Edit: Sunny Út
(Sally: hôm nay post 2 chương bù cho Mn hôm qua ta bận ko post được)
Trận cuối cùng, sẽ công bố kết quả. Thắng, thì thứ nhất, thua thì thứ hai.Nhưng vô luận như thế nào, không nên khinh thường Bắc quốc.
Trận đấu cuối cùng bắt đầu, Quân Lãnh Mạc mang ánh mắt cao ngạo nhìn binhlính Bắc quốc. Ánh mắt kia lạnh lùng mà khiêu khích, mang theo cuồngngạo.
Nhìn ánh mắt đó, Vân Y cảm thấy trong lòng không thoải mái. Đại quốc, cường quốc, hôm nay chắc chắn sẽ có ưu thế tuyệt đối.
Ánh mắt Quân Ánh Nguyệt châm chọc, lúc nãy Bắc quốc chỉ là do may mắn.Nhưng sự may mắn trước mặt nước lớn, thì không có tác dụng. Nàng chờ,chờ xem cảnh tượng binh lính Bắc quốc bị binh lính Quân quốc ngược đãi.
Tiếng trống vang lên, tỷ thí chính thức bắt đầu.
Binh lính Bắc quốc chia làm 2 phe, một phe ở lại giữa sân, một phe khác lại chạy đi.
Nhìn một màn này, tất cả mọi người chưa phục hồi tinh thần lại, đây là có chuyện gì?
Mọi người không hiểu nhìn binh mã Bắc quốc chạy lên đỉnh núi, nhìn như vậy, mọi người không đoán ra Bắc quốc đến tột cùng muốn làm cái gì.
Nụ cười của Quân Ánh Nguyệt càng châm chọc, trong lòng nghĩ đây chỉ là lấy lòng mọi người thôi.
Mà Quân Lãnh Mạc mang vẻ mặt khó lường nhìn binh mã của Bắc quốc, khôngbiết ở tự hỏi cái gì, nụ cười ở khóe miệng càng lãnh khốc.
Mọi người nhìn biến hóa, trong lòng nghĩ, Bắc quốc muốn bỏ quyền sao?
Nếu không thì sao chỉ để lại một nửa thi đấu?
Ở bọn họ nhìn đám người trên đỉnh núi, nghĩ họ bỏ quyền thi đấu. Bởi vìcách quá xa, ở trên núi không thể sử dụng được gì, bắn tên thì quá xa,căn bản không có khả năng bắn tới.
Nếu thắng, trừ phi bọn họ có thể bay!
Binh mã Quân quốc nhìn hành vi của Bắc quốc, trên mặt chê cười. Bọn họ sớmđã có thói quen nhìn xuống người khác. Bởi vậy, Bắc quốc là quốc gia nhỏ yếu nhất, trong mắt bọn họ không đáng giá nhắc tới.
Mà hiện tại, họ lại đấu với quốc gia này, bọn họ cảm thấy nhạt nhẽo. Hơn nữa hành vi của Bắc quốc, bọn họ lại cảm thấy phẫn nộ.
Bọn họ muốn giáo huấn Bắc quốc một trận, hơn nữa công chúa điện hạ âm thầmnhắc nhở nên chiếu cố Bắc quốc. Bởi vậy, bọn họ không muốn chấm dứt trận tỷ thí này, bọn họ muốn nhìn Bắc quốc giãy dụa, đến khi cầu xin tha thứ mới thôi.
Binh lính Quân quốc, khóe miệng mang theo nụ cười tàn khốc, tựa hồ có thể đoán được kết cục bi thảm của Bắc quốc.
Tiếng trống càng ngày càng kịch liệt, tỷ thí bắt đầu.
Binh mã Quân quốc quả nhiên người người dũng mãnh, mà binh mã Bắc quốc lạicó chiến thuật quỷ dị. Hơn nữa, Quân quốc không dùng hết lực, cũng làmcho Bắc quốc thở dốc.
Tỷ thí càng về sau, Bắc quốc càng biểu hiện yếu thế.
Quân quốc nhìn như vậy, trên mặt biểu hiện ra ý cười dữ tợn. Tướng quân Quân quốc đột nhiên đánh một cái thủ thế, nháy mắt thế công của Quân quốc vô cùng mãnh liệt đi lên.
Nhìn tình huống này, trên mặt mọi người đều có thần sắc như đã rõ, nghĩ trận tỷ thí này đã xong.
Quân quốc lại đứng nhất, Bắc quốc đứng thứ hai.
Khóe miệng Quân Ánh Nguyệt mang nụ cười lãnh khốc, muốn xem binh mã của Bắcquốc binh mã bị giết hại. Tuy rằng tỉ thí quân sự, không thể lấy mạng.Dựa vào Nguyệt Thần cư cùng với thực lực của Quân quốc, phá lệ thì saochứ.
Trong lòng nghĩ, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt cànghưng phấn. Sự hưng phấn này chưa duy trì bao lâu, lại đột nhiên bị mộttiếng thét kinh hãi đánh gãy.
Mọi người tò mò, nhìnvề phía người kinh hô. Chỉ thấy người kia miệng mở to, vẻ mặt bất khả tư nghị, ngón tay chỉ lên trời, lắp bắp nói: “Bay, Họ….Họ bay……”
Nghe như thế, mọi người nghi hoặc nhìn lên trời. Khi nhìn thấy trên trời, mọi người đều ngừng động tác, vẫn ngẩng đầu.
Cảm nhận được sự im lặng, Quân Ánh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc thấy binh lính Bắc quốc, trên mặt nàng cứng ngắt. Mà binh lính Quân quốchưng phấn xông lên, lại bị tên bắn trúng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Binh lính Quân quốc nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy binh línhcủa Bắc quốc, lập tức hóa đá. Mà binh lính Bắc quốc cũng lập tức bắtđược cơ hội này, hai mặt giáp công, đem binh mã Quân quốc lập tức biếnmất tại chỗ.
Trên sân chỉ còn lại binh lính Bắc quốc, cùng với thi thể của binh lính Quân quốc.
Mọi người trong lúc nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại, nhiều người cònthấy sau lưng binh lính Bắc quốc có dây cột như dây diều.
Mà Quân Ánh Nguyệt nhìn một màn như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.Đây là đánh vào mặt nàng a, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Thế nào, các vị bình phán, quân chủ Quân quốc, không biết Bắc quốc chúng ta có tư cách được thắng lợi hay không?” Lúc mọi người im lặng, một thanhâm dễ nghe truyền đến.
Mọi người đều nhìn về phía thanh âm kia, lại thấy Vân Y một thân áo trắng.
Nhìn Vân Y bình yên vô sự, trong mắt Quân Ánh Nguyệt có sự tàn bạo không thể che dấu. Quân Ánh Nguyệt đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người Vân Y,chưa từng phát hiện Tư Cảnh Hiên nhìn ánh mắt của nàng mang sát khí sắcbén.
Mọi người cũng đều phục hồi tinh thần lại, không khỏi thán phục Bắc quốc.
Nghe câu hỏi, Quân Lãnh Mạc lạnh nhạt, lạnh giọng trả lời: “Bắc quốc giỏilắm, rất giỏi!” Nghe thế, Vân Y cũng không để ý, trả lời: “Phải không?Cảm ơn Quân hoàng khích lệ, Bắc quốc chúng ta hoàn toàn xứng đáng. Đúngrồi, phần thưởng khi nào thì phát a?” Lúc Vân Y nói đến nửa câu sau, ánh mắt nhìn về phía Quân Ánh Nguyệt.
Quân Ánh Nguyệtthấy nàng nhìn mình, nhất thời sắc mặt khó coi nhìn Vân Y, sau đó chớpmắt, lại khôi phục bộ dáng hiền lành, ôn nhu trả lời:“Phần thưởng đươngnhiên là đợi ngày mai sẽ phát, Vân thừa tướng cũng đừng quên, còn phảiđàn một khúc cho chúng ta nghe a.”
Nghe nói như thế, Vân Y chỉ cười.
Quân Ánh Nguyệt hận trong lòng, trên mặt lại giả bộ tươi cười hiền lành.
Tỷ thí quân sự đã xong.
Thất quốc thi đấu đã xong, Bắc quốc hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Nhìn kết quả, thiên hạ ồ lên. Mọi người muốn xem xem Bắc quốc còn có thể tồn tại bao lâu. Dù sao đứng nhất cũng không tốt cho lắm, sẽ có họa diệtquốc.
Vân Y cũng biết lợi hại, nhưng dưới tình thếnày, cho dù chỉ là tiểu quốc, cũng vẫn tránh không được họa diệt quốc.Nếu như vậy, không bằng hợp lại một chút.
Trên đường trở về, Vân Y lại lặng lẽ rời dịch quán.
Nàng biết, hôm nay người đến ám sát nàng, khẳng định sẽ không thiếu. Như vậy ở cùng một chỗ với người của Bắc quốc, chỉ liên lụy họ, không bằng rờixa bọn họ.
Vân Y lưu lạc ở ngoài, đến lúc bình minh,mới lặng lẽ về dịch quán, lấy Linh Âm ra. Vân Y cõng Linh Âm, một mìnhđi đến Thương Sơn.
Thương Sơn không hổ là ngọn núicao nhất Quân quốc, đứng ở trên, có thể nhìn thấy hình dáng đô thành của Quân quốc. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt Vân Y, Vân Y cảm thấy mình vôcùng thanh tỉnh. Tay nhẹ nhàng đưa ra sau, nhẹ nhàng vuốt ve Linh Âm.
Xuất Trần đã nói, Linh Âm là binh khí tuyệt thế, có thể giết cả thiên hạ.
Vân Y lặng im nghĩ, mình thật sự phải đi đến bước này sao?
Mình còn sự lựa chọn sao?
Mình đã không có sự lựa chọn, nếu mình có sự lựa chọn, cũng sẽ không lựa chọn con đường này.
Linh Âm ra, thiên hạ vô song.
Xuất Trần, nam tử thanh nhã kia. Sau hôm nay, mình vẫn còn sống, như vậy mình chắc chắn giúp hắn, dùng tính mạng mà giúp.
Lẳng lặng nhìn mọi vật, Vân Y đứng trên Thương Sơn, thật lâu.
Khi màn đêm lại buông xuống, Vân Y mang Linh Âm đến đô thành của Quân quốc.
Quân quốc hôm nay phá lệ phồn hoa, tuy rằng Quân quốc lần này không đứng thứ nhất. Nhưng dân chúng Quân quốc cũng không buồn, vẫn ở trong hạnh phúccủa mình.
Nhìn hạnh phúc giản dị của họ, Vân Y cảm thấy hâm mộ.
Một thân áo trắng, phong tư liễm diễm trác tuyệt.
Lúc này trong Hoàng cung Quân quốc, mọi người đã bắt đầu nâng chén.
Quân Ánh Nguyệt hôm nay phá lệ tới rất sớm, ánh mắt nàng thường xuyên nhìncửa, chờ bóng dáng áo trắng xuất hiện. Nàng biết nàng ta nhất định sẽxuất hiện, dù sao bỏ nhiều tâm huyết như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏchạy.
Hôm nay Tư Cảnh Hiên cũng tới rất sớm, ánh mắt hắn cũng không dấu vết nhìn cửa, thần sắc trong mắt phức tạp mà nội liễm.
Ánh mắt Tây Lâm Hạo khẽ run, trong lòng hắn còn cất giấu tờ giấy cùng vớimột hộp gấm. Trong hộp gấm là Hồi sinh thảo trân quý vô cùng.
Nàng muốn dùng cách này để cứu nam tử kia!
Ngay cả như vậy, hắn cũng cam tâm tình nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì.
Rượu qua ba lượt, Quân Lãnh Mạc trên mặt lạnh lẽo, không vui mở miệng:“Bắcquốc thừa tướng đâu? Thân là đại quốc, lại khinh thường Quân quốc tasao?”
Quân Lãnh Mạc nói xong, mọi người nháy mắt im lặng, mọi người đều biết điều không nói gì, không dám làm Quân Lãnh Mạc tức giận.
Thổ Dũng ngồi ở vị trí của Bắc quốc, nhướng mày, muốn nói mấy câu. Cùnglúc, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. “Như thế nào, Quânhoàng sốt ruột sao. Vân mỗ đã đến, làm cho mọi người đợi lâu rồi.”
Thanh âm vừa ra, mọi người thấy một bóng dáng áo trắng đạp không mà đến, mang theo một hơi thở phiêu miểu tuyệt thế.
Vân Y dừng ở giữa yến tiệc, bóng dáng như trúc.
“Vân thừa tướng đã làm chúng ta mỏi mắt chờ a.”
Lời nói của Quân Ánh Nguyệt truyền đến, ý tứ lại không thoải mái.
“Không biết công chúa điện hạ có mang Sinh mệnh chi hoa đến không?” Vân Y cũng không trả lời, ngược lại mở miệng hỏi đến Sinh mệnh chi hoa.
Nghe nói như thế, sắc mặt Quân Ánh Nguyệt có chút xấu hổ. Nhưng lập tức tựahồ nghĩ tới cái gì, trên mặt lại khôi phục thần sắc như thường.
Quân Ánh Nguyệt sử một ánh mắt tới thị nữ phía sau, thị nữ kia lập tức đưamột cái hộp gấm lên. Quân Ánh Nguyệt tự mình cầm lấy, mở hộp gấm ra,nhất thời một ánh sáng huỳnh quang bắn thẳng lên cao.
Nhìn ánh huỳnh quang này, Vân Y biết đây thật sự là sinh mệnh chi hoa.
Thấy nó, Vân Y không tự giác nở nụ cười, cười đến thư thái mà an ủi.
Vân Y từ từ đi lên, từng bước đến gần sinh mệnh chi hoa, cuối cùng thật cẩn thận lấy từ trong tay Quân Ánh Nguyệt. Nhìn sinh mệnh chi hoa trongtay, Vân Y nhất thời cảm thấy làm cái gì cũng đáng.
Chỉ cần hắn khỏe mạnh, thật sự, làm cái gì cũng đáng.
Vân Y cầm hộp gấm, để vào trong lòng.
Nhìn động tác của Vân Y, trong lòng Quân Ánh Nguyệt hận, nhưng vẫn ôn nhunói: “Không biết Vân thừa tướng có thể bắt đầu biểu diễn chưa.”
“Ta có thể biểu diễn, ta muốn cho người của Bắc quốc đi về trước.”
Vân Y nói xong, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng.
Nhìn ánh mắt đó, Quân Ánh Nguyệt rất hận. Nhưng nghĩ đến mình đã an bàixong, tất nhiên là không sợ. Bởi vậy, mới ôn nhu nói: “Nếu Vân thừatướng muốn, vậy cho người của Bắc quốc rời đi đi.”
Nghe Quân Ánh Nguyệt nói, Vân Y nở nụ cười, nụ cười không có gánh nặng. Màmọi người nghe nói như thế, trong lòng cũng đã hiểu chuyện xảy ra. Quânquốc muốn giết Vân Y, hơn nữa người bị giết cũng biết.
Người của Bắc quốc từ từ rời đi, lúc Thổ Dũng sắp đến cửa, lại đột nhiên trởlại. Vân Y kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn làm sao. Không phải muốn ở lại chịu chết chứ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Ycùng mọi người, Thổ Dũng đến trước mặt Vân Y, mạnh mẽ quỳ xuống. NhìnThổ Dũng, Vân Y trợn mắt há mồm, không ngờ hắn sẽ như thế.
Thổ Dũng dập đầu ba cái sau, liền dứt khoát rời đi. Bóng dáng mang vẻ kiên quyết.
Nhìn hành vi của hắn, thần sắc của mọi người không đồng nhất.
Mọi người ở Bắc quốc nhanh chóng rời đi.
Vân Y dùng đôi mắt xinh đẹp mà trong trẻo, quét qua mỗi người, lúc thấy Tây Lâm Hạo, ánh mắt hiện lên ám quang.
Vân Y đột nhiên ngồi xuống, sau đó lấy đàn từ sau lưng ra.
Quân Ánh Nguyệt nhìn đàn của Vân Y cầm, cảm thấy cũng không đặc biệt, nên không thèm để ý.
Vân Y ngồi trên chiếu, đặt Linh Âm xuống, bàn tay trắng nõn khẽ động, tiếng đàn duyên dáng lập tức nổi lên.
Tiếng đàn du dương, như gió đêm, có cảm giác thư giãn.
Mọi người nghe tiếng đàn duyên dáng này, đều xuất thần.
Trên mặt Tư Cảnh Hiên bày ra thần sắc nhu hòa, ôn nhu đến cực điểm. Tiếng đàn êm ái, mang theo ma lực, làm cho người ta trầm mê.
Nhưng ở thời khắc xinh đẹp này, cũng có người không say mê. Người này là Quân Ánh Nguyệt, trong lòng nàng cực kỳ hận Vân Y, hận nàng xuất sắc, hậnnàng có đôi mắt đẹp, hận nàng có tiếng đàn cao siêu.
Quân Ánh Nguyệt ánh mắt tối lại, mạnh mẽ vung tay lên. Ngay sau đó, khôngkhí bên trong truyền đến tiếng động, đại lượng nhân mã dũng mãnh trànvào trong.
Mọi người đang bị trầm mê, thanh âm độtngột nháy mắt kéo suy nghĩ về. Mọi người nhìn đám người đi vào, lại nhìn Vân Y ánh mắt tràn ngập thương hại.
Tư Cảnh Hiên nhìn biến hóa như vậy, trong mắt hiện lên một đạo sát khí, chuẩn bị ra ám hiệu.
Ai ngờ sau đó tiếng đàn cũng biến đổi. Tiếng đàn biến động, lấy Vân Y làm trung tâm, đột nhiên phát ra tia sáng mãnh liệt.
Quân Ánh Nguyệt kinh hãi, nhìn về phía Vân Y.
Chỉ thấy bàn tay Vân Y chuyển động rất nhanh, tiếng đàn càng phát ra sắcbén, mang theo tiếng xé gió. Vân Y đàn, phát ra ánh huỳnh quang thảnnhiên.
Âm công!
Linh Âm!
Có những người biết đàn, đột nhiên luống cuống đứng dậy, không dám tin nhìn Vân Y.
Người này có thể thức tỉnh Linh Âm, hắn rốt cuộc là ai?
Quân Ánh Nguyệt đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, mình không nên trêu chọcnàng. Chỉ là, giờ phút này nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có giết nàng,mình mới an tâm. Nếu không, ngày sau, cuộc sống của mình sẽ càng bất an.
Quân Ánh Nguyệt đột nhiên run rẩy lấy kiếm ra, nhìn Vân Y, ánh mắt một mảnh âm lãnh.
Những người Quân Ánh Nguyệt phái tới đã bị âm công của Vân Y đánh bại. Tiếngđàn càng lúc càng nhanh, thế công càng ngày càng mạnh. Mọi người chạy đi bốn phía, không muốn tham dự tranh đấu. Ai có võ công yếu, sẽ chịukhông nổi tiếng đàn công kích.
Nhiều người đã chạy đi, chỉ còn lại huynh muội Quân Lãnh Mạc cùng với Tư Cảnh Hiên.
Hạo Minh vốn muốn ở lại, nhưng ngẫm lại, không biết mình nên giúp ai. Vìthế, hắn trốn trong hoàng cung Quân quốc, xem kết quả cuối cùng. Mà HoaThanh Nhi là sát thủ Quân Ánh Nguyệt phái tới giết Vân Y, bây giờ HoaThanh Nhi cũng đã trở thành một thi thể.
Quân Ánh Nguyệt ánh mắt vừa động, đột nhiên nhảy lên, rút kiếm hướng tới Vân Y.
Tư Cảnh Hiên cũng đồng thời đứng dậy, muốn chặn Quân Ánh Nguyệt lại.
Quân Ánh Nguyệt giương mắt, không thể tin nhìn Tư Cảnh Hiên, hỏi: “Vì sao?Ngươi yêu nàng?” Quân Ánh Nguyệt nói xong, liền nhìn chằm chằm vào TưCảnh Hiên, muốn nhìn thần sắc trên mặt hắn.
Tư CảnhHiên nhìn Quân Ánh Nguyệt, trong ánh mắt chỉ có tàn nhẫn cùng với lạnhlùng. Hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy, ta yêu nàng, rất yêu nàng, yêu đếnnguyện ý vì một cái mỉm cười của nàng mà chết.” Tư Cảnh Hiên thản nhiênnói, trong thanh âm khó có thể che dấu ôn nhu.
Nghenhư thế, ánh mắt ngụy trang của Quân Ánh Nguyệt vỡ tan. Thần thái trongmắt nháy hóa thành hư vô, trên mặt thần sắc dần dần tái nhợt. Nhìn biếnhóa của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không có thần sắc gì, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nói xong, Tư Cảnh Hiên lạnh nhạt xoay người, không lưu luyến.
Quân Ánh Nguyệt trong giây lát cảm giác như muốn chết đi, cảm giác Tư CảnhHiên sẽ rời đi, đột nhiên vươn một bàn tay giữ tay hắn. Tư Cảnh Hiênthấy động tác của nàng, sau đó đẩy tay Quân Ánh Nguyệt ra, đi về phíaVân Y.
Nhìn bộ dáng kiên quyết của Tư Cảnh Hiên, hyvọng của Quân Ánh Nguyệt đều sụp đổ. Cuối cùng, trong mắt Quân ÁnhNguyệt hiện lên tia tử vong.
Nếu không thương ta, vậy các ngươi cùng chết đi.
Quân Ánh Nguyệt đột nhiên đánh về phía Tư Cảnh Hiên, Tư Cảnh Hiên thấy QuânÁnh Nguyệt công kích, cũng không có nửa phần bối rối, thản nhiên tiếpchiêu.
Hai người kịch liệt giao đấu, Quân Lãnh Mạc cũng đánh tới. Nhìn Quân Lãnh Mạc đến, Tư Cảnh Hiên trong lòng căng thẳng.
Ngay sau đó, Quân Lãnh Mạc cũng đã gia nhập chiến đấu.
Mà Quân Ánh Nguyệt bứt ra, đột nhiên hướng về Vân Y.
Nhìn một màn như vậy, ánh mắt Tư Cảnh Hiên lo lắng. Tuy rằng hắn có võ côngcao, hơn cả Quân Lãnh Mạc. Nhưng, tình huống này lại không chiếm được ưu thế.
Lúc này, làm gì mới tốt?