– Tôi là ai ? – Câu hỏi của hắn khiến mọi người hơi hoảng sợ. Có chuyện gì vậy. Tại sao hắn lại không biết mình là ai. Baba hắn nghe hắn hỏi vậy thì hoảng hốt đi đến giường bệnh của hắn rồi hỏi:
– Tại sao con lại hỏi như vậy ? Con có biết ta là ai không ? – Baba hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
– Baba, người nói gì kì vậy. Ba là baba của con, tại sao con không nhận ra người được chứ. – Hắn cười nhẹ rồi cũng nhìn vào mắt baba hắn.
Baba hắn giật mình. Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ hắn chết mà hắn cười với ông. Một nụ cười đúng nghĩa. Một nụ cười của một đứa con trai dành cho ba mình. Ông vui lắm, ông thực sự rất vui. Chuyện gì đang xảy ra thế này.
Những người khác thấy biểu hiện của baba hắn thì cũng đủ biết là chuyện gì rồi, chỉ trừ nó là đang còn ngơ ngác. Gia Long cũng ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hỏi:
– Mày biết tao chứ. – Gia Long không thể dấu nổi niềm vui của mình. Cậu cười muốn toét miệng luôn.
– Cốc… Mày khùng à ? Mày là Gia Long, Phan Bảo Gia Long của tao chứ là ai nữa. Ngu… – Hắn cốc mạnh một cái vào đầu Gia Long khiến cậu như muốn vỡ não ra đây luôn.
– Mày có bị đau ở đâu không hay mày có vấn đề gì ? – Nguyên Nguyên cảm thấy hắn rất kì lạ. Hắn không còn là một Moon lạnh lùng như xưa nữa. Thay vào đó là một con người hoàn toàn mới. Hắn biết cười, biết nói đùa… Hắn thực sự không bình thường.
– Tao nghĩ mày mới là người có vấn đề đó. Điên vừa thôi. – Hắn nhìn Nguyên Nguyên với ánh mắt nảy lửa. Nguyên Nguyên bây giờ có thể kết luận thêm một câu nữa rằng: Hắn biết hờn dỗi. (Trời ơi, Nguyên Nguyên ơi là Nguyên Nguyên, người ta đâu phải rô bốt đâu mà không biết….t/g pó tay…haizz).
– Mau đi gọi bác sĩ. – Baba hắn quay sang những tên bảo vệ đứng bên cạnh rồi nói.
– Vâng thưa chủ tịch. – Một trong những tên vệ sĩ đó nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
– Cô là ai ? – Ánh mắt hắn nhìn nó, đôi tay không tự chủ được mà đưa lên chỉ trước mặt nó.
Nó nghe hắn nói về mình thì nó nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt nó đầy nước mắt. Khuôn mặt nó nhợt nhạt, đôi môi tái tím. Nó mệt mỏi ngồi thụp xuống bên cạnh giường bệnh của hắn. Cuối cùng nó cũng chờ đợi đến cái ngày mà hắn tỉnh lại. Đôi mắt vẫn còn vướng nước mắt của nó từ từ nhắm lại. Trước khi nó ngất đi, nó vẫn nghe được tiếng kêu của một ai đó.
– Cô sao vậy ? Mau tỉnh lại đi. – Giọng nói kèm theo những tiếng run của hắn khiến mọi người quay lại. Baba hắn thấy nó ngất xỉu thì vội chạy đến bên cạnh lay lay người nó.
– Sun, con tỉnh lại đi. – Baba hắn bế nó lên rồi quay qua bên chỗ bọn hắn nói.
– Mấy đứa canh chừng Moon dùm ta. – Nói rồi, ông bế nó trên tay chạy ra khỏi phòng.
Lúc baba hắn đi ra cũng là lúc Yen đi vào. Yen thấy hắn tỉnh thì vui mừng đi đến bên cạnh giường bệnh của hắn rồi ngồi xuống. Ánh mắt ông nhìn hắn đầy yêu thương. Ông cầm đôi tay của hắn rồi nói như muồn khóc:
– Con tỉnh rồi sao ? Có biết ta lo cho con lắm không. – Ông biết dù có nói như thế nào thì hắn cũng không trả lời nhưng ông vẫn muốn hỏi han tỉnh hình sức khỏe của hắn.
– Con không sao. Chú đừng như vậy. Đừng buồn vì con. – Hắn nắm lấy đôi bàn tay của Yen.
– Con đang nói với ta sao. – Yen ngạc nhiên nói. Có bao giờ ông hỏi mà hắn trả lời đâu. Nhiều lắm thì hắn cũng trả lời một hai câu cho có lệ vậy thôi. Vậy mà hôm nay, hắn nói những ba câu một lần, lại còn nói rất nhẹ nhàng không một chút lạnh lùng. Hắn làm sao vậy?
– Chú bệnh à. Chú đang hỏi con thì tất nhiên con phải trả lời chú rồi. – Hắn cười cười nhìn Yen.
– Con đang cười sao ? – Yen nhìn hắn lại sốc tập hai. Rốt cuộc lài cái quái gì đang diễn ra thế này. Biểu hiện của hắn như vậy không khỏi khiến mọi người lo lắng. Thà là hắn cứ lạnh lùng, ngang tàng, hống hách đi còn đỡ làm mọi người lo hơn là như thế này.
– Không lẽ lúc trước con là người không cười, không nói chuyện hay sao mà từ lúc con dậy đến giờ mọi người lại có những cử chỉ kỳ lạ như vậy ? – Hắn nghi ngờ nhìn Yen rồi quay sang nhìn từng người một.
– Thằng bé từ lúc tỉnh dậy đến giờ rất là lạ. Mày hãy kiểm tra dùm tao đi. – Baba hắn từ ngoài cửa lên tiếng. Ánh mắt của ông không dấu nỗi sự lo lắng.
– Được rồi. – Yen đứng lên rồi bắt đầu kiểm tra xem tình hình của hắn. Sau một lúc kiểm tra và làm xét nghiệm. Yen đi đến gặp mọi người, ánh mắt của ông có chút buồn bã. Thấy Yen từ xa đi lại. Tất cả mọi người vội chạy lại hỏi thăm tình hình của hắn.
– Rốt cuộc là thằng nhóc bị sao vậy ? – Baba hắn nắm lấy cánh tay Yen hỏi.
– Lúc trước tao đã nói là sẽ để lại triệu chứng đúng không ? – Yen không dám nhìn thẳng vào mắt baba hắn.
– Ừ, có chuyện gì sao ? – Baba hắn nhìn Yen nghi ngờ.
– Thằng nhóc bị chứng mất trí nhớ tạm thời. Đó là triệu chứng của ca phẫu thuật. – Yen cúi đầu, lo lắng baba hắn sẽ bị sốc. Và như những gì Yen đã đoán, baba hắn khụy xuống nền bệnh viện lạnh ngắt. Ánh mắt ông hoảng sợ. Moon sẽ mất trí sao… Không thể nào như vậy được.
– Sao lại có thể như thế được. Rõ rằng lúc nãy Moon còn nhớ rất rõ từng người mà. – Gia Long chạy đến đỡ baba hắn rồi hỏi.
– Ta cũng không biết. Nhưng ta suy đoán rằng, những kí ức về 10 năm trước và một năm trở lại đây. Moon sẽ không nhớ gì. Cũng đồng nghĩa với việc, Moon sẽ quên rằng mẹ mình đã chết. – Yen ôn tồn giải thích cho mọi người hiểu.
– Nếu như vậy thì Moon sẽ quên mất mình đang hận baba. – Nguyên Nguyên suy đoán.
– Và Moon cũng sẽ không lạnh lùng, tàn nhẫn giống như lúc trước nữa. – Gia Long bổ sung cho trọn vẹn câu nói của Nguyên Nguyên.
– Như vậy thì đúng rồi. Biểu hiện của nhóc Moon rất kỳ lạ. Thì ra khi không nhớ ra cái chết của mẹ và Thiên My thì Moon sẽ vui vẻ và cười nói nhiều như vậy. Tất cả cũng tại ta mà Moon không thể sống vui vẻ như những đứa trẻ khác. – Baba hắn tự trách mình. Tất cả đều là lỗi tại ông.
– Baba đừng nói như vậy. Chính baba là người đã đưa Moon đến với thế giới này mà. – Gia Long an ủi baba hắn.
Không khí rơi vào im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình. Nó vừa ở phòng bệnh của mình đi lại thì nghe thấy hết mọi chuyện. Nếu bác Yen nói như vậy thì Moon đã quên nó sao. Chắc là như vậy rồi. Vì lúc Moon tỉnh lại còn hỏi nó là ai mà. Thật là nực cười. Nó thì chờ đợi tình yêu của hắn còn hắn thì lại quên mất nó là ai. Đúng là cuộc sống không lường trước điều gì.
Cánh cửa phòng bệnh của hắn được mở ra, nó bước nhẹ từng bước đến bên hắn. Hắn đang nằm ngủ nên không biết là nó vào. Đôi mắt hắn nhắm nghiền thật yên bình. Đôi môi đỏ mọng nhìn rất đẹp. Ngay cả khi hắn ngủ, cái vẻ cao cao tại thượng của một vị thiếu gia giàu có vẫn không bị che mất. Nhìn hắn thật đẹp biết bao. Vẻ đẹp của một thiên thần.
Khẽ đưa bàn tay của mình lên trên khuôn mặt nó. Nó cảm nhận được từng làn da mịn màng như tơ trên tay nó. Mặt nó đỏ ửng lên. Nó đang làm gì thế này. Không biết từ lúc nào nó trở thành một con người háo sắc như vậy.
Hắn khẽ cựa quậy, nó vội vàng rút bàn tay mình lại. Hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đôi mắt màu tím than của nó. Mắt nó thật giống mắt hắn. Ánh mắt có gì đó rất buồn. Một ánh mắt màu tím u buồn. Hắn từ từ ngồi dậy. Thấy hắn đang gượng mình ngồi dậy thì nó vội đến đỡ lấy hắn. Hắn không hề hất nó ra. (Bởi vì hắn không bao giờ cho ai đụng vào người mình ngoài mẹ và Thiên My). Nó bỏ chiếc gối cho hắn dựa lên.
Sau khi cả hai đã yên vị. Hắn nhìn chằm chằm vào nó như để nhớ ra điều gì đó. Đầu óc hắn quay cuồng khi hắn tập trung suy nghĩ. Hắn khẽ đưa tay lên ôm lấy đầu. Đầu hắn đau quá. Chuyện quái gì xảy ra thế này.
– Cậu không sao chứ ? Cậu đau đầu à ? – Nó thấy hắn nhăn mặt đau đớn thì vội chạy đến bên cạnh hắn mà hỏi.
Hắn nhìn nó, hắn đưa tay kéo nó lại gần hắn hơn. Bây giờ hai khuôn mặt đã gần nhau. Chỉ còn khoảng 3cm nữa thì mắt chạm mắt, môi chạm môi rồi. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó. Nó hoảng sợ vội đẩy hắn ra rồi đi lại ghế salon và yên vị ở đó.
– Cô là người yêu của tôi sao ? – Nó vừa ngồi xuống nghe câu nói của hắn thì vội vàng đứng bật dậy.
– Gì ? – Cô hỏi lại như để chắc chắn tai mình không nghe nhầm.
– Tôi không hỏi lại lần thứ hai. – Hắn nhắm mắt lại. Sao mất trí nhớ rồi mà hắn vẫn đáng ghét thế nhỉ. Nếu không phải hắn đang bệnh thì có lẽ nó sẽ bay đến cho hắn một cước mất. – Trả lời đi. – Hắn ra lệnh khi không nghe nó nói gì.
– Ờ… à… Không phải. Tôi là ô sin của anh. – Nó ngập ngững nói.
– Vậy sao ? Cô yêu tôi ? – Hắn lại hỏi tiếp. Dường như câu hỏi xoáy trúng tim đen của nó nên nó cúi gầm mặt xuống. Lâu lâu lại liếc xem thái độ của hắn.
– Nói mau. – Hắn hét lên. Sao bệnh mà còn sức hét thế nhỉ. Nó liếc hắn một cái cháy mặt và tất nhiên cái liếc này hắn sẽ không thấy được.
– Tất nhiên là không rồi. – Nó dối lòng,không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Thật ? – Hắn nghi ngờ.
– Ờ… Thì có thích chút chút. – Nó thú nhận. (t/g:Chị này nói cho thật…Chút chút cái gì, phải nói là yêu nhiều nhiều chứ…)
– Hahahaha… – Hắn cười một tràng dài làm mặt nó còn đỏ hơn cả trái trái cà chua.
– Cái tên đáng ghét này. Bà cho một phát bây giờ. – Nó thì thầm với chính mình. Ánh mắt nó nhìn hắn. Hắn đang cười sao. Nhìn hắn thật là đẹp. Phải chi lúc nào hắn cũng cười vui vẻ như vậy thì tốt biết mấy.
– Nói gì đó ? – Hắn ngừng cười, làm mặt lạnh hù dọa nó.
– Ơ… có nói gì đâu… Hjhj… – Nó cười giảng hòa. Thật là muốn cho tên này một đấm mất. Không ngờ khi hắn không nhớ gì lại có thể vô tư nói chuyện đến như vậy. Không còn cái vỏ bọc lạnh lùng như thường ngày nữa. Thay vào đó là một mặt trăng tỏa sáng, biết cười.
Không khí cứ duy trì như vậy cho đến tối. Từ những lúc hắn chọc cho nó thẹn thùng đến những lúc hắn hờn dỗi khiến nó dỗ muốn chết luôn. Từ ngoài cửa, tất cả mọi người nhìn cặp điên điên khùng khùng này mà ngạc nhiên. Mới ngày hôm qua, họ còn thấy chàng trai thì đang hôn mê bất tỉnh còn cô gái thì chỉ biết ngồi bên cạnh chàng trai mà khóc, không ngờ hôm nay lại có thể đùa giỡn vui vẻ như vậy.
– Đúng là tình yêu có thể làm nên tất cả. – Một bà cụ đi ngang qua khẽ thì thầm.
Mặt trời xuống núi nhường chỗ cho ánh trăng và vì sao tỏa sáng. Trăng lên cao, soi sáng xuống trần gian. Phải chăng trăng đang tìm kiếm vị thủ lĩnh của mình ?
Bên cạnh ánh trăng, ngôi sao to và sáng nhất kia là gì ? Ngôi sao kia ở bên cạnh trăng càng tỏa sáng hơn. Trăng và sao. Hai thứ luôn luôn đi với nhau. Nếu trăng không xuất hiện thì cũng chẳng có vì sao nào tỏa sáng.
Nó đứng bên cửa sổ ngắm ánh trăng kia. Rồi lâu lâu lại liếc qua hắn, người đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Nó nhìn hắn khó hiểu. Bộ mặt nó có dính gì sao mà hắn cứ nhìn mãi vậy?
– Làm gì nhìn tôi dữ thế ? – Nó lại gần hắn rồi hỏi.
– Hihi… Nhìn cô để nhớ ra cô là ai. – Hắn vòng tay, ngênh ngang nói.
– Bó tay. – Nó lắc đầu, đưa hai tay ra trước mặt rồi vắt chéo tay lại.
Hắn không nói gì chỉ lẳng lặng cười nhẹ một cái rồi lấy chiếc laptop ở chiếc kệ bên cạnh ra bấm bấm gì đó. Nó khó hiểu nhìn theo hắn. Mới nãy còn cười nói vui vẻ sao giờ nhìn mặt hắn căng thẳng thế nhỉ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào máy tính. Không khí cứ căng thẳng như vậy cho đến khi baba hắn và mọi người bước vào.
– Con sao rồi Moon ? – Baba hắn quan tâm hỏi.
– Con không sao đâu. Baba đừng lo. – Hắn bỏ máy tính qua một bên rồi nhìn baba hắn trả lời.
– Mày đang làm gì vậy ? – Nguyên Nguyên hất mặt về phía chiếc laptop.
– Thiên My là ai ? – Hắn không trả lời câu hỏi của Nguyên Nguyên.
Hắn thực sự không biết Thiên My là ai. Chỉ là lúc nãy hắn mở laptop lên tự nhiên thấy hình ảnh của một cô gái nào đó rất xinh đẹp. Đẹp như một thiên thần. Và cũng trong những giấc mơ khi hắn ngủ, hắn đều mơ thấy hình ảnh cô gái đó nhưng hắn thực sự không biết đó là ai và tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Lúc đầu hắn cứ nghĩ đó là nó nên mới hỏi nó có phải là người yêu hắn không nhưng nó đã nói nó chỉ là ô sin mà thôi.
– À… Thiên My là… – Nguyên Nguyên ấp a ấp úng. Cậu thực không biết trả lời như thế nào nữa.
– À… Chỉ là một người bạn mà thôi. – Khôi giải vây cho Nguyên Nguyên.
– Bọn mày quen người đó không ? – Hắn nhìn mọi người như để tìm kiếm ra sự thật.
– Tất nhiên là có rồi. Đó là một cô bạn mà chúng ta quen khi ở bên Mĩ thôi. Mà tại sao mày lại hỏi người đó ? – Gia Long thắc mắc.
– Tao thấy hình cô ấy ở trong máy tính. – Hắn hất mặt về chiếc máy tính.
– Ừ, thôi… Đừng nói về chuyện đó nữa. Mày cảm thấy như thế nào rồi ? – Nguyên Nguyên đổi chủ đề.
Nguyên Nguyên sợ khi nói thêm về Thiên My thì hắn sẽ lại hỏi nhiều hơn. Baba đã dặn không được nói quá nhiều và mẹ hắn và Thiên My nếu không ông sợ hắn sẽ nhớ lại quá khứ đau buồn trước đây. Ông sợ hắn sẽ lại hận ông khi biết được cái chết của mẹ hắn là do ông đã gián tiếp gây ra. Ông sợ lắm cái cảm giác hắn nhìn ông bằng con mắt khinh bỉ. Phải chăng đó là hình phạt dành cho ông khi ông đã làm cho hắn phải đau khổ ?
– Hihi… Tao không chết đâu mà sợ. – Hắn cười nhẹ làm không khí nhẹ hẳn.
– Mà mẹ đâu rồi baba ? Sao không đến thăm con ? Con nhớ mẹ lắm. – Hắn nói tiếp. Ánh mắt hắn lộ rõ nét buồn tủi. Không hiểu sao khi nhắc đến mẹ hắn lại có cảm giác gì đó rất là mất mát. Như mất một thứ gì đó quan trọng lắm.
Câu hỏi của hắn lại một lần nữa làm cho mọi người đứng tim. Không khí vừa dịu đi thì lại bị hắn làm cho căng thẳng hơn. Không ai dám nhìn xem thái độ của hắn. Nó thì cúi gầm mặt xuống.
– À… Mẹ… Mẹ… Con đang đi công tác ở bên Mĩ. Ta không báo cho mẹ là con phải nhập viện. Ta sợ mẹ con lại lo lắng mà lâm bệnh. – Baba hắn viện cớ.
Hắn nói là hắn nhớ mẹ sao ? Tất cả cũng là lỗi tại ông. Chính ông đã cướp đi cái thứ mà hầu hết đứa trẻ nào cũng có. Chính ông đã khiến cho một đứa trẻ 7 tuổi mất đi tình yêu của một người mẹ mà đáng lý ra đứa trẻ đó phải thật hạnh phúc chứ không như bây giờ. Chính ông đã biến hắn thành một con người lạnh lùng tàn nhẫn như bây giờ. Giá như thời gian có thể quay ngược trở lại thì ông sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa và giá như ông không ngu ngốc như ngày hôm đó thì hắn đã không trở nên như vậy và giá như… Hứ… Cuộc sống của ông chỉ gắn liền với hai từ giá như….
– Khi nào thì mẹ về vậy ạ ? Con muốn gặp mẹ. – Hắn nhìn baba hắn như để hy vọng một điều gì đó, rằng baba sẽ nói là “Baba sẽ gọi mẹ con về liền” hoặc “Hôm nay mẹ sẽ vào thăm con” nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của hắn.
– Ta cũng không biết nữa. Chắc là sẽ một khoảng thời gian dài nữa mẹ mới về. – Baba hắn buồn buồn nói.
Ánh mắt hắn cụp xuống khi nghe câu trả lời của baba. Hy vọng của hắn cũng sẽ vẫn mãi mãi là hy vọng. Hắn thật rất buồn. Mới xa mẹ mấy ngày thôi mà hắn đã cảm thấy nhớ như vậy rồi (hắn đang mất trí nhớ nên hắn nghĩ rằng mẹ mới đi công tác được mấy hôm trước khi hắn vào đây) nếu mẹ đi mãi mãi thì hắn sẽ ra sao đây. Hắn không dám nghĩ đến điều đó nữa. Hắn trùm mền kín mít khiến mọi người ngơ ngác. Hắn bị làm sao vậy ?