Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 42: Đồng loạt mất tích



Thiên Minh chóng cằm,chăm chú từng hành động của nó.Nhìn nó đọc sách trông thật thanh thản,đôi mắt màu tím không còn muộn phiền hay mệt mỏi nữa.Giác quan của nó cảm nhận được,ai đó đang nhìn mình,đưa đôi mắt nhìn người bên cạnh,nó xém tí nữa là ngã ngửa khi thấy ánh mắt màu huyết cùng khuyên mặt phóng đại của anh.

– Cậu làm gì ở đây vậy?- Nó nhìn Thiên Minh ngạc nhiên.

– Ngồi xem em đọc sách thôi.Em đọc tiếp đi.- Thiên Minh cười cười trả lời,anh vẫn chóng cằm nhìn nó khiên nó hơi bối rối.

– Cậu nhìn chằm chằm như vậy tôi đọc sách thế nào được.- Nó e ngại nhìn anh.

– Ờ ha…Thôi,em đọc đi,anh về chỗ vậy.

Dù hơi tiếc nuối nhưng Thiên Minh đành ngậm ngùi cay đắng quay về vị trí của mình.Màn nói chuyện cùng những cử chỉ thân mật của ca hai lọt vào mắt cả lớp.Ai nấy mắt chữ O,miệng chữ A nhìn Thiên Minh và nó.Ở cửa lớp,một đôi mắt màu tím quan sát hai người từ nãy đến giờ.

Thấy Thiên Minh đã đi,hắn mới vô lớp,đi đến ngồi cạnh nó,chỗ lúc nảy Thiên Minh ngồi.Hắn nắm chặt lấy cổ tay của nó,đe dọa:

– Cô không được nói chuyện với bất kì ai cả.Nghe rõ chưa?

Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm nó giật mình,một lần nữa,nó xém bật ngửa ra sau vì sợ.Từ từ ổn định lại tinh thần,tiếp thu đầy đủ câu nói của hắn,nó gật đầu.Thấy cái gật đầu bất đắc dĩ của nó,hắn hài lòng về chổ ngồi.Đôi môi hắn nhếch lên 30 độ khi cảm nhận được,một đôi mắt màu huyết đang chiếu những tia lửa nóng về phía mình.

Hai tiết học đầu tiên trôi qua trong sự mệt mỏi của mọi người.Nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi,Gia Long ngay lập tức chạy đến bàn của Trân,nói với chất giọng ngọt xớt khiến bạn Nguyên Nguyên và bạn Trúc nhà ta được mùa nôn mửa.

– Vợ yêu,chúng ta xuống căn tin đi.

– Ok.- Trân mỉm cười trả lời.

– Đi thôi.- Gia Long nói rồi,nắm tây Trân bước đi.

– Ê thằng khỉ kia.Đi ăn không hẹn bạn bè hả mày.- Nguyên Nguyên hét vói theo.

– Cho mày đi theo để làm kì đà cản mũi à.- Gia Long quay lại lè lưỡi trêu Nguyên Nguyên.

Cả lớp được thấy một màn tình từ ngọt ngào như vậy thì không khỏi ngưỡng mộ cùng ganh tỵ.Còn Nguyên Nguyên và Trúc thì nhìn bóng dáng hai bọn họ khuất dần với ánh mắt khinh bỉ.

– Vợ yêu,chúng ta xuống căn tin nào.- Nguyên Nguyên quay sang Trúc,nhái lại lời của Gia Long lúc nảy.Ánh mắt tình tứ nhìn Trúc.

– Ok chồng yêu.- Trúc cũng hùa theo.Giọng nói ngọt đến mức,Nguyên Nguyên ngồi bên cạnh nổi hết cả da gà.Vừanói,cô vừa nắm lấy tay Nguyên Nguyên quơ quơ.

– Ê,đừng có nhân cơ hội mà lợi dụng nha.- Nguyên Nguyê rút bàn tay ngọc ngà của mình lại,giả vờ phủi phủi.

– Xí,…Ai thèm lợi dụng anh.Đồ khùng.- Trúc liếc xéo Nguyên.

– Nè,giận hả?- Thấy Trúc quay lưng lại,Nguyên Nguyên vội dỗ dành.Không thấy Trúc trả lời,Nguyên Nguyên càng sốt ruột hơn,anh nói tiếp.

– Đừng giận mà.

– …

– Bây giờ cô muốn gì tôi cũng chịu.Đừng giận nữa.- Nguyên Nguyên đành xuống nước cầu xin.

– Thật không?- Trưng bộ mặt giẫn dỗi ra,Trúc hỏi.Nguyên Nguyên đành gật đầu bất đắc dĩ.

Thấy được cái gật đầu của Nguyên,Trúc nhảy cẩng lên,vui mừng.Mở tròn hai mắt to hét cỡ,Nguyên Nguyên ngơ ngác khi thấy sự thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng của Trúc.

– Mày bị lừa rồi con.- Bảo Duy đi ngang qua,vỗ vỗ vai anh như để an ủi.Trước khi đi,Bảo Duy không quên để lại một tràng cười mỉa mai Nguyên Nguyên cùng với câu “Đồ dại gái”.

Ngơ ngác một hồi lâu,Nguyên Nguyên mới phát hiện ra mình bị Trúc lừa.Nhưng phát hiện ra thì cũng đã quá muộn.

– Đi thôi người hầu.- Trúc lôi Nguyên Nguyên đi.

Một lần nữa,cái lớp lại trở nên náo loạn khi thấy hot boy bị gái ăn hiếp.

– Sun,đi căn tin với anh.- Thiên Minh đi đến bàn nó,lôi kéo nó đi nhưng bị bàn tay của ai đó chặn lại.Người đó không ai khác chính là hắn.

Thấy hắn nắm tay nó không cho đi,Thiên Minh bực tức gằn giọng:

– Bỏ ra.

– Cô nhớ những gì đã hứa với tôi chứ.- Không thèm trả lời Thiên Minh,hắn quay sang đe dọa nó.Ánh mắt khát máu của hắn khiến nó sợ hãi.

– Xin lỗi,tôi đang đọc sách.Không thể đi cùng cậu.Với lại tôi không đói.Cậu cứ đi đi.- Nó ái ngại từ chối Thiên Minh.

Nghe câu trả lời của nó,Thiên Minh bỏ tay nó ra.Anh nhìn hắn với án mắt tóa lửa rồi bỏ đi.Tất cả mọi người trong lớp được một phen hoảng sợ khi thấy hai hot boy ẩu đả với nhau.Không khí tưởng chừng như đóng băng khi cảm nhận được hơi thở của hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn.

– Tốt nhất nên làm đúng những gì đã hứa.Đừng hòng qua mặt tôi.- Bỏ lại một lời đe dọa dành cho nó,hắn cũng đi mất.

Sợ hãi,nó ngồi thừ xuống ghế.Không biết từ lúc nào,Nhi đã ở bên cạnh nó.Đưa tay xoa xoa vai nó để trấn an,Nhi nói:

– Đừng sợ,không sao đâu.Có tao ở đây,không ai có thể làm hại mày.

– Cảm ơn.- Nó nhìn qua Nhi,một cảm giác an toàn nào đó tràn ngập cả cơ thể.

Ở một nơi khác,trong một căn phòng tối tăm,hai cái bóng màu đen in hằn lên tường.Cô gái ngão nghễ ngồi trên chiếc ghế,hai tay vòng lại.Còn chàng trai,đôi mắt thâm sâu,mày rậm chau lại,suy nghĩ một cái gì đó.Đợi mãi không thấy chàng trai lên tiếng,cô gái sốt ruột hỏi:

– Bao giờ mới có thể gặp họ?- Cô gái đó không ai khác là Ken.Cô phát âm tiếng việt một cách nhuần nhuyễn.

– Đừng nóng,họ học xong,tôi sẽ cho người đi đón ngay lập tức.- Ryan cười nhẹ.

– Ừ.

Cuộc nói chuyện của cả hai vừa kết thúc thì từ bên ngoài,Trịnh Minh Huân đẩy cửa bước vào.Thấy sự nóng lòng của Ken,Huân cười,anh nói:

– Tôi đã cho người đi đón họ rồi.Hai người cứ yên tâm.

Ken và Ryan mỉm cười hài lòng.Cả ba lại rơi vào trong trạng thái im lặng.

Trở lại với học viện Moon.Năm tiết học trôi qua đầy mệt mỏi và căng thẳng.Tất cả các học viên ồ ạt ra về.Cái nắng gay gắt như đốt cháy tất cả,dưới sân trường,10 cái bóng in hằn xuống sân.

Trân và Long vẫn cứ như vậy,tay trong tay bước đi.Nguyên Nguyên thì khổ cực vì phải vác cái ba lô cực nặng cho Trúc.Thiên Minh luôn luôn đi song song với nó,dõi theo những hành động,cử chỉ của nó.Còn lại là Bảo Duy,hắn,Khôi và Nhi thì như tảng băng di động.Không ai thể hiện một chút cảm xúc nào.

Đến cổng trường,Bảo Duy cùng nó về nhà trên chiếc Lamborghini.Thấy nó cùng Bảo Duy về,Thiên Minh và hắn cũng chạy xe phóng vụt đi mất.Gia Long,Nguyên Nguyên và Khôi thì phải khổ sở đi lấy xe để hộ tống ba cô tiểu thư về nhà.

Đứng trước cổng học viên,Nhi,Trúc và Trân vừa đợi bọn hắn,vừa nói chuyện rôn rã với nhau.Ddang nói chuyện vui vẻ thì từ đâu,ba chiếc xe màu đen chạy đến.Từ trên xe,năm tên vệ sĩ cao to bước xuống rồi nói gì đó với mấy cô.Nghe hắn ta nói,cả ba không ai hẹn ai mà bước lên xe.Con xe phóng vụt đi mất,không để lại một dấu vết nào.

Ba con siêu xe chạy ra từ nhà xe của trường.Đến cổng học viện,cả ba đưa mắt tìm kiếm bọn nó nhưng vẫn không thấy.Chạy đi tìm những vùng lân cận nhưng vẫn không có một chút dấu vết nào.

Sau một lúc tìm kiếm,cả ba có mặt tại điểm khởi đầu để báo cáo thông tin cho nhau.

– Lẽ nào là bị bắt cóc sao???- Gia Long thở hổn hển hỏi.

– Không thể nào.Ba người họ đều là cao thủ.Không thể bị bắt cóc mà không có một chút dấu vết như vậy được.- Nguyên Nguyên suy đoán.

– Zic nói đúng đó.Chúng ta cứ về biệt thự White Rose xem.Nếu đúng là bị bắt cóc thì chắc chắn bọn bắt cóc sẽ liên lạc.- Khôi nói,đôi mắt mang đầy sự lo lắng.

– Ừ.

Nói rồi,cả ba chàng lên xe trở về biệt thự.Ngồi trên ghế sa lon ở phòng khác,Gia Long cứ thấp thỏm lo âu.Lâu lâu lại hướng ánh mắt ra phía cửa,trông ngóng Trân trở về.Nguyên Nguyên cũng chẳng khác gì Gia Long là mấy nưng anh bình tĩnh hơn.Duy chỉ có Khôi,vẫn là vẻ bất cần đó nhưng trong đáy mắt vẫn không dấu nổi sự lo lắng.

Nguyên Nguyên kể lại tất cả sự việc cho hắn nghe.Nó ở trong bếp tình cờ cũng nghe được.Một cỗi lo sợ nào đó xông lên não.Đánh rơi cái xoong xuống sàn,tạo ra một tiếng động lớn.Bọn hắn ngay lập tức chạy vào thì thấy nó đang đứng chôn chân ở đó.Không một cảm xúc gì.

– Cô sao vậy???- Hắn nhìn nó thất thần như vậy thì cũng khá lo lắng.

– Không…Không sao.- Nó ấp úng trả lời.

– Tốt.Cô lên phòng ngay.Không được xuống nhà khi không có sự cho phép của tôi.- Hắn gằn giọng.

Nó giật mình vội phóng vụt vào phòng,đóng chặt cửa lại như sợ hắn ăn thịt.

Bọn hắn trở lại phòng khách,tất cả đều trầm ngâm suy nghĩ gì đó.Đột nhiên,hắn lên tiếng:

– Đến nhà họ xem sao.

– Ừ.

Nói rồi,cả ba cùng ra gara lấy xe rồi phóng vụt trên đường cao tốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.