Trần Văn Hào ngượng ngùng, mặt đỏ linh căng vì tức giận.
Tăng Hồng Anh đập tay xuống bàn, tức giận chửi rủa: “Hạ Cường, cậu ăn nói linh tinh gì vậy, Tiểu Trần nhà người ta mới có 25”.
“25 sao?”, Hạ Cường và Chu Diễm Hân bật cười ha hả.
Trần Văn Hào cuống cả lên, lập tức lấy chứng minh nhân dân ra: “Nhìn xem, năm nay tôi mới có 25, chứng minh nhân dân không thể là giả được. Chỉ có điều tôi lớn nhanh”.
“Ha ha…”, Hạ CƯờng cười ra nước mắt: “Người anh em, anh không phải là lớn nhanh mà là già nhanh thì có”.
“Loại ăn mày như cậu câm miệng cho tôi”, Tăng Hồng Anh bốc hỏa.
Hạ Cường im lặng, không định quấy rối nữa…Dù sao thì không ai có thể cướp Chu Diễm Hân từ anh hết.
Tăng Hồng Anh nhìn Chu Diễm Hơn: “Con còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống bồi đắp tình cảm với tiểu Trần đi chứ”.
Chu Diễm Hân lạnh lùng nhìn Trần Văn Hào: “Xin lỗi anh Trần, tôi đã kết hôn rồi”.
“Diễm Hân, anh không bận tâm điều đó. Chỉ cần em đồng ý ly hôn với cậu ta thì ngay ngày hôm sau anh sẽ lấy em. Hơn nữa nghe nói em còn có một cô con gái. Không sao, chỉ cần chúng ta kết hôn thì anh cũng sẽ coi Tiểu Thi như con ruột của mình”.
Chu Diễm Hân chau mày: “Anh Trần, lẽ nào anh không hiểu ý của tôi? Chúng ta là không thể”.
Lúc này, sắc mặt của Trần Văn Hào trở nên vô cùng khó coi. Anh ta không phải hiền lành nên không giận mà chẳng qua cố tỏ ra là đàn ông trước mặt Chu Diễm Hân mà thôi.
Nhưng xem ra dù có làm vậy cũng không có tác dụng. Trần Văn Hào quay qua nhìn Hạ Cường bằng ánh mắt lạnh như băng: “Nghe nói cậu là một tên ăn mày. Nếu tôi là cậu thì tôi đã chủ động ly hôn với Diễm Hân rồi. Bởi vì cậu không xứng với một cô gái ưu tú như thế. Còn tôi thì vừa hay có thể mang tới những điều tốt nhất cho cô ấy”
Vừa nói Trần Văn Hào vừa giơ bàn tay toàn nhẫn ngọc lên: “Chiếc này là mã não Hồng Nam, giá trị 160 nghìn tệ. Chiếc này là Tổ Mẫu Lục, giá trị 3 triệu 200 nghìn tệ. Chiếc này là pha lê Lão Khanh, giá trị 400 nghìn tệ”.
Đồng thời, anh ta tiếp tục tháo chiếc vòng trên cổ ra: “Sợ dây này là vàng nguyên khối, 800gr, có giá 180 nghìn tệ. Những thứ này chỉ là chút đồ cỏn con trong số những mặt hàng xa xỉ của tôi thôi”.
Sau khi thể hiện năng lực của bản thân, Trần Văn Hào thách Hạ Cường: “Còn cậu? Cậu có cái gì? Một tên ăn mày như cậu mà cũng đòi giành Diễm Hân với tôi? Chỉ cần Diễm Hân đồng ý thì tôi có thể mua cả một cửa hàng trang sức cho cô ấy. Còn cậu có thể cho cô ấy cái gì?”
Hạ Cường khịt mũi, chẳng coi Trần Văn Hào ra gì. Anh cầm đũa lên không chút khách khí, bắt đầu nhúng thịt và ăn.
“Ai cho cậu văn vậy?”, Tăng Hồng Anh đập vào tay của Hạ Cường.
Hạ Cường thu đũa về, nhún vai.
“Thái độ của cậu là gì vậy?”, Tăng Hồng Anh tức lắm, tháo sợi dây trên cổ Chu Diễm Hân ra.
“Cháu xem, lúc cưới Chu Diễm Hân chỉ được tặng món trang sức giả này. Lấy cái gì ra mà so với cháu chứ. Hạ Cường, nghe tôi khuyên một câu, cậu và Diễm Hân thật sự không phù hợp. Hai đứa ly hôn đi”.
“Mẹ, dù con và Hạ Cường ly hôn thì con cũng không lấy người họ Trần này. Mẹ từ bỏ đi. Hơn nữa, hàng giả thì làm sao. Con thích”.
“Con nhóc này sao mà cứng đầu thế không biết”.
Trần Văn Hào vội lên tiếng; “Diễm Hân, hàng giả như thế đeo lên người là một sự sỉ nhục dành cho em. Anh có thể mua những món đồ đắt nhất, đẹp nhất trên thế giới…Trái Tim….”, thế nhưng mới nói được nửa câu thì Trần Văn Hào đã nhìn chăm chăm lên sợi dây chuyền của Diễm Hân và giật mình. Anh ta thật sự giật mình, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Tiểu Trần sao thế?”, Tăng Hồng Anh cũng hết hồn.
“Không…không có gì đâu cô. Cháu đi nhà vệ sinh một lát”, Trần Văn Hào giống như người mất hồn, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh. Lúc này, mặt anh ta toát cả mồ hôi hôi.
Nhà anh ta kinh doanh châu báu, từ nhỏ anh ta đã có con mắt rất tinh tường về việc nhận diện trang sức. Trang sức thật giả thế nào, anh ta chỉ cần nhìn là biết ngay. Mẹ nuôi anh ta là Liễu Tiểu Ngọc nên anh ta đã từng thấy sợi dây Trái Tim Thiên Sứ.
Trái Tim Thiên Sứ có giá 80 triệu tệ giờ nằm trên cổ của Chu Diễm Hân thì Trần Văn Hào sao không sợ cho được?
Anh ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi: “Mẹ nuôi, lần trước mẹ nói người mua Trái Tim của biển họ Chu phải không??
“Không phải họ Chu, họ Hạ. Con đột nhiên gọi hỏi cái này làm gì?”
“À không có gì ạ, tiện con hỏi thôi, may mà không họ Chu”, Trần Văn Hào thở phào. Thế nhưng câu nói tiếp theo của cô ấy khiến anh ta như muốn nổ tung.
“Thế nhưng vợ của cậu ấy họ Chu, tên là Diễm Hân. Sao thế?”
Điện thoại của Trần Văn Hào rơi bộp xuống đất.
“Alo, Trần Văn Hào sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Văn Hào lập cập cầm điện thoại lên vào gào: “Mẹ nuôi ơi, con gây ra họa lớn rồi’.
Thế là anh ta sợ hãi thuật lại mọi chuyện cho Liễu Tiểu Ngọc. Nghe xong, Liễu Tiểu Ngọc cũng hết hồn. Ba giây sau, cô ấy gào lên: “Trần Văn Hào, mẹ kiếp, cậu chán sống rồi đấy à mà dám có ý với vợ của cậu Hạ? Cậu muốn chết thì đừng có làm liên lụy tới người khác chứ. Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái mạng? Cậu có biết Hạ Cường chỉ cần chỉ một ngón tay thôi là cả nhà cậu chết hàng vạn lần không? Cậu không ngoan ngoãn ở Giang Thành, chạy tới Khánh Thị làm cái gì thế không biết?”
Trần Văn Hào sợ tới tái mặt, vội nói: “Mẹ nuôi, ban đầu còn cũng không rõ tình hình, là do mẹ vợ của Hạ Cường chủ động tới tìm con. Nếu con mà biết Hạ Cường lợi hại như vậy thì cho con cả nghìn mạng sống con cũng không dám chạy tới đây rồi. Mẹ nuôi, giờ con phải làm sao? Mẹ giúp con với”.
Giọng nói lạnh như băng của Liễu Tiểu Ngọc vang lên: “Giờ tôi biết làm sao chứ? Cậu tự nghĩ cách đi. Trần Văn Hào, tôi cảnh cáo đấy, cậu muốn chết cũng được nhưng mà đừng liên lụy tới tôi”, nói xong cô ấy tắt máy.
Trần Văn Hào toát mồ hôi hột, mặt tái mét, anh ta cảm thấy như cả cơ thể bị rút sạch sức lực.
Vừa hay đúng lúc này có một người mập mạp, cổ đeo dây chuyền vàng bước tới. Trần Văn Hào bỗng nảy ra kế hay, bèn đi tới trước mặt người đàn ông kia.