Thiên Tống

Chương 27: Người một nhà



“Cứ tự nhiên là tốt rồi.”

Âu Dương không để ý tới Âu Bình, nói:

“Tiểu Thanh, chúng ta ăn sáng đi.”

“Cái này. . .”

“Không cần chú ý nhiều như vậy.”

Âu Dương biết Tiểu Thanh đang suy nghĩ gì liền nói:

“Cùng nhau ăn cơm thì có sao chứ?”

“Đúng vậy!”

Âu Bình nói:

“Cha ta dặn dò ta một đống quy củ, thiếu gia bảo thối lắm. Ta trước giờ vẫn cùng thiếu gia ngồi ăn đấy thôi.”

“Ừm, ngươi muốn gọi ta là Âu Dương cũng được, muốn kiên trì giống Âu Bình gọi ta thiếu gia, ta cũng không phản đối. Có điều nếu đi cùng chúng ta thì đừng câu thúc như vậy. Ăn cơm xong ta bảo Âu Bình đưa ngươi đi may mấy bộ quần áo. Một cô nương không có quần áo tắm rửa là chuyện hài đấy.”

Âu Dương định nửa tháng nữa, sau khi kết thúc kì thi châu, sẽ đưa Tiểu Thanh đến Đông Kinh Biện Lương, giúp nàng tìm tỷ tỷ. Thuận tiện đưa Âu Bình tìm hiểu kinh thành một chút luôn, nói chứ bàn thân hắn cũng rất muốn đi xem trung tâm chính trị văn hóa này. Còn có Lý Sư Sư, nhất định phải đi xem. Nếu giá thành không đắt thì có thể xem xét xem nên làm gì đó, lưu lại chút gì đó cho lịch sử. . .

. . .

Tiểu Thanh vừa chọn vải vóc vừa hỏi:

“Thiếu gia sao lại đào hôn? Tiểu Thanh nghe nói là vì bên ngoài đã có ý trung nhân.”

“Thiếu gia không có đâu.”

Âu Bình nói:

“Về phần thiếu gia vì sao đào hôn, ta không hỏi. Dù sao thiếu gia nói trốn, vậy thì trốn thôi.”

Tiểu Thanh lại nói:

“Ta thấy thiếu gia không giống người bình thường.”

“Tất nhiên, thiếu gia lợi hại lắm.”

Âu Bình nói:

“Chuyện gì cũng biết trừ chuyện đọc sách. Tiên sinh vẫn nói thật đáng tiếc, thiếu gia nói, đọc sách là để làm quan, nhưng một chút cũng không hữu dụng. Còn không bằng học lung tung. Có điều thiếu gia nói với ta, như vậy sách như vậy không tốt.”

“Không tốt? Vậy sao mới tính là tốt?”

“Thiếu gia nói, đọc sách chỉ để biết chữ. Thiếu gia còn nói, nên học những thứ khác mới là lẽ phải.”

“Là ý gì?”

Âu Bình nói:

“Tỷ như làm bộ khoái, thì phải được huấn luyện kinh nghiệm. Tỷ như vải vóc trên tay ngươi, nếu có sư phụ dạy dỗ cách nhuộm màu, cách cắt quần áo, tay nghề ngươi sẽ nhanh chóng được nâng cao. Về phần làm quan cũng phải mở kì thi quan chuyên biệt, cả đám học Luận Ngữ có sinh được người nào có năng lực quản lý đâu.”

Tiểu Thanh hỏi:

“Vậy thí dụ như tri châu thì thế nào?”

“Tri châu? Thiếu gia nói làm quan thì ai chẳng làm được. Nhưng muốn làm quan tốt thì phải tinh tường chuyện dân. Đồng ruộng thiếu nước thì phải biết làm tiêu. Giá hàng tăng cao thì phải biết áp chế. Bách tính thiếu đại phu thiếu thuốc men, hắn cũng có thể nghĩ ra biện pháp. Ta hỏi bản thân thiếu gia nếu làm quan thì có thể trở thành quan tốt không. Thiếu gia cười bảo hắn không làm quan tốt nổi, nhưng có thể làm Hoàng đế tốt. Ta kỳ quái hỏi sao. Thiếu gia nói, đương kim Hoàng đế ngu ngốc, Hàng Châu mở xưởng chế tạo ván, Tô Châu nên tặng ván, sao lại dùng sức dân nghèo để mưu lợi cho bản thân. Bản thân thiếu gia làm kiểu gì thì cũng sẽ tốt hơn hoàng đế hiện tại.”

Âu Bình càng nói thanh âm càng nhỏ, hắn biết lời này truyền ra thì hậu quả sẽ thế nào.

Tiểu Thanh vội nói:

“Lời này không được nói.”

“Ừm, thiếu gia cũng đã dặn dò không được nói bừa. Có điều thiếu gia nói Tiểu Thanh ngươi cũng là người một nhà, nếu muốn bán đứng chúng ta đổi lấy phú quý, thì cũng là do chúng ta nhìn lầm người mà thôi.”

. . .

Gần đến buổi trưa, Minh Khanh mới chậm chạp đến, hôm nay cách ăn mặc của Minh Khanh rõ ràng tùy ý hơn rất nhiều, y phục cũng thanh thuần hơn nhiều. Âu Dương cười nói:

“Ta cùng Âu Bình đánh cuộc, ta nói nha hoàn cô đi rồi ít nhất hai canh giờ sau cô mới đến, hắn không tin, xem ra ta thắng rồi.”

Minh Khanh vội nói:

“Khiến công tử đợi lâu. . .”

“Đừng như vậy, ta hay nói giỡn. Đến muộn là đặc quyền của phụ nữ.”

Âu Dương nói:

“Âu Bình ra ngoài rồi, phỏng chừng một lát nữa sẽ trở lại. Mời vào trong trước.”

Sau khi vào phòng, Minh Khanh nói ra ý đồ của mình khi đến đây khiến Âu Dương sợ hết hồn, Âu Dương không ngờ Minh Khanh lại đến dạy mình học. Minh Khanh lấy ra sách chân thành nói:

“Sách đã dán lại, nô gia chỉ dán một phần, phần còn lại công tử phải tự mình viết thôi.”

“. . .”

Âu Dương há to mồm gật đầu, thuận tay lau chùi mồ hôi trên trán.

“Hì hì, biểu tình của công tử quả thật có thể nhét luôn quả trứng gà vào mà.”

Âu Dương lại toát mồ hôi một phen, ăn ngay nói thật:

“Bị hù sợ.”

“Công tử thông thiên văn địa lý, cũng sẽ không biết được thần tính của Minh Khanh.”

Minh Khanh cười thần bí nói:

“Minh Khanh đã tính ra được đề kì thi châu lần này.”

“Hả? Là thật sao?”

Âu Dương vui mừng nói.

“Đương nhiên là thật, công tử chỉ cần học thuộc lòng một ngàn chữ là được. Cũng may, lần này chủ khảo kì thi châu vì chu lễ, nếu công tử học Kinh Thi, nô gia liền phải áy náy rồi.”

“Thật tốt quá.”

Âu Dương nói:

“Ta thật không biết làm thế nào cám ơn cô.”

Hắn đương nhiên biết đề thi này là người ta dùng thân đổi lấy. Đương nhiên dù không có đề thi, người ta cũng trao thân, đây vốn là nghề nghiệp, còn có thể làm khác sao.

“Công tử nguyện ý xem nô gia như bằng hữu, lại không tham luyến tấm thân này của nô gia. Cứ nói lời cảm ơn thì thật xa cách.”

“Đừng nô gia này nọ, nghe không tự nhiên chút nào, cô gọi ta Âu Dương, ta gọi cô Minh Khanh là được rồi. . . Sớm biết như vậy thà hối lộ thêm tiền cho châu phủ, trả lại tự do cho cô.”

Âu Dương nói:

“Đừng nói ta nỗ lực muộn màng, ta đã hỏi giá chuộc thân cho cô, hai ngàn quan.”

“Công tử có lòng, Minh Khanh vô cùng cảm kích. Minh Khanh cũng đã quen vói cuộc sống như thế. Giống chim nhỏ trong lồng, mặc dù là vật vui đùa của người khác, nhưng nếu phải ra khỏi lồng, chỉ sợ lại không biết đi nơi nào.”

Nói đến đây, Minh Khanh có chút thổn thức.

“Đừng khóc.”

Âu Dương an ủi:

“Chờ cô tìm được ý trung nhân, phải đến chỗ ta. . . Này! Nghe lén à,vào đây.”

“Ha ha, thiếu gia, Minh Khanh tỷ tỷ.”

Âu Bình đẩy cửa đi vào, mặt cười cười làm lành, sau lưng còn có một cái cái đuôi nhỏ đi theo.

Tiểu Thanh đỏ mặt nói:

“Thiếu gia.”

“Không sao cả, có điều đây không phải thói quen tốt. Chuẩn bị cơm chiều đi, làm ít thức ăn ngon đưa đến phòng khách.”

Buổi chiều chính là giờ học phụ đạo, theo ý Âu Dương, cứ viết lên sách là được rồi. Không ngờ Minh Khanh lại tôn trọng thánh hiền chi thư như vậy, thà rằng dạy bảo Âu Dương từng tí một, cũng không muốn viết gì lên sách. Khảo luận, chính là lấy ra một câu của thánh nhân, bảo ngươi trình bày và phân tích những lời này. Âu Dương liều mạng gom góp viết ra một thiên văn chương, Minh Khanh nhìn xong chỉ có thể lắc đầu.

Dựa trên tinh thần tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Minh Khanh trực tiếp viết luôn bài văn cho Âu Dương học thuộc lòng. Mãi đến khi lên đèn, Minh Khanh nhã nhặn từ chối Âu Dương lưu khách, dặn dò hắn phải học thêm nhiều lần nữa rồi mới cáo từ.

Âu Dương cũng không phải người thường, chỉ tốn hai canh giờ đã học thuộc nằm lòng bài văn dài nhìn chữ đó. Sau đó rất thành thục tiêu hủy chứng cớ.

. . .

“Hắn cởi y phục của ngươi, nhưng lại mặc vào lại?”

Công chúa hỏi.

“Vâng!”

Tiểu Thanh đỏ mặt trả lời.

“Bổn cung thấy lạ thật đấy, theo như tính ngươi, vừa cởi quần áo ngươi ra, ngươi phải động thủ liền mới đúng chứ.”

“Nô tỳ nghĩ Âu Dương này là người công chúa nhìn trúng, không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên bứt dây động rừng.”

Tiểu Thanh trả lời.

“Bộ suất đã thúc giục bổn cung mấy lần, ngươi đã có được tín nhiệm của hắn, bổn cung cũng không lưu lại đây nữa.”

Công chúa nói:

“Hết thảy y kế hành sự, ở kinh thành lại gây khó dễ, bổn cung không muốn việc này bị quan viên biết được.”

“Nô tỳ hiểu rõ.”

Công chúa thở dài:

“Ta và ngươi ở chung nhiều năm, tình cảm như tỷ muội, lúc không có người, đừng có cứ mở miệng lại một tiếng nô tỳ.”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ cáo lui.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.