Thiên Sư Lộ

Chương 9: Tên Lừa Bịp 3



Nghĩ đến chuyện lạ mình gặp ở nghĩa địa khi còn bé, trong lòng tôi chợt run lên, không dám nhớ lại nữa, tằng hắng một cái: “Có thể nhân đây nói cho tôi biết bố cô bị làm sao không? Biết đâu tôi có thể giúp một chút.”

“Sao anh biết là bố tôi?” Lúc này cô ta thật sự có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi có vẻ đề phòng: “Anh theo dõi tôi?”

Tôi dở khóc dở cười: “Đâu có, làm sao mà tôi theo dõi cô được. Tôi tới đây để đi học, Đại học Y khoa Xuyên Nam, cô biết không?”

Cô ta nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh học ở Đại học Y khoa Xuyên Nam?”

Tôi lấy giấy báo trúng tuyển ra cho cô ta xem, cô ta lẩm bẩm: “Chu Cảnh Long? Ồ, tên cậu đấy à? Không ngờ cậu lại là đàn em khóa dưới của tôi.”

Đàn em?

Hóa ra cùng học một trường, đây lại là thu hoạch ngoài ý muốn.

Có thêm mối quan hệ này, sự đề phòng của cô ta đã giảm đi không ít, cũng tiếp chuyện với tôi. Tôi biết được tên cô ta là Mục Vân Sam, năm nay đang học năm ba đại học, là hội trưởng Hội sinh viên của trường chúng tôi.

Nói chuyện phiếm mấy câu, trở lại chuyện chính, quay về đề tại bố cô nàng, tôi có chút vòng vo khó nói, đành phải ấp úng: “Đàn chị, tôi biết xem bói một chút.”

Nghe vậy cô ta cười hì hì nói: “Cách bắt chuyện với con gái của cậu cũng mới đấy.”

Tôi gãi đầu, không biết nên nói sao, chuẩn bị một lúc mới dám mở miệng: “Đàn chị, tôi thật sự không đùa cô đâu, thật sự là, nếu tôi không nhìn lầm, tình trạng bây giờ của bố cô nhất định rất xấu. Hơn nữa chuyện này hơn phân nửa là do gần đây ông ấy đã đến nơi nào đó không nên đến, hoặc là cầm thứ đồ không nên cầm. Nếu như không giải quyết thì tính mạng e rằng…”

Sắc mặt cô ta thay đổi: “Cậu nói thật?”

Tôi gật đầu: “Tuyệt đối là thật.”

“Gần đây quả thực bố tôi có đến một nơi, còn mang về rất nhiều đồ ngọc.” Mục Vân Sam nói: “Những đồ bằng ngọc này đều được dùng làm quà tặng cho họ hàng thân thích.”

Tôi sửng sốt hỏi: “Vậy trên người cô có món nào không?”

Cô ta gật đầu, tháo miếng ngọc Quan Âm long lanh trong suốt từ trên cổ xuống đưa cho tôi: “Đây chính là thứ bố đưa cho tôi.”

Tôi nhận lấy, lông tơ trên người bỗng dựng hết lên, hơn nữa theo bản năng tôi có cảm giác không thoải mái. Thứ này làm tôi liên tưởng đến đám cô hồn dã quỷ nhìn chằm chằm mình ở nghĩa địa kia. Tôi dùng hai ngón tay vuốt ve, nhắm mắt lại cảm nhận, không lâu sau, cơ thể vốn đang ấm áp chợt lạnh đi, trong bóng tối phảng phất như có một tiếng hừ lạnh oán độc vang lên bên tai.

Tôi chợt mở mắt, phát hiện trán mình đầy mồ hôi. Mẹ kiếp, trên miếng ngọc Quan Âm này có âm khí!

Âm khí tất nhiên là liên quan đến quỷ. Tôi đoán không sai, bố Mục Vân Sam này chắc chắn bị trúng tà rồi!

Tôi vốn chỉ muốn kiểm chứng xem những kiến thức mình học có đúng hay không, ai ngờ lại đụng phải phiền toái này. Từ miếng ngọc Quan Âm có thể thấy, con quỷ này oán khí rất nặng, e rằng không phải dạng hiền lành. Oán quỷ như thế, nếu đã hại người e cũng không đơn giản, tiếng hừ lạnh mới vừa rồi kia có lẽ chính là lời cảnh cáo.

Tôi không định dây vào vũng nước đục này, từ nhỏ đến lớn tôi đã có ám ảnh tâm lý với quỷ, nên không muốn dính dáng đến thứ này. Nhưng giờ gặp phải chuyện như vậy, nếu như bỏ mặc thì có lẽ lương tâm cũng bất an.

Tôi đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định can đảm giúp cô ta: “Đàn chị, ngọc bội này không sạch sẽ, theo tôi đoán, số ngọc bố cô mang về cũng không sạch đâu, sợ rằng đã đụng phải tà ma. Nếu như cô đeo ngọc Quan Âm này lâu dài, e là cũng sẽ gặp vận xui, có nguy hiểm. Chi bằng giao ngọc bội này cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cô…”

Nói hết một hơi tôi đã hối hận ghê gớm. Hiếu kỳ cho lắm vào, giờ làm người tốt rồi lại phải rước lấy mạo hiểm.

Nhưng tôi không hề chú ý thấy, mình càng nói sắc mặt Mục Vân Sam càng lạnh đi. Khi tôi nói xong, cô ta giật lại miếng ngọc bội cười lạnh: “Rốt cuộc cũng lộ cái đuôi hồ ly ra rồi. Đàn em cái gì, xem bói cái gì, toàn là mấy tên lừa bịp!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.