Thiên Tài Ở Rể

Chương 39: Dây dưa



“Tôi thấy thẻ căn cước của cậu là người địa phương mà, gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”

“Tôi vẫn luôn sống ở Đông Giang, lần này trở về để chuyển hộ khẩu, cho nên sẽ không ở lại quá lâu. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây”.

Ngô Hạo nói xong liền đứng dậy ra ngoài, hai cảnh sát nhìn nhau, đây đúng là một người kỳ lạ. Bọn họ đã thông qua hệ thống cảnh sát để điều tra, Ngô Hạo này không có tiền sử phạm tội, đương nhiên cũng không thể bắt người ta ở lại được.

Ra khỏi cục cảnh sát, Ngô Hạo quyết định tìm nhà nghỉ tắm rửa nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đến trung tâm dịch vụ nhà nước làm hộ chiếu, sau đó đến đồn công an Mao Bình hỏi về chuyện chuyển hộ khẩu, nếu không cần đối mặt với người nhà là tốt nhất.

“Này, soái ca, tôi đã chờ anh nửa ngày vì để báo đáp ơn cứu mạng của anh đấy, để tôi mời anh một bữa cơm được không”.

Phùng Viện Viện đột nhiên xuất hiện trước mặt, mặc dù dáng dấp chỉ miễn cưỡng nhìn được, nhưng vóc người đúng là không tệ, cao khoảng 1m68, không mập không gầy, dáng người cân xứng, chỉ là ngực hơi to chút.

Ngô Hạo cạn lời, sao con gái thời nay lại mạnh dạn như vậy chứ, dáng vẻ quê mùa này của mình đâu có gì giống soái ca đâu, nhưng hắn vẫn đáp lại: “Cô à, nói ơn cứu mạng tôi không chịu nổi, cứu cô chính là vị quân nhân kia, ăn cơm thì thôi”.

“Đừng mà, chắc chắn tôi sẽ đi thăm vị quân nhân kia, nhưng cũng nhất định phải cảm ơn anh. Nghe khẩu âm của anh không phải người địa phương, anh đến du lịch sao, nếu không có người quen ở đây thì tôi có thể hướng dẫn cho anh. Hồng Nguyên chúng tôi có hai địa điểm rất thú vị, yên tâm, toàn bộ hành trình đều miễn phí”.

Phùng Viện Viện vẫn luôn bám theo Ngô Hạo dai như đỉa.

“Tôi là người địa phương, chỉ là ở bên ngoài thời gian lâu dài không còn nói giọng bản địa nữa thôi. Cô đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn về nhà”.

“Không thể nào, giọng nói quê hương không đổi mà tóc mai đã bạc rồi, rời nhà lâu thế nào cũng sẽ không quên giọng nói quê hương. Anh đang lừa tôi, anh nói xem, anh ở chỗ nào Hồng Nguyên?”

Ngô Hạo có chút nhức đầu: “Cô gái, người đẹp, cô tha cho tôi được không, tôi thật sự không cần cô cảm ơn tôi”.

“Không được, con người của tôi có ơn tất báo, nếu hôm nay anh không tiện thì nói địa chỉ và Wechat cho tôi, hai ngày nữa tôi sẽ đi tìm anh”.

Phùng Viện Viện lại đưa điện thoại tới trước mặt hắn.

Ngô Hạo cũng không muốn cho số điện thoại, đành phải nói: “Cô có biết thị trấn Mao Bình không?”

“Biết, anh ở Mao Bình sao, thôn nào?”

“Thôn Ngô Gia”.

“Thật trùng hợp, bác gái tôi chính là người thôn Ngô Gia, tôi đưa anh đi, bây giờ còn kịp”.

“Thật hay giả? Cô rất quen thuộc thôn Ngô Gia?”

“Ta không quen thôn Ngô Gia lắm, nhưng nhà bác gái tôi thật sự ở thôn Ngô Gia, nhưng mà bây giờ bác giá tôi đang nằm viện, lần này tôi trở về là để thăm bà ấy”.

“Ồ, vậy cô mau đi thăm bệnh đi, hôm nay tôi không đi thôn Ngô Gia, lúc đi sẽ báo với cô”.

Ngô Hạo vẫn add Wechat với cô ta, nếu không cô ta sẽ cứ dây dưa mãi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Ngô Hạo, Phùng Viện Viện đột nhiên nghĩ đến còn chưa hỏi tên người ta, đợi lát nữa đến tìm bác gái hỏi xem đây là con nhà ai, thế là gửi Wechat, nhận được trả lời là Ngô Hạo.

Huyện Hồng Nguyên được dãy núi vây quanh, tòa nhà cao nhất không vượt quá mười tầng, đường đi chật hẹp, con đường đã biến chất, hiển nhiên là một khu vực kinh tế không phát triển. Ngô Hạo đi trên đường cái vẫn không có bất cứ trí nhớ gì liên quan đến huyện này.

Bỏ ra 80 đồng thuê một phòng đơn trong nhà nghỉ, điều kiện thế mà cũng không tệ lắm, rất sạch sẽ, chứng tỏ chi phí trong huyện không cao.

Hắn gửi tin báo bình an cho Cẩm Nguyệt, sau đó tắm rửa, đến giờ cơm tối Phùng Viện Viện gửi tin nhắn đến nói muốn ăn cơm cùng nhau, Ngô Hạo không để ý đến cô ta, một mình đến quán mì gần đó ăn một bát mì thịt bò, sau đó về nhà nghỉ nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Hạo bắt xe đến trung tâm dịch vụ nhà nước huyện Hồng Nguyên xin làm hộ chiếu, quá trình rất thuận lợi, chỉ cần thẻ căn cước là được. Nhưng mà phải chờ bảy ngày mới có thể lấy.

Chuyển hộ khẩu cần đến đồn công an thị trấn Mao Bình làm, Ngô Hạo đành phải bắt xe tới.

“Cậu nhóc, thị trấn Mao Bình rất xa, toàn là đường núi, phải đi hơn hai giờ, cậu có muốn về cùng xe tôi không?”

Tài xế xe taxi là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vừa lên xe đã bắt đầu hỏi thăm.

“Ông anh, thị trấn Mao Bình có xe bus không?”

“Buổi sáng và buổi chiều đều có một chuyến đi đi về về, để lỡ thời gian sẽ không còn nữa. Nhưng mà có xe tư nhân, đắt hơn xe taxi của chúng tôi, người ngoài như các cậu rất dễ bị làm thịt”.

Từ vụ cướp bóc hôm qua, Ngô Hạo liền biết trị an ở đây không tốt lắm, có hiện tượng làm thịt khách cũng không kỳ quái chút nào.

“Ông anh, đến thị trấn Mao Bình anh chờ tôi một chút được không, tôi đến đồn công an hỏi một chút rồi quyết định có thuê xe anh về sau, được không?”

“Được, nếu cậu đi chiều về tôi sẽ tính rẻ hơn một chút, tổng cộng 600”.

Chưa quen với cuộc sống nơi đây, Ngô Hạo chỉ có thể chấp nhận giá tiền này.

Thị trấn Mao Bình đúng là rất vắng vẻ, trên đường đi chỉ thấy đường núi uốn lượn quanh co, mặc dù là đường xi măng, nhưng có rất nhiều đoạn đường lâu năm không tu sửa đã trở nên nhấp nhô, khó trách tài xế taxi muốn nhiều tiền như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.