Thiên Tài Khí Phi

Chương 30: Cô ảnh dưới ánh trăng



(Cô ảnh: bóng dáng cô đơn)

Lúc này Xuất Trần đứng ở bên cửa sổ trên lầu 4 nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ đi xa, kinh ngạc đến xuất thần. Người ta nói ai có thể đánh thức Linh Âm, sẽ nắm trong tay cả thiên hạ. Thế nhưng có ai biết Linh Âm đâu phải ai cũng có thể khống chế, trên đời chỉ có hai loại người có thể sử dụng nó.

Một loại là thiên tiên thuần dương thân thể, tức nhạc thánh Vô Nhai Tử của một ngàn năm về trước. Còn có một loại là thân thể tuyệt thế thuần âm, mà tuyệt thế thuần âm thân thể này nhất định là từ Tịch Diệt Thanh Liên.

Xem ra mười năm trước Tịch Diệt Thanh Liên là bị nàng sở hữu. Chỉ có Tịch Diệt, mới có thể hồi sinh cây đàn.

Nàng thật sự có thể thay đổi vận mệnh của Tuyết Uyên sao?

Nàng thật sự có thể thay đổi vận mệnh thiên hạ sao?

Mẫu Đơn hội mà mọi người chờ mong cũng đã sắp bắt đầu.

Mẫu Đơn hội sẽ cử hành trong hoàng cung, chia làm hai mục, ban ngày là tỷ thí văn thơ và buổi tối là tỷ thí tài nghệ, cuối cùng quyết định quán quân, đó chính là Mẫu Đơn vương lần này, có thể lấy được ngọc Mẫu Đơn

Ai chưa thành thân đều có thể tham gia, mà Vân Ngọc bởi vì chuyện của An vương cảm thấy mất mặt nên không tham gia được. Nữ tử dự thi cần tiến cung trước một ngày, ngày thứ hai chính thức bắt đầu trận đấu.

Hôm đó lúc chạng vạng Vân Mộng Vũ cùng Vân Dung ngồi trên xe ngựa tướng phủ hướng hoàng cung mà đi.

Tướng phủ lên mặt chủ yếu là có hai đứa con gái cầm kỳ thi hoạ đều giỏi, lúc đầu Vân Mộ không cho các nàng đi. Dù sao có Vân Dung, các nàng đi cũng không có tác dụng gì. Vân Ngọc bị hủy, Vân Mộ đem hy vọng đều đặt trên người Vân Dung. Mà Vân Mộng Vũ bởi vì hộ quốc tướng quân phủ che chở, Vân Mộ tuy rằng trong lòng cực kỳ không muốn cho nàng đi sợ rằng sẽ mất mặt, nhưng lại không ngăn cản nàng, cũng theo nàng đi.

Ngồi trên xe ngựa Vân Mộng Vũ cảm thấy chán đến chết, khẽ tựa vào thành xe, ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

“Tỷ tỷ nhất định rất khẩn trương, tỷ tỷ từ nhỏ văn thơ thì không tốt, tài nghệ cũng không có, mà nay dự thi đều là danh môn vọng tộc chi nữ. Tỷ tỷ tham gia làm gì khi đã biết trước kết quả.” Trên xe đang im lặng đột nhiên truyền đến thanh âm của Vân Dung, bí mật mang theo châm chọc nồng đậm.

Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy hôm nay Vân Dung không hề giống thường ngày nhàn tĩnh, ẩn nhẫn mà là không chút che dấu oán hận đối với nàng.

Hận, xác thực là hận, muội muội của nàng bị Vân Mộng Vũ huỷ hạnh phúc, lại làm cho mẫu thân nàng bị thương. Nhưng lại không ngờ, Vân Mộng Vũ lại làm như thế. Trước đây mẹ con các nàng ăn sung mặc sướng, Vân Mộng Vũ lại ăn đói mặc rách. Các nàng hưởng vinh hoa phú quý, Vân Mộng Vũ bị hạ nhân trong phủ khi dễ.

Mỗi khi nghĩ đến, trong lòng của nàng sẽ dâng lên một cỗ bi phẫn không nói nên lời, hết thảy đều là mẹ con Lí Như một tay tạo thành. Hiện tại coi như là mẹ con các nàng gieo gió gặt bão. Nàng cũng không làm sai, nàng chỉ là làm đúng việc của nàng thôi. Hơn nữa sự tình tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

Không đủ, chút chuyện báo thù này vẫn không đủ.

Mẫu thân Vân Mộng Vũ là Mộc Lâm quận chúa còn chưa được báo thù. Cho nên hận đi, muốn hận cứ hận đi, nàng không cần. Nhưng nếu Vân Dung không thấy rõ tình thế, nếu có xảy ra chuyện gì, nàng cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.

Nàng luôn luôn là có người có ân báo ân, có thù tất báo. Đối với địch nhân của nàng thì nàng sẽ lấy thủ đoạn quyết đoán để phản đòn lại, nếu không sẽ rước lấy hậu hoạn.

“Khẩn trương? Ta vì sao phải khẩn trương? Chẳng lẽ Dung muội muội thật sự tự tin như vậy, tự tin nhất định có thể đứng thứ nhất. Vẫn là không nên tự cao như thế, không cần đem sự tình nghĩ tốt đẹp đến thế, nếu không đến lúc đó Dung muội muội nên dùng cái gì để đánh đổi đây? Còn có, Dung muội muội rất kỳ quái a, di nương thân thể bị thương, nghe nói đến nay còn đang tĩnh dưỡng trên giường. Dung muội muội làm con của di nương, không phải nên ở nhà tận tâm chiếu cố sao? Như thế nào còn có tâm tình tiến cung tranh đoạt ngọc Mẫu Đơn?” Vân Mộng Vũ không cho Vân Dung chút mặt mũi nào, lập tức một câu làm cho Vân Dung hoàn hồn lại.

Vân Dung vốn tưởng rằng nàng không quan tâm chính mình hay là không có lời nào để nói, nhưng vạn vạn không nghĩ tới nàng lại nói tới bệnh tình của mẫu thân. Vân Dung bị Vân Mộng Vũ nói trúng, trên mặt tức giận đến đỏ lên.

Nói đến đây, Vân Dung thật sự là hận không thể lột da Vân Mộng Vũ. Nếu không phải bởi vì nàng, mẫu thân làm sao có thể bị đánh, làm sao có thể đến bây giờ không xuống giường được. Nếu không phải bởi vì nàng, muội muội cũng không gả cho vương gia nghèo kiết xác mà còn vô dụng kia. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Dung tràn ngập hận ý.

Từ đó trở về sau, mỗi lần cùng nàng đấu võ mồm, nàng luôn bị nàng ép tới gắt gao, đều bị nói đến á khẩu không trả lời được.

Không quan hệ, Vân Mộng Vũ nàng cũng chỉ có khả năng đấu võ mồm thôi, đợi đến hoàng cung, trên Mẫu Đơn hội xem nàng ta xấu mặt như thế nào?Vân Dung trong đầu nghĩ, trong lòng dễ chịu lên một chút, liền quay đầu đi không hề để ý tới nàng.

Rất nhanh xe ngựa đến hoàng cung, hai người được bà vú trong cung dẫn đến một viện nhỏ.

Hoàng cung cho các tiểu thư dự thi đều an bài một người một gian. Từng phòng đều có một cung nũ phụ trách, tùy thời chuẩn bị hầu hạ.

Buổi tối, Vân Mộng Vũ nằm trên giường khó có thể đi vào giấc ngủ, cảm thấy trong lòng thực bất an. Cảm thấy Mẫu Đơn hội lần này có thể hay không đơn giản như vậy, giống như có chuyện gì sẽ phát sinh.

Đột nhiên nàng cảm thấy ở ngoài phòng có một bóng đen lướt qua, vội vàng đứng dậy, lặng lẽ theo đuôi hắn. Bởi vì sợ bị phát hiện, nàng đi theo rất xa, không dám tới gần.

Ai ngờ, cho dù Vân Mộng Vũ đã cẩn thận, vẫn bị người phía trước phát hiện, chỉ chốc lát cũng bị người phía trước cắt đuôi.

Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ảo não trở về, đang đi tới, đột nhiên nghe được xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng tiêu. Tiếng tiêu này có chút giống như Tiêu Vô âm, nàng kìm lòng không được liền lần theo hướng nơi phát ra tiếng tiêu mà đi, chỉ chốc lát liền đi tới phiến rừng trúc của lần trước.

Lá trúc ở trong gió lay động, gió nhè nhẹ mơn man mặt nàng, nàng có một loại cảm giác đang đặt mình trong nước.

Đứng ở giữa rừng trúc, chỉ cảm thấy tiếng tiêu gần ở bên tai. Âm thanh tiếng tiêu như khóc như tố, dư âm lượn lờ, như nữ tử khóc, lại như ly biệt. Âm thanh tiếng tiêu như là một khúc bi thương, làm cho người ta thương cảm, làm cho người ta mê muội, lâm vào trong đó mà không thể tự thoát ra được.

Một cỗ thương cảm khó nói nên lời, nàng khó có thể khống chế mình không dao động cảm xúc.

Là ai, tại Nguyệt Dạ thổi lên khúc nhạc cô đơn này. Làm cho nàng không khỏi nhớ tới người thân ở hiện đại, chỉ cảm thấy yết hầu tắc nghẹn, hốc mắt ướt át, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.

Nàng cứ như vậy yên lặng đứng ở nơi đó, lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu, mà suy nghĩ lại cất cánh đến một thời không xa xôi khác.

“Xuất hiện đi.” Đột nhiên tiếng tiêu tắt, một tiếng thở dài truyền ra.

Nàng đột nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy chính mình hậu đậu không đề phòng, sự cảnh giác của nàng khi nào thì kém như vậy.

May mắn người thổi tiêu kia cũng không có ác ý, nếu không, nàng hôm nay phỏng chừng sẽ chôn thây tại nơi này.

Đi đến hướng tiếng tiêu phát ra, ở giữa rừng trúc, nàng nhìn thấy nam tử áo trắng đưa lưng về phía nàng đang ở dưới ánh trăng lẳng lặng đứng, cầm trên tay một cây bích tiêu.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đem bóng dáng hắn kéo thật sự dài rất dài, hắn như thần tiên đi lạc chốn nhân gian, tịch liêu mà cô độc.

“Ngươi là ai, vì sao lại ở chỗ này?” Tuy rằng cảm giác hắn không có ác ý, nhưng Vân Mộng Vũ cảm thấy vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn.

Sau một lúc lâu không được đáp lại, Vân Mộng Vũ không khỏi có chút buồn bực, vừa định nói tiếp, lại nghe thanh âm phía trước cười nhẹ. Cùng với tiếng cười, người phía trước cũng chậm chậm xoay người lại.

Thấy rõ trước mặt người đó, Vân Mộng Vũ không khỏi chấn động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.