Sau cuộc hỗn đọn đó, mọi người quay trở về dinh thự tại Ý mà Abderrahim đã sắp xếp sẵn.
Kaylin về tới phòng liền khuỵu xuống thở dốc. Cô là lần đầu gặp những cảnh như vậy. Súng đạn, bom mìn làm cô sốc đến nỗi muốn ngất ngay tại chỗ. Từ lúc thoát ra được cho tới bây giờ, cô chính là vì sợ Zane sẽ phạt nên không dám khóc lóc hay có hành động yếu đuối trước mặt anh. Chỉ khi không có người thì cô mới sợ hãi ngồi thụp xuống một góc mà khóc. Cô sợ những thứ như vậy, chỉ muốn ở cùng ông thôi. Vậy mà giờ xem ra chẳng còn được như vậy nữa rồi.
Không biết là do khóc quá lâu dẫn đến mệt mỏi hay do chuyến đi đầy sóng gió mà Kaylin đã gục xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo mà ngủ lúc nào không hay.
Cho tới tận tối, khi cô tỉnh lại thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ rồi.
Vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra bên ngoài. Nhưng hình như tất cả mọi người đều đã đi ngủ hết rồi thì phái. Chỉ còn ánh đèn mờ ảo ở hành lang.
Kaylin chỉ vì khát nước nên cô đành liều mạng đi xuống dưới để rót nước uống. Hiện tại mới để ý, căn biệt thự này quá rộng lớn. Mặc dù không to như ở nhà Zane, nhưng quả thực là rất lớn. Không lẽ là vì Zane ở đây, nên mọi thứ đều phải hoàn hảo theo đúng ý của anh?
Trong đầu Kaylin không nghĩ quá nhiều, không phải là không muốn nghĩ mà là không dám nghĩ tới. Bởi vì chỉ cần nghĩ tới thì cô liền nhớ đến gương mặt như ác quỷ kia. Chỉ cần nó hiện lên trong đầu cô thì đã cảm thấy một đợt gió lạnh truyền tới rồi.
Còn đang định rửa cốc nước cho sạch thì một cô hầu gái đi tới. Kaylin tưởng cô ấy sẽ đánh mình, nhưng cô gái đó chỉ hỏi cô:
– Tiểu thư có cần gì không ạ?
Nhưng Kaylin không biết tiếng của cô gái này nói. Cô chụm hai châm vào nhau, mím môi không biết làm sao để cho cô ấy hiểu.
– Cô có cần gì không? – Cô hầu gái lại hỏi thêm một lần nữa.
Kaylin lần này thấy cô hầu gái dùng tay chỉ chỏ, không phải là cô hầu gái biết Kaylin không nói được mà chỉ là sợ cô không hiểu tiếng địa phương nên đã cố gắng truyền đạt bằng hình thể.
Vậy là Kaylin liền vẽ vẽ lên bàn, rồi chỉ tay vào quần áo lấm lem mà mình đang mặc. Cô hầu gái coi như đã hiểu, cô ấy rời đi, một lúc sau quay lại cùng với bộ đồ rồ đưa cho Kaylin.
– Tiểu thư mặc tạm nhé, ngày mai chúng tôi sẽ sắp xếp chu đáo hơn ạ.
Kaylin nhìn theo cô hầu gái, cúi thấp đầu để cảm ơn cô gái. Sau đó liền đến phòng tắm để gột rửa từ đầu tới chân.
Bộ váy cô hầu gái đưa cho đều rộng thùng thình, người Kaylin vốn nhỏ, mặc vào còn nhìn giống như đang quấn khăn trên người hơn. Nhưng cô không cảm thấy khó chịu bởi vì có đồ mặc là tốt lắm rồi.
Rón rén đi lên phòng vì sợ tiếng bước chân sẽ làm mọi người thức giấc.
Nhưng đột nhiên một bóng người cao lớn đứng ở lan can đang nhìn về phía Kaylin làm cô giật mình tí nữa thì ngã ngửa. Khoảng chừng vài giây sau, Kaylin rón rén đi tới chỗ người đó. Cô không muốn tới, nhưng không thể không tới được.
Không biết là vì sao Zane vẫn ở đây mà không đi ngủ, nhưng Kaylin lại không dám hỏi. Cô đứng trước mặt anh, hai tay cứ mỗi lần gặp anh thì liền bấm chặt vào nhau khiến da ở mu bàn tay cũng phải xước đến chảy máu.
Không khí buổi tối lại trong lành và yên tĩnh. Dường như ngoài tiếng thở mạnh của Zane ra thì dãy hành lang tuyệt nhiên không có một tiếng động gì khác.
Kaylin không biết rõ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay để “nói”:
“Ngài cần gì sao ạ?”
Zane nhíu mày theo hành động của Kaylin. Ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, bờ môi lạnh đó đó cũng nhếch nhẹ lên.
– Bớt làm mấy trò nhảm nhí lại.
Sau đó liền xoay người rời đi mà khiến Kaylin ngơ ra không hiểu gì. Anh chỉ đến vì việc này thông sao? Chỉ muốn nói như vậy với cô thôi à?
Nhưng bước chân của Zane chợt dừng lại làm Kaylin lại bắt đầu lo sợ.
– Cô không những bị câm mà có vẻ bộ não cũng chậm phát triển nhỉ?
Câu hỏi này chính xác là lời mỉa mai dành cho Kaylin. Cô không hiểu được hết ý của Zane nói, cô chỉ mới đối mặt với anh vài lần. Nói gì thì nói cô đâu phải là thần thánh mà đoán được suy nghĩ của anh trong vài lần được cơ chứ.
Nói xong Zane lại bước đi tiếp. Lần này thì Kaylin cũng đi theo sau anh. Dù không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo, nhưng cô thấy anh không bảo gì nữa, chắc có lẽ là cô làm đúng theo ý anh rồi.
Cho tới khi dừng chân lại thì cô mới để ý, mình đã vào phòng anh lúc nào không hay. Đúng thật là căn phòng của anh lúc nào cũng xa hoa đến nỗi phòng của tổng thống có lẽ chưa được như vậy. Con người này thích phô trương lắm sao? Nơi nào cũng là đồ đắt tiền. Chỉ một căn phòng thôi mà cũng đủ tiền để xây một căn nhà nguy nga tráng lệ rồi.1
Kaylin đứng chôn chân tại gần mép bàn uống nước. Còn Zane thì ngồi ở mép giường, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô. Trong tay anh còn là khẩu súng mà lần đầu đã bắn Kaylin một phát vào chân. Hiện giờ nghĩ lại, chân trái của Kaylin run mà không trụ vững nổi.
Nhìn Zane nhét đạn vào trong hộp đạn đó, Kaylin mím môi, nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống. Cô không dám cử động, vì nếu thế sẽ bị thương như lần trước. Nhưng nếu không đi thì cô cũng sẽ bị bắn mà thôi.
Trong tình cảnh như hiện tại, chẳng ai cứu được cô. Kaylin bé nhỏ sợ hãi nhưng vẫn cố gồng mình trước con thú dữ này.
– Anselm không dạy cô cách làm sao để không ngáng đường người khác nhỉ?
Hả?
Tự dưng nhắc đến ông làm Kaylin mơ hồ một khoảng thời gian nhỏ. Nhưng lát sau cô liền lắc đầu mím môi. Thầm nghĩ chắc chắn là cô đã làm sai ở đâu khiến anh không hài lòng rồi. Nhưng cô không biết mình sai ở đâu hết.
Cô hít một hơi sâu, bước chân không đi dép tới chỗ Zane đang ngồi. Ánh mắt lấp lánh tựa vì sao, chần chừ một lúc lâu thì mới dám cầm tay anh lên. Zane không nói gì vẫn để cho cô tùy ý dùng ngón tay viết từng chữ lên lòng bàn tay mình.
“Cháu xin lỗi.”
Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủn như vậy. Sau đó liền buông nhẹ tay anh đặt xuống từ từ. Kaylin còn định lùi lại nhưng Zane đưa tay kéo eo cô đến gần mặt mình hơn. Kaylin rất thấp, dù cô đang đứng còn Zane thì ngồi, nhưng hai người lại “cao” bằng nhau. Nhìn thế nào vẫn thấy Kaylin quá bé nhỏ.1
Eo bị siết chặt mà một vòng tay của anh còn quá rộng để siết lấy nó. Kaylin đau đến nhăn mặt nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Đối diện với đôi mắt như đại dương sâu thẳm đó, Kaylin không dám thở mạnh. Chỉ một chút nhỏ cũng sợ Zane sẽ bóp chết cô mất thôi.
– Một đứa thiểu năng như cô cũng biết sai để mà xin lỗi sao? – Zane lạnh lùng buông những lời cay nghiệt ra.
Kaylin mím môi không biết làm sao. Đúng thật là ngoài xin lỗi ra, cô không thể làm gì khác được. Không lẽ bây giờ nói với anh rằng cô đã sai rồi, và anh hãy trừng phạt cô đi sao? Hãy bắn cô đi à? Cô không có gan để mà chọc vào tổ kiến lửa.
Nhưng còn chưa lâu sau đó, Zane liền đẩy ngã Kaylin xuống sàn. Anh vắt chéo chân, nhìn Kaylin nằm bệt dưới sàn mà đáy mắt hiện lên một tầng trào phúng.1
– Không phải cô ngu dốt tới nỗi không biết quỳ đấy chứ?
Nghe thấy lời nói vừa mỉa mai, còn vừa ra lệnh đó thì Kaylin liền lắc đầu. Cô vội quỳ gối trước mặt anh, hành động đều vô cùng nhanh như thể sợ anh không hài lòng vậy.
Nhìn Kaylin quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo đó, Zane nhấp cốc rượu màu hổ phách lên để uống. Vị rượu vừa đắng vừa cay, từ từ lan xuống dưới cuống họng của anh, sau đó liền di chuyển xuống các cơ quan khác trong bụng. Cảm giác thoải mái hơn nhiều khi đứng gần với Kaylin.
Anh đứng dậy đi rửa tay, sau đó liền lên giường nằm ngủ coi như Kaylin là không khí vậy.
Cô khóc không ra nước mắt, chỉ biết quỳ ở dưới sàn mà nhìn về phía bức tranh vẽ cảnh thiên nhiên núi rừng. Zane cứ im lặng như vậy, cô cũng không dám phản kháng gì. Hai đầu gối đều đau nhức vô cùng nhưng không dám lên tiếng dù chỉ một chút.
Cứ như vậy, một người nằm thoải mái trên giường rộng lớn và êm ấm, một người thì phải chịu cái lạnh giá của sàn nhà lạnh lẽo và chân cũng tê đến mất cảm giác. Cứ như vậy mà cho tới khi trời sáng…1