Lâm Hạ Y không thể tin vào những gì đang diễn ra thông qua màn hình ti vi ấy. Sự ngạc nhiên tột cùng khiến cô không kiềm chế được cảm xúc. Đau đớn, tuyệt vọng tràn ngập tâm trí cô, tim cô như có một loại vũ khí sắc bén đâm xuyên đến cực điểm, sâu xé cả tâm hồn.
Lâm Hạ Y nhìn rõ… Thân ảnh mờ nhạt của Vương Dư Huy đang đứng đó, gương mặt anh biểu lộ sự đau khổ không thể diễn tả bằng lời, nhìn vào đống đổ nát trước mắt như một tấm gương đối diện với lòng, sự hỗn loạn cho một thảm kịch.
Hành động của Lâm Hạ Y trở nên hỗn loạn, cô mở toang cửa nhà ra và chạy đi, chạy một cách vô tội vạ… Chân cô bước giẫm lên những viên đá, va vào những vật sắc nhọn do không mang giày. Máu chảy thành dòng, nhưng cô không ngừng chạy. Trong lúc chân rướm cả máu, nước mắt chảy thành dòng không kiềm lại được, những lời nói vội vã vẫn thoát ra từ miệng cô: “Dư Huy… Hức… Đừng lo, chắc chắn thằng bé không ở đó…”.
Có lẽ, trong tận cùng tuyệt vọng, một tia hy vọng nhỏ bé vẫn còn hiện hữu, len lỏi trong thâm tâm. Ba người tử vong? Có thể cậu bé không phải là một trong số đó… Vương Hiểu Phong, cậu bé thật dễ thương, tử tế, tốt bụng và ngoan ngoãn. Cậu bé cũng chỉ vừa mới ra viện, chắc chắn ông trời không thể nhẫn tâm cướp đoạt đi mạng sống của một đứa trẻ ngọt ngào như vậy.
Cho đến khi cô chạy đến hiện trường, nơi đây đã bị một đám đông vây kín. Lâm Hạ Y mệt đến không thể thở nổi, kiệt sức lại bị sắc trời lạnh lẽo ăn mòn thể lực… Cô cố gắng kiếm tìm hình bóng của Vương Dư Huy bằng đôi mắt mờ nhạt này, chung quanh ồn ào chẳng thể lọt vào tai cô, âm thanh văng vẳng bên tai hiện giờ chỉ còn mỗi tiếng thở gấp của mình…
Cảm nhận được sức nặng đè lên vai, Lâm Hạ Y hoảng hốt quay người. Trong khoảnh khắc này cô như lau mình vào hố sâu không đáy. Mắt cô mở to, đồng tử co rút. Ngô ảnh quân hơi nheo mắt, khó hiểu nhìn bộ dạng thảm hại hiện tại này của cô, anh ta hỏi: “Lâm Hạ Y, em làm sao vậy?”.
“Chị… Chị Hạ Y… Chị ơi… Hức…” Vương Hiểu Phong với dạng linh hồn, cô có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu qua cơ thể mảnh khảnh yếu ớt của cậu bé. Hai linh hồn kia cũng có mặt, một tên có vẻ mặt hung ác đắt ý, người kia thì tiếc nuối cứ ngoái đầu.
Vương Hiểu Phong khóc nức nở: “Chị ơi… Chị thấy em không ạ? Vương Hiểu Phong đây… Chị ơi, em đau lắm! Em không muốn chết đâu! Em không muốn chết! Hức…”.
Lâm Hạ Y nhìn Vương Hiểu Phong rồi thu tầm mắt lên Ngô Ảnh Quân: “Tiền bối…”.
Vương Hiểu Phong dù đang khóc nấc nhưng cũng hiểu được tình hình, phải rồi, cậu bé đã chết, chết tan xác khi đứng gần quả bom kia mà. Nhưng tại sao Lâm Hạ Y lại nhìn thấy cậu bé chứ? Với vẻ dè chừng của cô đối với người đàn ông đến đón cậu bé này là sao đây? Điều này làm Vương Hiểu Phong tò mò, không hiểu.
Ngô Ảnh Quân trong mắt Vương Hiểu Phong trông như một tử thần, vị thần chết đến mang linh hồn cậu đi… Cũng chẳng khác gì.
Lâm Hạ Y cố gắng ổn định hơi thở, cơn đau từ bàn chân khiến cô phần nào nhẹ nhỏm vì việc nhận thức mình là con người có xúc giác. Cô vội vàng kéo cậu bé về phía mình, dù hơi bất ngờ nhưng Ngô Ảnh Quân lại không biểu hiện ngoài mặt, anh ta cau mày, gằn giọng: “Em đang làm gì vậy?”.
Lâm Hạ Y bất chấp mọi thứ, thật may mắn khi cô vẫn có thể chạm vào linh hồn. “Tiền bối, có cách nào không mang em ấy đi được không?” Giọng nói cô như đang van xin, lại rưng rưng nghẹn ngào.
Ngô Ảnh Quân không để chữ nào lọt vào tai: “Đừng chơi nữa, anh hơi thiếu kiên nhẫn với em đấy. Đừng quên anh vẫn đang dẫn dắt em, mọi hành động của em anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hãy nhớ kỹ bản thân mình không phải con người đi.”.
“Không phải con người? Tại sao vậy? Chị ơi… A…” Vương Hiểu Phong bị một ánh sáng vàng hình dáng như dây trói chặt người. Cô sợ hãi, nhưng vẫn không lùi bước: “Đừng mà, anh không được mang thằng bé đi!”.
“Thực thể nó đã tan xác rồi!” Nói xong anh ta mạnh tay kéo Vương Hiểu Phong cùng hai linh hồn kia một cách lạnh lùng đi mất. “Tan xác rồi…” câu nói vang đi vang lại trong đầu cô, Lâm Hạ Y lắc đầu từ chối tiếp nhận, gào thét sau bóng lưng anh ta. Cô có thể thấy rõ ràng Vương Hiểu Phong đang cố gắng ra sức quay đầu và muốn nói gì đó nhưng lại như bị chặn họng câm nín, cậu bé cứ rơi nước mắt, còn cô thì bất lực một cách gục ngã: “Không! Đừng mà! Trả Vương Hiểu Phong lại đây! Tiền bối, làm ơn đi… Xin anh đừng mang thằng bé đi mà. Làm ơn… Trả lại đây…”.
Lâm Hạ Y lơ mơ, đôi mắt trống rỗng nhìn vào không gian vô định. Mọi thứ quá nhanh, quá mơ hồ. Cô không thể hiểu được tại sao lại có vụ đánh bom này, tại sao cậu bé lại là trong ba người thiệt mạng chứ? Trạng thái mất mát, tuyệt vọng này của cô liệu có bằng nổi đau của Vương Dư Huy không?
Cô nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh trong màn đêm lại khiến cô nhớ đến… Phải rồi, Vương Dư Huy? Cậu đâu rồi?