Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 27



Ông De Montfleurie nhìn bà Kyra chằm chằm, nói nhỏ với bà:

– Người đàn ông nào tặng phụ nữ ngọc quí tức là anh ta đã quá yêu rồi đấy.

Bà Kyra nhíu mày, hỏi:

– Anh muốn nói về mặt tình cảm à?

– Về mọi mặt.

– Anh cho là Gavin Ambrose đã quá yêu Rosie?

– Anh chắc anh ta đã quá yêu.

Bà Kyra không đáp lại ngay.

Bà hơi quay người nhìn vào tiền sảnh rộng mênh mông, dán mắt vào Rosie đang chụp ảnh cho Lisette, Collie và Yvonne.

Ba người đứng trước cây Giáng sinh khổng lồ, trang hoàng đủ thứ nặng trĩu và lấp lánh nhiều ánh đèn li ti. Hai cô gái cười nói líu lo, Collie phải nhắc nhở hai cô đang yên để Rosie nhắm máy ảnh chụp cho được chính xác.

Đêm Giáng sinh thật hấp dẫn, họ vui nhộn, nhất là Collie, bà Kyra thấy thế, khung cảnh này làm cho bà sung sướng vô bờ. Cũng như Rosie, bà lo cho Collie, trông cô ta gầy gò ốm yếu. Đêm nay trông cô như đứa trẻ bơ vơ, mặc dù cô đã gắng mặc cái áo đẹp để ăn mừng lễ Giáng sinh. Chiếc áo dài lụa màu xanh thẫm làm mất chút ít sắc mặt của cô, khiến bà Kyra thấy cô có vẻ xanh xao. Nhưng cũng chính nhờ cái áo làm nổi bật làn da trắng của Collie. Bà nghĩ thế.

Khi bà Kyra quay qua nhìn Rosie, mặt bà bỗng hiện ra nét trầm tư. Tối nay Rosie cũng mặc áo đẹp. Nàng mặc cái áo rốp nhung đen lộng lẫy, có túi vuông khác màu nổi bật đường thêu hình hạt. Nàng đeo quanh cổ chuỗi ngọc trai Nam Hải. Màu ngọc nổi bật sang trọng trên vải nhung đen. Chuỗi ngọc đáng giá cả một gia tài, bà Kyra nghĩ. Có lẽ cũng đến 75 ngàn đô la, có thể còn đắt hơn nữa. Ông Henri nói đúng đấy. Việc tặng ngọc đắt giá không phải chỉ để khen thưởng công việc làm phim tốt mà thôi. Đặc biệt lại là ngọc mua ở nhà hàng Harry Winston, nhà hàng kim hoàn lớn ở New York.

Một ý nghĩ khác nảy ra trong óc bà Kyra, bà quay qua ông Henri, nói nhỏ với ông:

– Anh thân yêu, chúng ta phải nhớ hai người là bạn cũ từ lâu rồi. Từ lúc họ còn là vị thành niên ở New York, và cô ấy đã làm phim với Gavin lâu rồi. Chắc anh ta tặng ngọc vì tình bạn thâm giao và vì tình đồng nghiệp keo sơn.

– Anh không nghĩ thế. – Ông Henri uống một sâm banh. – Chắc em đã rõ, hai đứa này thường gặp gỡ nhau luôn và giữa họ đã có tình cảm rất đặc biệt. Em nhớ là hai người đã từng yêu nhau rất thắm thiết. Chắc là họ nhận ra… – Ông bỗng dừng lại, nhún vai. – Mà thôi, đấy là chuyện khác rồi.

– Nhưng Gavin đã lấy vợ rồi – Bà Kyra nói nhỏ, nghiêng người sát vào ông.

– Nhằm nhò gì! – Ông Henri đáp lại. – Gavin hình như xa vợ mãi. Anh thấy Louise là một người kỳ lạ, cho nên không thể trách anh ta được. Cô ta tính khí thất thường, nóng nảy, gắt gỏng và đặc biệt là u mê. Cô ta lại còn gầy tong gầy teo. – Ông bất thần nhún vai, nhăn mặt. – Em không nhận thấy đầu cô ta quá to so với thân hình mảnh dẻ đấy ư. Đàn bà như thế thường bị trọng lượng ám ảnh là điều có lý do chứ? – Ông lắc đầu ngán ngẩm. – Không có tý gì nữ tính, những phụ nữ khẳng khiu như Louise không thể gợi cảm. Ngay cả với anh cũng không. Anh thấy những phụ nữ như thế thật đáng chán.

Bà Kyra nhìn ông cười.

– Em sung sướng biết anh thích người có da có thịt, nếu không em không biết em sẽ về đâu đây? – Bà nâng ly cụng nhẹ vào ly ông. – Em yêu anh, Henri de Montfleurie à.

– Anh cũng yêu em, em thân yêu – Ông đáp, giọng thắm thiết.

– Anh nói rất đúng, Louise Ambrose là người rất kỳ – bà Kyra nói thì thào, mắt lại liếc nhìn Rosie. – Cô ta với Rosie khác nhau một trời một vực. Đêm nay trông Rosie đẹp làm sao. Trông cô ấy quá lộng lẫy. Như trái đào chín.

Ông Henri lấy làm thích thú khi nghe bà so sánh, nhưng ông không nói gì.

Bà Kyra lại trầm ngâm nói tiếp: –

– Thật tội nghiệp thay Gavin đã có vợ.

– Việc đó thì có nghĩa lý gì? – Ông Henri hỏi nhanh, một bên lông mày nhíu lên tỏ ra hết sức kinh ngạc. Chuyện hôn nhân có thể tan vỡ bất cứ lúc nào? Em cũng như anh đều thừa biết, con người ai mà không chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Nhất là khi người ta bị ám ảnh. Và anh có thể nói thêm rằng những người đang yêu quan tâm đến ý kiến của người khác. Tuy nhiên, anh nghĩ, Gavin và Rosie không biết xoay xở với nhau ra sao.

Bà Kyra nhìn ông:

– Em thấy khó xử thật.

– Anh phải nói lại cho chính xác. Anh nghĩ Rosie không biết làm sao để vui chơi với Gavin. Cô ấy quá mệt vì Guy, quá mệt vì biết bao nhiêu chuyện khó khăn của họ và chuyện hôn nhân thất bại của hai người. Lại còn quá vướng mắc với chúng ta đã nhiều năm nay rồi. Nhưng dĩ nhiên chuyện này rồi cũng sẽ thay đổi thôi.

– Anh nói thế nghĩa là sao?

– Nghĩa là cô ấy đã quyết định ly dị Guy rồi, cuộc đời Rosie sẽ khác hẳn. Hoàn toàn khác hẳn.

– Hai người không sống cuộc đời vợ chồng nhiều năm nay rồi, mà Guy không ở đây, cho nên cô ấy không gặp anh ta nhiều. Anh có cho cuộc ly dị sẽ mang lại cho cô ấy nhiều sự khác biệt không?

– Có, anh tin có sự khác biệt. Rosie là người thẳng thắn, chính trực. Khi còn ràng buộc với Guy về mặt pháp luật, cô ấy bị ràng buộc với hắn cả cuộc sống, cho nên không được tự do làm theo ý muốn. Ít ra thì đây cũng là suy nghĩ của anh về thái độ của cô ấy, và về những nỗi khó khăn của cô trong bấy lâu nay. Quyết định dứt khoát ly dị đã là một thay đổi cơ bản của cô ấy rồi.

– Thay đổi về cái gì?

Ông Henri suy nghĩ một lát mới đáp:

– Cô ấy sẽ tự do, thoát khỏi Guy. Ý nghĩ của cô ấy là thế đấy. Ly dị sẽ đem đến cho cô ấy giải thoát. Cô ấy sẽ thấy hạnh phúc hơn khi việc ly dị được hoàn thành.

– Ôi em hy vọng thế quá, Henri à! Em yêu Rosie, em muốn cô ấy được hạnh phúc. – Bà Kyra im lặng, ngần ngừ một lát rồi mới nói tiếp: – Em không muốn bàn về chuyện của Guy… nhưng anh có được tin của cậu ta không?

Ông Henri gật đầu.

– Anh chưa có dịp để nói cho em biết, mà anh cũng không muốn làm em buồn, nhưng nó đã điện thoại về cho anh vào tối hôm qua. Từ Paris điện về. Để xin lỗi, không biết em có tin không. Tất nhiên là anh nhận lời xin lỗi của nó. Anh nghĩ anh phải làm thế thôi. Anh còn nói với nó chúng ta sẽ cưới nhau và anh hợp pháp hóa đứa con trai của chúng ta.

– Nghe tin này cậu ta nói gì?

– Chúc mừng anh. Nó nói nó hài lòng về việc chúng ta lấy nhau và việc anh nhận Alexandre.

– Chuyện này thật quá khó tin, anh Henri à.

– Anh cũng thế, nhưng anh nghe thì nghe vậy thôi. – Ông Henri bóp mạnh cánh tay bà. – Nhung nghĩ cũng lạ, anh thấy nó nói có vẻ thành thật. Nó là một con chim kỳ lạ, đứa con trai của anh. Có lẽ lúc nào nó cũng làm cho anh bối rối.

– Và cả mọi người nữa. Em thấy làm lạ là cậu ta không yêu cầu được về ăn Giáng sinh ở Montneune.

– Nó không có cơ hội, Kyra à. Khi anh chấp nhận lời xin lỗi của nó, anh nói với nó anh chưa có ý định để nó về lại với gia đình. Trước hoàn cảnh như thế này, thì chỉ chưa thôi. Anh nói thêm với nó là có lẽ sang năm thì hoàn cảnh chắc sẽ khác hơn.

– Cậu ta có thái độ như thế nào?

– Anh thấy nó có vẻ biết điều. Ngay trước khi anh định cúp máy thì nó yêu cầu được nói chuyện với Rosie, anh đi tìm cô ấy, dẫn đến máy điện thoại. Khi anh và cô ấy trở lại phòng làm việc của anh, anh khuyên cô ấy nên nói thẳng cho nó biết cô đã định khởi đầu thủ tục việc ly dị vào đầu năm mới.

– Cô ấy có nói không?

– Ồ có chứ, cô ấy đã nói. Cô ấy rất quả quyết, hết sức cương quyết. Cô ấy rất tỉnh táo hỏi nó sẽ còn ở lại Paris trong bao lâu, để cô đến đưa giấy tờ ly dị cho nó ký. Guy nói với nó sẽ còn ở lại đấy cho đến tháng ba, lúc ấy nó sẽ đi Hồng Kông rồi qua Indonesia và những nước khác ở Viễn Đông.

– Em chắc cậu ta ngạc nhiên lắm, phải không?

Ông Henri lắc đầu.

– Không, anh không nghĩ thế. Theo Rosie cho biết thì nó vui vẻ chấp nhận, và hình như không tỏ ra buồn phiền gì hết. Hay không có dấu hiệu muốn gây rối. Thật vậy, sau khi gác máy cô ấy nói với anh rằng nó tỏ ra chân thành và dễ thương với cô hơn lâu nay nhiều.

Mặt bà Kyra biến sắc. Bà nói:

– Anh Henri, em không mừng chút nào hết! Thái độ của cậu ta làm em đâm lo. Nó xin lỗi anh, chúc mừng anh sắp cưới em, rồi chấp nhận đề nghị ly dị của Rosie một cách ngoan ngoãn như thế. Chắc cậu ta có âm mưu gì đây.

Ông Henri nhìn bà đăm đăm, hai mắt nheo lại.

– Em nói nó có âm mưu gì?

– Em không biết. Em chỉ biết em cảm thấy không đáng mừng vì… vì thái độ chấp nhận mọi thứ một cách dễ dàng như thế… – Bà bỗng ngừng lại nửa chừng. Bà không nêu ra được điều gì cụ thể, nhung dù sao bà cũng thấy lo. Nỗi lo lắng hiện ra trong mắt bà rất rõ.

Ông Henri nhận thấy nét lo lắng của bà ngay, ông nắm cánh tay bà cho bà yên tâm.

– Em yêu, anh thấy em đã tưởng tượng quá sức rồi đấy. Quên Guy đi. Nó không đến quấy rầy nữa đâu. Mà này, anh thấy chúng ta bất lịch sự quá khi cứ đứng nói chuyện ở đây mãi. Chúng ta đến tham gia với các cô gái chứ.

Khi họ đến gần những người khác, ông Henri đưa mắt nhìn lên cây Giáng sinh vươn cao tận trần nhà gian tiền sảnh. Ông nói:

– Nói gì đi nữa thì năm nay chúng ta đã làm rất tốt Cây Giáng sinh thật đẹp.

– Nhờ số đèn mợ Rosie mang từ New York về đấy ông ngoại à – Lisette reo lên. – Bóng đèn giăng khắp cây như những vì sao li ti trong bầu trời đêm.

– Miêu tả hay làm sao, Lisette! – Ông Henri nói, sung sướng cười với đứa cháu ngoại.

– Bố à, mời bố vào đúng với các cô đi, để con chụp một tấm cả gia đình. – Rosie nói – cả bà Kyra nữa, bà phải có mặt trong tấm hình này.

Ông Henri nói:

– Rosie, không có con thì không thể gọi là bức ảnh cả gia đình được. – Ông quay qua Yvonne. – Cháu làm ơn đi tìm chú Gaston giúp bác. Cháu nói với chú ấy là bác nhờ chú ấy đến chụp giúp một tấm hình.

– Vâng, thưa bác Henri. – Yvonne chạy đi.

– Còn cháu, Lisette, cháu chạy lên lầu báo Eliane đem bé Alexandre xuống đây, ông nghĩ thằng bé phải có mặt trong tấm ảnh này.

– Để em – bà Kyra nói, rồi vội vã đi lên lầu. – Để em mang Alexandre xuống cho.

– Thế thì tốt – Ông Henri nói, đoạn ông đến rót một ly sâm banh.

Rosie để máy ảnh lên chiếc bàn chân quỳ trong phòng và cầm ly rượu của nàng lên. Bước đến bên ông Henri, nàng thật tình nói:

– Mùi đồ ăn thơm ngon dưới bếp bốc lên làm con chảy nước miếng. Thú thật, con thấy thèm quá.

– Bố cũng thế – Ông Henri đáp, rồi nắm khuỷu tay nàng dẫn nàng trở lại bên cây Giáng sinh. – Bố nghe bà Annie cho biết chị Dominique hầm một con ngỗng thật ngon, nhồi hạt dẻ và thêm các thứ gia vị, bố nôn nóng muốn thử xem sao.

Collie đang ngồi trên thiếc ghế dài bọc nệm, lên tiếng nói:

– Và đừng quên ăn kèm với patê gan và tráng miệng bằng bánh sô- cô- la Nô- en. Thức ăn rất phong phú.

– Gaston chụp ảnh xong là ta đi ăn liền – Ông Henri nói; đoạn ông quay qua Rosie, hỏi: – Áo mấy cô phụ dâu ra sao rồi?

– Rất đẹp, gần xong rồi. Con đang treo ở trong phòng làm việc của con, nếu bố thích, mời bố ngày mai ghé qua xem.

Ông Henri cười, lắc đầu:

– Không, không, bố muốn mọi thứ dành cho bố đều làm cho mọi người ngạc nhiên.

Collie nói:

– Áo của dì Kyra rất dễ thương, bố à, rất giản dị. Con cam đoan như thế đấy. Con nghĩ bố nên tặng dì chiếc trâm kim cương cổ của má, chiếc trâm của dòng họ Montfleurie. Chiếc trâm ấy gài lên áo thì tuyệt.

Ông Henri nhìn cô con gái một hồi thật lâu, đoạn ông bước đến ngồi xuống bên cô trên ghế. Ông đưa tay quàng quanh đôi vai gầy của con gái, hôn lên má con chan chứa tình thương yêu. Ông xúc động, sau một hồi, ông khẽ ho rồi nói:

– Ý nghĩ của con thật tốt, Collie à, chỉ có con mới có ý nghĩ độ lượng như thế. Đây là cử chỉ rất đẹp, rất đáng yêu. Có lẽ bố sẽ tặng Kyra chiếc trâm ấy. Như là món quà cưới của bố với bà ấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.