Thiên Tống

Chương 304-2: Quân quyền (2)



Âu Dương nghiêm mặt nói:

” Nếu ngươi thật nguyện ý làm phu nhân của ta, ngươi không thể khi dễ ta như vậy. Tắm rửa ta sẽ giúp ngươi tắm, xoa bóp cũng có thể. Nhưng quần áo tự mình mặc, cơm tự mình ăn.”

“Làm phu nhân? Nghĩ khá lắm.”

Triệu Ngọc cũng nghiêm mặt nói:

“Ta đáp ứng ngươi sẽ thành thật đàng hoàng ở lại trong nhà của ngươi, nhưng nếu có manh mối nội loạn, ngươi phải để ta ra mặt. Nếu quả thật có thể vững vàng quá độ… Ta sẽ suy nghĩ đến việc gả cho ngươi.”

“Thật sao?”

Âu Dương không tin.

“Thật”

Triệu Ngọc gật đầu nói:

“Ta sẽ dùng thân phận phu nhân của ngươi mà hầu hạ ngươi. Đương nhiên nếu ngươi còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đi thanh lâu, đừng trách ta không khách khí.”

Như vậy nghe ra tựa hồ là thật. Âu Dương sau khi nghi hoặc nửa phút đồng hồ lập tức căn dặn Trương Tam dẫn dắt Triệu Ngọc đi Dương Bình, Triển Minh tương lai tiếp nhận chức Hoàng đế. Âu Dương rất yên tâm. Bản thân Âu Dương với Lý Tứ đi Đông Kinh.

Tin tức Triệu Ngọc bị đâm đã truyền ra. Báo Hoàng gia công chính khách quan miêu tả sự việc người Nữ Chân ám sát Triệu Ngọc như thế nào, có thể nói là một chuyện lại một chuyện vô cùng hung hiểm. Cuối cùng tình cảnh mấy chục thuyền xông về cầu cũng bị báo hoàng gia miêu tả đến như địa ngục nhân gian vậy.

Tin tức mới vừa tung ra ngoài, mọi người cũng không biết có nên tin tưởng chuyện này hay không, phải làm cái gì, nên kiếm chỗ tốt gì đây… Chờ những người này tỉnh ngộ lại, Đông Kinh đã bị Chu Đạt dẫn đầu cấm quân Đông Kinh phong tỏa. Đồng thời chủ tướng của tứ đại quân đội Đại Tống gồm quân Tây Bắc, quân Vĩnh Hưng, quân Hà Bắc, hạm đội Hàng Châu đều rối rít phát biểu thanh minh trên báo hoàng gia. Bọn họ chỉ ủng hộ quyết định do triều đình đưa ra, bất luận ai kích động, khiêu khích, khởi binh, gây chuyện gì đều trở thành kẻ địch của Đại Tống, tiến hành thảo phạt.

Chỉ cần binh không loạn, quốc gia cũng sẽ không đại loạn. Bởi vì nhân mạch trong quân của Âu Dương rất xuất sắc, khống chế được bốn gã đại tướng kia. Làm cho trong Đông Kinh không thấy ẩu đả, cãi nhau nào. Có điều trên triều đình thì đúng là đánh rất nhiều lần. Chủ yếu là các vương gia PK lẫn nhau.

Các đại thần lần này trầm mặc thần kỳ, cũng không phải bởi vì bọn họ trong lòng có suy nghĩ, mà là bởi vì bọn họ trong lòng không có suy nghĩ gì. Cũng không ai biết kế tiếp nên phát triển như thế nào. Cũng may công văn của Âu Dương đã đến rồi, vì mọi người mà chế định ra một quy tắc.

Đầu tiên, vẫn là con cháu Triệu gia tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, về phần người nào tiếp nhận, Âu Dương tới rồi hãy nói sau. Chiêu này làm dịu lại sự xôn xao của rất nhiều người, cũng đem ánh mắt của các vương gia chuyển dời đến trên người huynh đệ của mình.

Tiếp theo, Âu Dương tuyên bố Ngự Sử đài với Đại Lý Tự tạm thời do Tông Trạch giám thị, hơn nữa có thể yêu cầu cấm quân Đông Kinh hiệp trợ bắt tội phạm.

Còn nữa Âu Dương duy trì Từ Xử Nhân và Lý Cương đương nhiệm làm giám quốc, đồng ý tiếp tục thực hiện chế độ này.

Bởi vậy, mọi người ngược lại hiểu rõ, hoàng đế này là chức vị vô dụng nhất. Có hắn thì cũng không thêm được gì, không có hắn cũng không mất đi bao. Nhưng còn có hai vấn đề quan trọng nhất phải chứng thực. Vấn đề thứ nhất, người nào làm hoàng đế? Vấn đề thứ hai: Quân quyền thuộc sở hữu của ai. người nào làm hoàng đế, vấn đề này tương đối dễ dàng, dù sao ở trong một đám con cháu của Vương gia chọn một, thật sự không thành thì để mọi người bỏ phiếu chọn ra, là nữ cũng được. Mà còn vấn đề thứ hai tương đối khó giải quyết, binh quyền là giao cho Hoàng đế tân nhậm, hay là do giám quốc trông coi, hoặc là triều đình chưởng quản?

Xem nội quy quân đội trước kia, binh quyền là tách ra cho ba tư và Xu Mật Viện. Còn muốn xuất binh thì chỉ có một người có quyền, đó chính là Hoàng đế. Thần tử là không có quyền được xuất binh. Sau khi Âu Dương đến Đông Kinh cảm giác rất bi kịch, không có người nào đi hỏi thăm Triệu Ngọc chết như thế nào, chết có bao nhiêu lừng lẫy, mà là quan tâm cách nhìn của Âu Dương đối với binh quyền như thế nào.

Buổi tối một ngày trước triều hội, Từ Xử Nhân, Tô Thiên lén gặp Âu Dương, Từ Xử Nhân nói:

” Tranh luận lớn nhất chính là binh quyền. Có hai luồng ý kiến, một là giám quốc chưởng quản quyền xuất binh, Xu Mật Viện chưởng quản quyền điều binh. Chẳng hạn như chúng ta tác chiến với Thổ Phiên, giám quốc phát binh, Xu Mật Viện phụ trách điều binh, muốn người nào đi lĩnh quân? Muốn điều động quân đội nào đi đánh cuộc chiến này, muốn bổ nhiệm nguyên soái này hay không… Quân quyền chia đều, suy yếu binh quyền của giám quốc.”

Cái này cũng có đạo lý nhất định, giám quốc dù sao cũng không phải là chuyên gia quân sự, sẽ không chuyên nghiệp như vậy. Cho nên lúc hắn đưa ra một yêu cầu chiến lược, chẳng hạn như yêu cầu chiếm lĩnh một nửa địa bàn Thổ Phiên. Xu Mật Viện sẽ suy nghĩ nếu muốn chiếm lĩnh một nửa địa bàn Thổ Phiên phải xuất ra bao nhiêu binh lực, cần tiêu hao bao nhiêu quân, phải điều động quân gì. Cuối cùng đem quyền lợi điều hành binh giao cho tướng lĩnh thích hợp, để hắn hoàn thành yêu cầu chiến lược của giám quốc.

” Nhưng loại ý kiến này vấp phải tiếng phản đối rất lớn.”

Từ Xử Nhân nói:

” Toàn bộ các vương gia phản đối, bọn họ nói dựa theo định chế của Hoàng thượng khi còn sống. Giám quốc quản lý quốc vụ, Hoàng đế quản lý quân vụ. Thần tử cũng có không ít người tỏ vẻ phản đối, có điều tiếng phản đối cũng không tính là quá lớn. Chủ yếu là mọi người cho rằng quyền của giám quốc vẫn còn quá lớn. Ở Lục Bộ Thượng Thư tam tỉnh xếp vào người mình, có thể nói là để thực hiện chính vụ. Nhưng nếu có được quyền phát binh, nếu tương lai có giám quốc không muốn xuống đài, chỉ sợ cũng chỉ có thể mưu nghịch.”

” Sao lại vậy?”

Âu Dương nói:

” Đại Lý Tự với Ngự Sử đài có quyền ưu tiên dụng binh, bọn họ chính là thiết lập vì để giám sát bách quan triều đình. Tông Trạch bây giờ là nhân vật số một, hắn thiết diện vô tư mọi người đều biết đến. Có điều ta cho rằng, quyền lợi phát binh hay không phát binh thì có thể dùng hệ thống để quy định.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.