Thiên Tống

Chương 18: Sắc hạ lưu tình



“Thiếu gia, ngươi một chút cũng sợ à?”

Âu Bình run rẩy nói:

“Đó là công chúa.”

“Sợ cũng không cần chết chứ?”

Âu Dương nói:

“Ta cũng sợ, người gặp phải chuyện đều sợ. Có điều. . . công chúa này ngược lại còn tạm.”

“Phải đó, không giết chúng ta.”

“Không phải, ta nói nàng tìm thú vui sẽ tìm việc vui của quan viên.”

Âu Dương phất tay:

“Mau đi thuyền hoa, thời khắc mấu chốt, công chúa chết tiệt không ngờ làm rối.”

. . .

“Lạc diệp hứa đăng đàn, đào sa tứ ý khán. Truyện chi công bộ mặc, bát mặc giáo thư tiên.”

Một nam tử áo trắng làm thơ xong, giành được một mảnh ủng hộ chung quanh. Nam tử áo trắng khiêm tốn nói:

“Đa tạ đa tạ, để mọi người cười chê rồi.”

“Tiểu đệ ngẫu nhiên được một bài thơ, kính xin lời bình của các vị huynh đài.”

Một công tử áo vải thu quạt ngâm tụng:

“Độc ký thiên hàn cảnh thị tiên, tàng thư nhật lạc mậu lăng thiên. Cung ai địa chủ mai đa vũ, thước hỉ thiên quan trúc khởi yên.”

“Hay, hay!”

Âu Bình một bên nói:

“Thiếu gia, lên.”

“Lên cái gì mà lên. Trước cho ngươi đọc thơ của ta đã.”

Âu Dương nhỏ giọng nói:

“Nhìn xa một con thuyền, nhìn gần một con thuyền, càng nhìn càng giống thuyền, hóa ra chính là thuyền.”

“Ha ha!”

Âu Bình phì cười.

“Vị nhân huynh này, có phải cảm thấy thơ tại hạ không lọt lỗ tai không?”

Một thư sinh vừa ngâm tụng xong hỏi.

“Không phải không phải.”

Âu Bình vội nói:

“Hiểu lầm hiểu lầm rồi.”

Thư sinh ôm quyền khom người:

“Kính xin nhân huynh để mọi người được thêm kiến thức.”

Âu Bình cũng không phải là trang phục thư đồng gì, ăn mặc không khác văn sĩ như Âu Dương là bao. Mọi người hiểu lầm hắn là sinh đồ cũng bình thường.

“Lên!”

Âu Dương nín cười nói.

“Tốt! Vậy ta liều mạng.”

Âu Bình nhìn hai bên một chút, ho khan một tiếng từ từ đọc:

“Tánh mạng đúng đáng quý, tình yêu giá rất cao, nếu là vì tự do, hai thứ đều vứt được.”

“Ngất!”

Âu Dương suýt nữa hôn mê, tiểu tử này rất có tiềm chất làm bán hàng đa cấp, không ngờ có thể đạo bài thơ của bổn thiếu gia mấy năm trước. Ừm! Mình mặt hơi nóng, ngươi dù gì cũng ăn cắp bản quyền người khác, nhưng ngươi phải biết rằng bản quyền thơ kia không ở trên tay thiếu gia ngươi.

“Không vần, không vần.”

Sinh đồ chung quanh đều lắc đầu.

“Hay cho câu hai thứ đều vứt được.”

Nữ tử trên thuyền hoa tràn đầy cảm xúc yếu ớt than một tiếng:

“Không biết công tử xưng hô như thế nào?” Thanh âm giống tiếng trời, lại lượn lờ như tiên âm, cả đám sinh đồ nghe đến ngây dại.

“Ta. . . Ta tên gì?”

Âu Bình một thân đổ mồ hôi nhìn Âu Dương.

“Âu Bình!”

Âu Dương bổ sung:

“Âu Bình thành mới, còn cả tại hạ.”

“Âu Bình thành mới, còn cả tại hạ. . .”

Ta ngất! Âu Dương kéo Âu Bình nói:

“Đừng làm mất mặt nữa, xuống.”

. . .

“Thiếu gia, ngươi đang làm gì đó?”

“Chậm quá rồi?”

Âu Dương thở dài, non đúng là non, bởi vì câu nói đầu tiên của một nữ nhân xinh đẹp đã không thở nổi. Âu Dương nói:

“Trên bàn có cơm tối.”

“Tạ ơn thiếu gia.”

Âu Bình cầm bát đũa thấy Âu Dương dùng bút lông vẽ loạn trên giấy nghi hoặc hỏi:

“Thiếu gia, đó là cái gì?”

Âu Dương không trả lời, đem hai bức tranh đặt cùng một chỗ hỏi:

“Ngươi xem đi?”

“Cái này thật giống phượng, cái kia là một đóa mẫu đơn, mẫu đơn và phượng sao đều chỉ có một nửa?”

Âu Dương hỏi:

“Có ấn tượng không?”

“. . .”

Âu Bình lắc đầu.

Xem ra là mình yêu cầu quá cao rồi. Âu Dương giải thích nói:

“Đây là đồ án kim bài nội vệ của công chúa, một nửa chỗ trống là do cắm bên hông không nhìn thấy.”

“Thiếu gia, ngươi định làm gì?”

Âu Bình kinh hãi, nữ nhân kia cũng không dễ trêu chọc, hôm nay người ta mà mất hứng, hai mình chết như thế nào cũng không rõ ấy.

Âu Dương vẫn chưa trả lời, ngoài cửa có người gõ cửa, Âu Dương chưa nói mời vào, một người như nha hoàn liền đẩy cửa vào hành lễ:

“Xin hỏi, vị nào là Âu Bình Âu công tử?”

Âu Dương đưa tay ngăn cản Âu Bình nói chuyện hỏi:

“Chuyện gì?”

“Tiểu thư nhà ta —— Mính Khanh cô nương mời Âu Bình công tử lên thuyền hoa một chuyến.”

“Mính Khanh?”

Trong lòng Âu Bình lại bắt đầu ngứa, tựa hồ là hỏa, tựa hồ là phiền muộn, khó chịu nói không nên lời.

“Đợi một chút!”

Âu Dương xách bút viết mấy chữ xiêu vẹo:

“Đem cái này cho tiểu thư nhà ngươi. Âu Bình, dù sao ta phải ra ngoài một chuyến, có thể cần hai ba ngày, ngươi đi mở mang tầm mắt chút cũng tốt.”

“Thật à? Thiếu gia ngươi quả thật để ta đi?”

Âu Bình mừng rỡ, vốn cho là Âu Dương sẽ ngăn cản, không ngờ không ngờ thả mình một lần.

. . .

Trăng đêm nến đỏ, hát hay múa giỏi, mùi hương nữ nhân, mơ mơ màng màng. Âu Bình lần đầu tiên đến một thế giới toàn là nữ nhân, hơn nữa những nữ nhân này không giống trước kia hắn thấy, đẹp đẽ vũ mị, dịu dàng động lòng người. Đan điền thiêu đốt cũng là bình thường.

Một khúc vừa xong, giai nhân trong điệu múa chậm rãi lui ra:

“Công tử ngồi tạm, ta thay quần áo. Trên bàn có điểm tâm hoa quả, xin tùy ý lấy dùng.”

“Tốt. . . Tốt. . .”

Âu Bình cố gắng để mình trấn tĩnh, nhưng. . . Đúng là quá đẹp, đặc biệt đôi mắt kia, nhẹ nhàng nháy mắt với mình, bản thân liền giống như một đạo thiểm điện đâm vào nội tâm.

“Tiểu thư thật lợi hại, xong một khúc, hồn Âu công tử cũng bị mất.”

Nha hoàn thay quần áo cho Mính Khanh.

“Haizz. . . Ta vốn tưởng rằng người có thể làm ra thơ khí phách như vậy, tất lịch sự vô cùng, ý chí quyết tuyệt. Không ngờ lại nhìn nhầm. Không ngờ là tay non.”

Nha hoàn lấy ra một tờ giấy nói:

“Đồng bạn của Âu công tử muốn nô tỳ đưa cho tiểu thư một phong thơ.”

“Ồ?”

Mính Khanh nhận thư mở ra thì thầm:

“Ngô đệ tuổi nhỏ, sắc hạ lưu tình. Nếu như thuận tiện, cùng hắn du ngoạn một ngày, tăng trưởng kiến thức. Âu Dương cảm kích khôn cùng. . . Sắc hạ lưu tình? Ha ha, vị công tử này ngược lại cũng thật thú vị, chắc hẳn thường hay phong hoa tuyết nguyệt.”

Nha hoàn hỏi:

“Nếu Âu công tử không hợp tâm ý tiểu thư, uổng phí thời gian, không bằng bảo hắn trở về?”

“Không cần, ngươi đi thu thập phòng khách. Buổi tối độc tẩm Âu công tử.”

Mính Khanh lại căn dặn:

“Căn dặn nhà đò, sáng sớm ngày mai, du lãm phong cảnh bốn phía Vận Hà, không có hành trình đặc biệt.”

“Dạ.”

. . .

Hành cung công chúa ở trên bờ Tây Hồ Hàng Châu. Vốn là một đại trạch phú hộ, chiếm diện tích khá lớn. Hôm nay mặc dù đã canh hai, nhưng bốn gã đái đao thị vệ như cũ đứng thẳng ở cửa. Thị vệ mặc chế phục cấm quân hoàng gia, bên hông cũng không có kim bài. Âu Dương khẽ hừ một tiếng, hóa ra là phải đẳng cấp nhất định mới có đồ chơi này.

Cửa bên mở ra, một nam tử trung niên y phục thường đi tới, bốn gã thị vệ cùng nói:

“Ra mắt Vương bố soái.”

“Ừm, tinh thần lên một chút.”

“Dạ!”

Bố soái? Đây là quan giai gì? Âu Dương buồn bực. Hắn sao biết này Vương bố soái chính là điện soái cấm quân triều Tống, bộ soái cùng mã soái một trong ba soái, quan đạt tòng nhị phẩm. Cũng chính là hắn phụ trách an toàn nam du của công chúa lần này. Mặc dù Âu Dương không hiểu, nhưng hắn biết quan cấp soái đều rất lớn, người này không có kim bài, không phải vì quan nhỏ, ngược lại có thể là vì quan quá lớn. Quan lớn tất nhiên biết nhiều người. Người này tuyệt không phải nhân tuyển phù hợp.

Âu Dương đợi thêm một hồi nữa, vẫn không phát hiện manh mối hữu dụng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Trở lại khách điếm đã vào lúc canh ba, Âu Dương cắt ít tóc, lại cắt đoạn dài cm đặt trên giấy. Mang một chậu sứ chứa ít nước, trong nước bỏ vào một đoạn da lừa lúc trước mua sẵn, lại đặt chậu sứ ở cái giá đơn giản do mấy ngọn nến tổ hợp mà đốt. Vừa đốt vừa dùng bút lông quấy.

Ước chừng qua một phút đồng hồ, Âu Dương gạt gạt vật phẩm trong chén thử nồng độ phù hợp. Sau đó dùng bút lông sạch sẽ quẹt nhẹ bôi ở trên mái tóc đã cắt sẵn. Sau đó nhìn gương đồng dán từng cọng tóc lên mặt. Đây là keo 502 hiệu Thái Hư Tử, lực dính mười phần, không chứa bất luận đồ dùng hóa học gì. Không đến một hồi, một hán tử râu ria lạ lẫm xuất hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.