Chơi thả diều, thì diều của hắn quấn vào diều của một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp, đây quả là một cơ hội tốt. Tiếc rằng bên cạnh người ta đã có một tên sứ giả bảo vệ, suýt nữa thì xảy ra một trận đánh nhau.
Chơi chọi gà thì hắn đổ tiền cược vào sáu trận, thắng được hai trận. Mọi người trợn tròn mắt nhìn kẻ thắng cược đi qua. Âu Dương liền thẹn thùng. Bản thân ở trong phủ công chúa nhưng lại chịu khó dụng công nghiên cứu về cách cá cược trong chọi gà.
Cuối cùng chỉ còn lại một hạng mục ____ đánh đu. Âu Dương trầm mặc phát hiện: những người chơi đánh đu ở bên này đều là các cô nương sao, bản thân cũng không biết ngượng đi đến cướp độc quyền của con nhà người ta. Nhìn trái rồi lại nhìn phải, giành được quyền đẩy đu hai lần. Đáng tiếc là tướng mạo của hai nữ nhân này lại như thể là có họ hàng gần gũi với Chung Quỳ*, Âu Dương liền viện cớ trốn mất.
*Chung Quỳ: vị thần diệt trừ yêu tà trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa.
Hay là tự chơi đi. Dưới sự đề nghị của Âu Bình, Âu Dương và cậu ta cùng cởi áo khoác ra, nhảy xuống dòng Biện Hà nước lạnh như băng. Sở trường bơi tự do của Âu Bình là do Âu Dương chỉ dạy, mà Âu Dương lại thích bơi bướm hơn..
Hai người cứ ở dưới dòng sông mà so tài cao thấp. Có thể nói cảnh tượng này so với khuôn mặt trắng trẻo của Âu Dương càng thu hút ánh nhìn của mọi người hơn. Ngày lập tức có vài vị hán tử khác cũng nhảy xuống nước. Sau khi bàn bạc một lúc, một nữ nhân liền bỏ ra 10 quan góp vui, tiến hành đánh cược.
Âu Bình dành được vị trí quán quân, Âu Dương thì cứ một mình nổi trên mặt nước mà đuổi Âu Bình quay lại giữa sông. Hắn không ngờ rằng, trò chơi này của mình lại mang đến cho hội Đạp Thanh thêm một hạng mục mới.
Âu Bình thay y phục khô ráo đi lĩnh tiền, Âu Dương vừa mới thay y phục thì sau lưng liền có một nam tử đưa cho Âu Dương một chiếc áo. Âu Dương quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:
“Tiết Bỉnh? Tiết chỉ huy sứ?”
“Thật khéo. Âu công tử.”
Tiết Bỉnh thấy Âu Dương không ngừng nhìn đông ngó tây, biết ngay hắn đang tìm gì, liền nói:
“Công chúa không có ở đây. Là ta tự mình đến hội Đạp Thanh, vừa vặn thấy Âu công tử đang cao hứng bơi lượn trên sóng, lúc này mới lại đây chào hỏi một tiếng.”
“Chúng ta tìm một nơi nào đó ngồi xuống uống đôi ba chén nào.”
“Phía trước có một tửu quán.”
Tửu quán này được dựng lên tạm thời, không có gian phòng gì cả, tất cả đều lộ thiên. Bốn chiếc bàn đều đã chật kín người ngồi. Tiết Bỉnh bèn mua một ít rượu, cùng với Âu Dương ra bờ sông vừa uống vừa trò chuyện.
Đầu tiên, Tiết Bỉnh nói:
“Ta vẫn chưa chúc mừng việc Âu công tử trở thành Tỉnh Nguyên.”
“Khách khí quá rồi. Đơn thuần là do vận may mà thôi.”
Âu Dương cười ngã ngớn và nói:
“Công chúa vẫn khỏe chứ?”
“”Người vẫn bình an.”
Tiết Bỉnh nói:
“Nếu như không phải hôm nay gặp được công tử ở đây, thì e là mấy ngày sau ta sẽ phải đến tận nhà thăm hỏi người rồi.”
“Tiết chỉ huy sư nói vậy là có ý gì?”
Tiết Bỉnh thấy xung quanh không có người, liền nói:
“Biết công tử cao chạy xa bay, công chúa liền phái ty chức nói với người một câu: Nếu như có thể thì làm quan nơi đất khách quê người vẫn tốt hơn.”
“…Công chúa chắc chứ?”
Tiết Bỉnh không thừa nhận cũng không bác bỏ, nói tiếp:
“Công chúa nói: nếu công tử đã không nguyện ý bị trói buộc trong chuyện này, thì công chúa cũng không dám miễn cưỡng. Cho dù sau này chuyện vỡ lở, công chúa cũng tuyệt đối không bán đứng công tử.”
“…Thủ đoạn thu phục nhân tâm của cô công chúa này càng ngày càng cao minh rồi.”
Âu Dương toát mồ hôi, nói:
“Vậy phiền Tiết huynh thay ta cảm tạ công chúa.”
“Việc gì phải khách sáo như vậy. Nhưng cũng phải nói tên Trương Huyền Minh này quả thật có chút tài cán.”
Tài cán soán vị, phỏng chừng năm ấy công chúa không phản chính là bởi vì không tìm được tên tiểu tử này. Sau khi Âu Dương lượn một vòng ở Đông Kinh, không bao giờ dám xem mặt mà bắt hình dong nữa. Tất cả mọi người bên cạnh Huy Tông đều là người có tướng mạo phi phàm.
Nói như phim ảnh thì tướng mạo ấy có thế nào cũng không giống như một kẻ phản trắc. Nói đến diện mạo của tên thái giám Đồng Quán hồi kinh sau ngày tết năm ấy thì không thể xem thường được rồi.
Khôi ngô tuấn tú, da dẻ, xương cốt chắc khỏe như sắt, hai mắt lấp lánh hữu thần, sắc mặt đen sạm, cằm có chòm râu, vừa liếc mắt nhìn lại, khí lực tràn đầy (thái giám cũng có chòm râu).
Còn có Thái Kinh mặt mũi tuấn tú, phong thái ung dung, nho nhã, rất có hương vị của một mỹ nam tử. Những người này Âu Dương đều đã thấy qua, đương nhiên là nhìn trong lặng lẽ.
Ngoài việc cùng với Lý Sư Sư lên giường ra, xem ra những gian thần trong truyền thuyết cũng là tiết mục không thể thiếu của Đại Tống. Vốn tưởng chỉ là một đám người đầu nhọn mắt chuột, không ngờ tướng mạo của mỗi người đều vô cùng xuất sắc.
Những gian thần này thực ra cũng rất nhiều. Như Thái Kinh là người can dự vào rất nhiều việc, được lịch sử gian thần định luận tiêu chuẩn là một tiểu Thái chủ trì Hoa Thạch Cương.
Trong thời gian hắn chủ trì, đến cả gia đình trung lưu cũng có thể phá sán. Quan trọng nhất là sau khi hắn bị lưu đày, vàng bạc châu báu chất đầy cả một thuyền lớn. Kết quả là lão bá tánh đều không bán cho hắn bất kì một thứ gì để hắn lót dạ, hắn bị bỏ đói mà chết.
Âu Dương cảm thấy những chuyện này có quan hệ không nhiều với hắn, việc công chúa soán ngôi thành bại cũng chẳng quan hệ gì lớn đến hắn. Tục ngữ nói thụ na tử, nhân na hoạt*, nếu thật sự không thành thì cuốn gói chạy thoát thân.
*Thụ na tử, nhân na hoạt: Phải linh hoạt với mọi sự việc, cây dựa vào rễ cây, vừa dịch chuyển sẽ chết. Người lại có điểm khác, người chỉ có thích ứng với thời đại, thời thế, mới có thể phát triển/thể hiện chính mình trong xã hội.
Âu Dương cũng biết công chúa không có để bụng đến Tiền Ngũ Sách của bản thân trước kia, nhưng đối với Vô Gián Đạo lại rất có hứng thú. Dù sao thì lúc ở trong triều cũng không có cơ quản đảm trách nhiệm vụ đặc biệt.
Nhưng Âu Dương nghe được, bản Vô Gián Đạo quốc tế này của mình đã được công chúa vận dụng vào trong nội chiến, điều này không thể không khiến cho hắn có chút buồn bực.
Tiết Bỉnh và Âu Dương đang trò chuyện, Âu Bình cũng thức thời không có đến quấy rầy. Tiết Bỉnh xin Âu Dương chỉ giáo những điều cần được chú ý trong việc nằm vùng. Âu Dương cũng không keo kiệt, mãi đến lúc mặt trời đã xế bóng, hai người mới cáo từ.