Reng…Reng…Reng…
Tiếng chuông báo thức kêu lên in ỏi.Bị tiếng kêu kia làm cho thức giấc,hắn với tay đến tắt chiếc báo thức rồi nhìn sang nó đang nằm trên chiếc ghê sô pha và say giấc.
Sau 5′ chăm chú nhìn nó,hắn vội lên tiếng:
– Này,dậy đi.
-…
– Dậy đi chứ.-Mãi không thấy nó nhúc nhích,hắn lại kêu lên.
Nó nghe thấy tiếng kêu của hắn thì vội bật dậy chạy đến ngay giường hắn rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới bằng ánh mắt dò xét sau đó nó phàn một câu khiến hắn trợn tròn mắt.
– Mớ ngủ à.
– Điên…Cô mớ ngủ thì có.-Hắn liếc nó một cái cháy mặt.
– Thế cậu kêu tôi làm gì?
– Tôi muốn ra ngoài đi dạo.Suốt ngày cứ nằm trong này ngột ngạt quá.-Hắn vươn vai.
– Gì?Ra ngoài à?Không được đâu.Chủ tịch không cho cậu ra ngoài đâu.-Mặt nó biến sắc.
– Mặc kệ.Tôi muốn ra ngoài.-Nói rồi hắn thô bạo rút sợi dây chuyền nước ra rồi bước xuống giường.
Nó hốt hoảng vội chạy đến ngăn cản hắn nhưng vô ích,hắn cực mạnh.Hắn mặc dù đang bệnh nhưng vẫn khỏe hơn nó gấp 10 lần.Nó đành chịu thua cái tính ngang bướng của hắn mà dìu hắn đi ra khuôn viên của bệnh viện.
Bước ra ngoài khuôn viên,hắn hít thở một hơi thật sâu rồi bước đi trước,nó lủi thủi theo sau.Nhìn những đứa bé vui đùa trong khuôn viên,hắn khẽ mỉn cười.Lâu lắm rồi hắn mới được cười một cách sảng khoái như thế này.
Nó đưa mắt liếc hắn thì bắt gặp thấy nụ cười hạnh phúc của hắn.Không hiểu sao,khi nhìn thấy nụ cười đó,tim nó lại đập rộn ràng.Nó cảm nhận được sự ấm áp đã dần trở lại trong con người hắn.
– Anh đẹp trai ơi,lại đây chơi cùng bọn em đi.-Hắn đang đi thì đột nhiên,một cậu bé khoảng chừng 5,6 tuổi chạy đến nắm lấy bàn tay của hắn rồi kéo đi.Hắn ngạc nhiên vừa đi vừa nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc kéo hắn đến chỗ một đám trẻ đang tụ tập.Nhìn thấy hắn,đám trẻ chạy đến bao quanh hắn rồi nói.
– Anh đẹp trai thật đấy.-Cô bé to nhất trong đám trẻ nói.
– Lại cao nữa.-Cô bé khác thêm vào.
– Em thích anh mất rồi.-Một cậu nhóc chạy đến ôm chầm lấy hắn.
Hắn chỉ biết cười rồi vòng tay ôm lấy cậu bé.
– Mấy nhóc cũng rất xinh trai đẹp gái mà.-Hắn vuốt má từng đứa rồi nói.
– Anh đẹp trai tên gì vậy?-Cậu bé lúc nảy kéo tay hắn hỏi.
– Anh tên Phi,ba mẹ goi anh là Moon.-Hắn giới thiệu.-Còn nhóc tên gì?Nhóc gan nhỉ! Dám kéo tay anh đi.Không sợ anh đánh sao?-Hắn tiếp lời.
– Em tên Phúc là em trai của chị này,tên Ân.-Phúc nói rồi chỉ tay qua bên cô bé lớn nhất đám.- Anh sẽ đánh em sao?-Phúc thấp thỏm lo sợ,nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác.
– Hahaha…Nhóc nghĩ sao?-Nhìn điệu bộ và khuôn mặt cảnh giác của Phúc,hắn phì cười.
– Em nghĩ anh sẽ không đánh em.-Thu hồi bộ mặt kia lại,Phúc tự tin nói.
– Tại sao?
– Vì em rất ngoan,lại còn xinh trai nữa.
– Nhóc tự tin vậy.
– Không phải lúc nảy anh bảo bọn em là ai cũng xinh trai và đẹp gái sao.Quân tử
nói rồi không được rút lời.Mẹ đã dạy em như vậy.
– Nhóc không tồi nhỉ.
– Tất nhiên rồi.-Phúc hất mặt lên.-Thôi, mình đi chơi đi anh.-Phúc nói tiếp.
Cả bọn chạy vào lấy trái bóng rồi vào cuộc chơi.Hắn cũng không ngoại lệ.Cả đám cứ chạy đi chạy lại toát hết cả mồ hôi.
Ánh nắng chiều rọi lên mái tóc màu tím than của hắn làm hắn trở nên mờ ảo hơn,khuôn mặt đầy mồ hôi khiến người khác say mê.Nó từ xa đứng nhìn hắn chơi như một đứa trẻ,hắn dường như đã vứt bỏ được lớp vỏ lạnh lùng bên ngoài.Hắn giờ đây thật ấm áp,lại còn biết đùa giỡn với đám trẻ kia.Từng câu từng chữ hắn nói ra khiến người khác ấm lòng.
– Nè,vào đây uống nước đi.-Nó kêu tất cả vào.
– Nước gì vậy?-Hắn nghi ngờ.
– Yên tâm,cái này là của nội cậu đem đến.Không có đọc đâu mà lo.Mà nếu có độc ý thì cậu chết thôi.-Nó cười rồi quang chai nước cam lên người hắn.
– Tôi không uống cái này.Đưa tôi cà phê đen.-Nói rồi hắn quăng chai nước cam về phía nó.
– Không được,cậu đang bệnh,không được uống cà phê.Rất có hại cho sức khỏe.-Nó trợn mắt lên nói.
– Mặc kệ.Đưa đây cho tôi.-Hắn cứng đầu.
– Không được.Mẹ em nói,uống cà phê rất hại.Sẽ nổi mụn.Da mặt anh đẹp như vậy nếu nổi mụn thì khó coi lắm đó.-Phúc đưa tay vuốt vuốt má của hắn rồi nói.
– Nhóc láu cá thật.Ok,để nhóc khỏi thất vọng,anh vẫn uống cà phê.Hahaha…-Hắn nói rồi nhìn khuôn mặt biến sắc của Phúc mà phì cười.-Ok…Ok,nh uống nước cam là được chứ gì.-Hắn cười giảng hòa khi thấy mặt Phúc càng ngày càng đỏ bừng lên.
Cả đám lại ngồi tán gẫu rồi hùa nhau chêu chọc hắn và Phúc,vậy là từ nay,hắn có thêm một huynh đệ tốt rồi.Phúc rất cá tính,hắn thực rất thích cậu bé này.
Kinh…Kong…
Tiếng chuông cửa vang lên,từ trong căn biệt thự màu trắng,một cô hầu bước ra.
– Xin hỏi anh tìm ai?-Cô hầu cúi chào rồi lịch sự hỏi.
– Tôi đến tìm thiếu gia Thiên Minh.-Một người đàn ông mặc đồ đen nói.
– Cho hỏi anh là gì của thiếu gia nhà chúng tôi?
– Tôi được lệnh chủ tịch Vương đến đón thiếu gia về nhà.
– Vâng,vậy mời anh vào nhà.
Bước vào trong căn biệt thự,tên vệ sĩ tưởng tượng như đang đứng trong cái tủ lạnh.Không khí trong căn biệt thự thật u ám.Thiên Minh từ trên lầu bước xuống,nhìn thấy tên vệ sĩ thì vờ hỏi.
– Có chuyện gì sao?
– Thưa thiếu gia.Chủ tịch cho gọi người về nhà.-Tên vệ sĩ kính cẩn cúi đầu nói.
– Được rồi,đi thôi.
Nói xong,Thiên Minh bước đi trước,tên vệ sĩ đi sau.Bước lên trên con siêu xe mà lòng Thiên Minh cảm thấy bất an.Anh biết lần này trở về nhà chắc chắn sẽ có kết cục như thế nào.Chỉ trong thoáng chốc,nỗi lo sợ của anh ngày một tăng lên khi con xe dừng lại trước cổng biệt thự Thiên Vương.
Bước xuống xe,Thiên Minh được hai tên vệ sĩ hộ tống vào nhà.Thấy Thiên Minh,dì Phương nhìn anh với ánh mắt đau lòng.
– Con về rồi sao.Sao con trông hốc hác quá vậy.Có phải con không quen với không khí ở Việt Nam không.Ta lo cho con quá đi mất.- Dì Phương nói một mạch,không để cho Thiên Minh nói nửa lời.
– Con không sao đâu dì.Con vẫn ổn.-Thiên Minh cười nhẹ.
– Thôi,con màu vào trong phòng riêng đi.Chủ tịch và phu nhân đang đợi con ở bên trong.
– Vâng.-Nói rồi,Thiên Minh bước vào trong.
Cánh cửa phòng được mở ra,bà Vương vội đưa mắt nhìn về phía cửa.Đứa con trai tội nghiệp của bà lần này thì chỉ có nước chết.Bà vội đứng dậy rồi đi đến ôm chầm lấy Thiên Minh.
– Con khỏe không?Ta nhớ con lắm.
– Con không sao.-Gỡ người bà Vương ra khỏi người mình,Thiên Minh lãnh đạm nói rồi đi đến ngồi đối diện ông Vương.
Không rời mắt khỏi tờ báo,ông Vương lên tiếng.
– Sao,vui chứ.
– Miễn là về Việt Nam,con tất nhiên vui.-Thiên Minh không ngần ngại mà đáp trả câu hỏi của ông.
– Không sợ sao?-Ông Vương vẫn không bỏ tờ báo xuống nói.
– Tất nhiên là sợ.Rất sự là đằng khác.
– Vậy sao còn dám vác mặt về đây?
– Là ba muốn như vậy mà.
– Thôi,hai người có thể nói chuyện tử tế được không.Ông hỏi thăm con trước đi đã.-Bà Vương đi đến ngồi cạnh Thiên Minh rồi nói.- Con gầy quá.-Nhìn Thiên Minh,bà Vương xót cả lòng.
– Biết hậu quả chứ.-Ông Vương không thèm đếm sỉa đến lời của bà Vương.Ông bỏ tờ báo xuống,mặt đối mặt với Thiên Minh rồi nói.Giọng nói của ông lạnh như tảng băng ngàn năm.
– Con tất nhiên biết.-Bất chợt,bị ánh mắt của ông Vương nhìn thẳng vào mắt mình,tâm trí Thiên Minh hơi hoảng loạn.
– Vậy thì đi thôi.-Nói rồi,ông Vương bước ra khỏi phòng cùng với một đám vệ sĩ.
Thiên Minh và ông Vương đứng đối diện nhau,hai ánh mắt đều tỏa ra hàn khí lạnh đến thấu xương.Khẽ cười đểu một cái,ông Vương lên tiếng:
– Sao?Mày có biết kết cục của việc làm trái lời tao chứ?Tao đã nói là mày đừng bao giờ phản bội tao nếu không,mày cũng như bông hoa này.-Ông Vương nhìn Thiên Minh khinh bỉ,ông cầm bông hoa mặt trời và nắm chặt lại.Từng cánh hoa rơi xuống mặt đất và bị chân của ông Vương giẫm nát.
– Mày cũng giống bông hoa này mà thôi.Chỉ biết quay về phía mặt trời,có bao giờ mày nghĩ mày sẽ quay mặt về phía tao chưa.Mày nghĩ nếu mày không giết người,bàn tay mày không nhuốm máu người thì mày sẽ xứng với con bé sao?Mày sai rồi con ạ.Từ cái ngày mày chào đời thì mày đã giết chết một người rồi đó con.Tốt nhất nên đi theo tao.Mày sẽ có được mọi thứ.-Ông Vương tiếp lời.Bàn tay ông bóp chặt chiếc cằm của Thiên Minh làm hằn lên những vết đỏ.
– Ông im đi.Có bao giờ ông coi tôi là con chưa?Có bao giờ ông ôm tôi chưa?Có bao giờ ông cười với tôi một lần chưa?Có bao giờ ông kêu tôi hai chữ “Thiên Minh” chưa? Hứ,…Ông nói muốn tốt cho tôi,vậy tốt chỗ nào ông nói đi.Tôi chỉ cần một người ba yêu thương tôi.Tôi không muốn làm một sát thủ chỉ chuyên đi giết người.Xin lỗi,nhưng tôi không làm được.TÔI…KHÔNG…LÀM…ĐƯỢC…ông hiểu chưa.-Thiên Minh nhìn ông với ánh mắt đầy đau khổ.Đúng,ông chưa bao giờ coi anh là con.
– Mày câm miệng.Mày có tư cách sao?Tốt nhất mày đừng làm trái lời tao.Tao đã cảnh cáo mày rồi.Nếu muốn sống yên ổn thì hãy làm tốt chức trách của một người con.-Nói rồi,ông Vương phẩy tay ra lệnh cho đám vệ sĩ và bước thẳng vào trong nhà.
Được lênh của ông,đám vệ sĩ vội cúi đầu xin lỗi Thiên Minh và xông vào.Cuộc chiến hỗn loạn bắt đầu.Một mình Thiên Minh phải chiến đấu với 30 tên vệ sĩ cao to của ông Vương.Đánh,đấm rồi đạp.Thiên Minh dần dần kiệt sức đi.Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn,huống hồ gì anh còn bị….Thiên Minh mệt mỏi ngã xuống mặt đất.Đám vệ sĩ vẫn không ngừng tay cho đến khi,ông Vương bước ra.Ông cầm khẩu súng đến chỉa trước mặt Thiên Minh rồi nói:
– Không sử dụng được thì đành phải phá bỏ vậy.
Thiên Minh nhìn vào ông Vương với đôi mắt to hết cỡ.Không lẽ ông định giết anh.Anh khẽ cười nhạt nhẽo một cái rồi từ từ khép đôi mắt của mình lại.Có lẽ đã đến lúc anh phải buông tay tất cả mọi thứ.Lời hứa với Ken,anh sẽ mãi mãi không thực hiện được.
– Ken,anh xin lỗi.-Anh thì thầm.
Giây phút anh ngất đi,có tiếng của anh đó kêu lên rồi chạy đến ôm chầm lấy người anh và nói.
– Vương Thiên Minh,tỉnh lại đi.
Khuôn mặt rất quen thuộc,anh mệt mỏi chìm vào giấc mộng.Ông Vương nhìn thấy cô gái đó thì hốt hoảng bỏ súng xuống rồi chạy đến bên cạnh cô gái và nói:
– Thiên My,sao con lại về đây.Không phải con đang học sao?
– Nếu con không về kịp lúc thì ba sẽ giết Thiên Minh phải không.Tại sao ba lại có thể làm như vậy?Thiên Minh là con trai của ba mà.-Thiên My – chị gái của Minh bức xúc hét lên.
– Có những chuyện con không biết và cũng không nên biết.-Nói xong,ông Vương đi thẳng vào trong nhà.
Bà Vương chỉ biết đứng nhìn con trai đau khổ.Từng giọt nước mắt của bà rơi xuống.Bà thật có lỗi với Thiên Minh.