của Mộ Dung Ca đang đứng trong hàng ngũ tỳnữ, hai hàng mi dúm dó lại càng nhăn tợn, hắn nắm chặt tay trái để ngăn mình khỏira tay tóm chặt lấy cổ Mộ Dung Ca, giết chết cô.
Mộ Dung Ca đối mắt cùng Phượng Dịch, trong mắt cô không gợnmột tia sợ hãi. Hắn muốn mạng sống của cô sao? Lỡ mất cơ hội tốt như tối hômqua thì hắn không còn cơ hội nào nữa đâu. Cô nở nụ cười phong hoa tuyệt đại[i](rất đẹp, rất cao nhã, vẻ đẹp tuyệt đối)[/i], đứng giữa dàn mỹ nhân khôngkhiến Mộ Dung Ca bị lu mờ, ngược lại còn giúp cô có một nét riêng biệt không giốngvới những người khác. Đồng tử của Phượng Dịch hơi co lại, trong đầu hắn chợtlóe lên một ý nghĩ khác thường.
Một Mộ Dung Ca như vậy hắn chưa bao giờ gặp qua, nếu hắn sớmbiết cô có năng lực hơn người thì có lẽ hắn đã sủng hạnh cô một-hai đêm.
“Hạ quốc thái tử, thuận buồm xuôi gió!” – Phượng Dịch quayngười lại vừa vặn thấy đoàn người của Nguyên Kỳ đi đến, hắn lập tức chắp taynói với Nguyên Kỳ, trong giọng nói có phần kính sợ.
Nguyên Kỳ bình thản cười, hắn cũng đưa tay lên hoàn lễ vớiPhượng Dịch.
“Hai tháng sau, Thiện Nhã công chúa của Phong quốc muốn kénphò mã. Hạ quốc thái tử, hai tháng sau gặp lại ở Phong quốc.” – Triệu Tử Duybình đạm nói.